Edit: Halie | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi
Tận đến khi hoàng hôn sắp buông xuống hai người mới về tới nhà, ông Dương đã làm xong gà rừng từ sớm, bà cụ thì đang ở phòng bếp vội vàng đem từng miếng thịt gà đã chặt khúc bỏ vào niêu đất.
“Sao các con đi lâu vậy?”
Mai Nhiễm nghe thế nhẹ nhàng trừng mắt nhìn người nào đó một cái. Tuy rằng đã sửa sang lại váy áo, nhìn không ra điểm nào khác thường quá lớn nhưng những nếp nhăn làm thế nào cũng không vuốt phẳng được kia vẫn nhắc nhở cô hai người vừa mới phát sinh chuyện gì, cô đỏ mặt tiếp tục rửa rau rừng.
Người nào đó bị cô trừng đến ngứa ngáy trong lòng, anh cong ngón tay xoa xoa đuôi mắt, âm thanh không giấu được ý cười: “Tại đi đường chậm.”
Bà cụ không hỏi nữa, lấy nấm đã rửa sạch rải đều lên trên thịt gà, quay đầu lại nói: “Các con ra ngoài chờ trước đi, chắc còn phải hầm hơn một giờ nữa.”
Ông Dương ngồi đọc báo ở phòng khách, vừa thấy Mai Nhiễm đi đến thì nhiệt tình chào hỏi. Thấy người đi theo cô phía sau, ông sờ đầu cười ngây ngô, nháy mắt vài cái, tự giác vào bếp phụ việc.
Mai Nhiễm bỗng nhiên có ảo giác là toàn thế giới đều dẹp sang một bên để bọn họ yêu đương thuận tiện hơn.
“Em nghĩ gì vậy?”
Mai Nhiễm cười nói: “Em đang nghĩ bữa tối phong phú như vậy, hôm nay chắc phải ăn nhiều hơn một chén cơm.”
Cô không biết lúc mình cười rộ lên động lòng người biết bao nhiêu, khuôn mặt nõn nà đỏ ửng, môi son cũng hơi hơi chu lên, có nét đẹp ngây thơ lanh lợi không nói nên lời.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt chóp mũi cô: “Đúng là nên ăn nhiều hơn.” Ánh mắt nóng rực của anh đảo trên người cô ba bốn lần: “Em gầy quá, mập hơn một chút thì ôm mới thoải mái.”
Ôm? Anh còn muốn ôm như thế nào nữa?
Mai Nhiễm vội vàng đẩy ngực anh ra, lại bị anh cầm tay, hơi thở nam tính mát lạnh đặc trưng quanh quẩn ở chóp mũi, giọng nói cố tình đè thấp có vẻ đặc biệt mê hoặc: “Nhiễm Nhiễm, có muốn nghe anh đàn không?”
Đương nhiên muốn!
Cây dương cầm chiếm một góc của phòng sách giữ gìn vô cùng tốt, có điều chắc không thường xuyên được sử dụng.
Phó Thời Cẩn nhìn ra nghi hoặc của cô, trầm ngâm nói: “Đã bảy năm rồi anh chưa từng chạm đến nó.”
Bảy năm này, ngày ngày đêm đêm không dám đụng chạm đến hết thảy những thứ đã từng quen thuộc, quên đi bản thân anh đã từng là nhạc sĩ Ansel vạn người hâm mộ, quên đi lời nhạc mà anh đã yêu tha thiết, quên mất cả cây dương cầm… mặc cho bụi bặm bao phủ.
Hai chữ “bảy năm” phảng phất như một đôi tay dịu dàng chạm nhẹ đến dây thần kinh mẫn cảm nhất của Mai Nhiễm, mũi cay cay, cô chủ động nắm lấy tay anh: “Em xin lỗi, em đã để anh chờ quá lâu.”
“Đồ ngốc, không cần xin lỗi anh.” Người đàn ông ôm cô vào trong lồng ngực, giọng nói nhu hòa: “Nếu cuối cùng có thể đợi được em, dù có chờ bao lâu anh cũng không để ý.”
Anh cũng từng hỏi qua chính mình, chỉ bằng một tia chấp niệm, không duyên cớ đánh bạc bảy năm, chờ đợi một kết quả có thể sẽ không đến, như vậy đáng giá không?
Đáp án hiện tại đang ở trong lòng anh.
“Đồng ý với anh một việc được không?”
“Việc gì ạ?”
Cho dù anh không thể cùng em đi hết cả đời này, cũng xin em đừng đột nhiên biến mất lần nữa, tin tức gì cũng chẳng có.
Trên đời này những điều anh thích không nhiều, anh không biết nếu lại mất đi em một lần nữa, liệu có thể tìm được một niềm tin khác để chống đỡ quãng đời còn lại hay không.
Chẳng sợ không cách nào bên nhau đến đầu bạc, chỉ cần biết rằng em còn sống ở trên đời này, quãng đời còn lại của anh đã có ý nghĩa rồi.
“Được.” Mai Nhiễm trịnh trọng gật đầu.
Anh nắm tay cô đưa tới bên môi nhẹ nhàng hôn, động tác giống như tín đồ thành tín nhất thế gian.
Có hứa hẹn này của cô, như vậy cuộc đời của anh đã có tín ngưỡng mới —— chủ nghĩa Mai Nhiễm.
Anh là người của chủ nghĩa Mai Nhiễm.
Cả người anh đều sẽ thuộc về cô gái trước mắt này, từ thân xác đến tâm hồn, hoàn chỉnh không khuyết một phân.
Giai điệu nhẹ nhàng quen thuộc quanh quẩn trong phòng sách, Mai Nhiễm ngồi bên cạnh anh, ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm góc nghiêng anh tuấn ấy, luyến tiếc phải dời mắt đi dù chỉ giây lát.
Bài anh đang đàn chính là “Hôn lễ trong mơ”.
Đến khi ngoài cửa truyền vào tiếng gõ nhẹ, hai người như say như mê này mới lấy lại tinh thần.
Ông Dương thò đầu vào: “Ăn cơm thôi.”
Mùi nấm nấu gà lan tỏa bốn phía, rau rừng xanh biếc hòa với canh gà màu vàng đậm tươi mát ngon miệng, làm người ta không kiềm lòng mà sảng khoái vung đũa.
“Thịt gà của vùng núi này chính là đặc sản” bà cụ múc một muỗng cho vào trong chén của Mai Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, con vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”
“Cám ơn bà.” Mai Nhiễm cũng có qua có lại gắp rau xanh cho bà cụ: “Vị rất ngọt, cũng dễ tiêu hóa, bà ăn nhiều một chút.”
“Ôi, ôi!” Bà cụ đáp lời liên tục, cười đến mức nếp nhăn đều chụm vào nhau: “Tốt, tốt quá!”
Cô gái khéo léo hiền lành như vậy, phải tìm thời gian thương lượng với Thời Cẩn nhanh chóng rước vào cửa sớm một chút. Nghĩ vậy, nếp nhăn trên khóe mắt của bà lại càng sâu.
Một bữa cơm ăn thật hoà thuận vui vẻ, Mai Nhiễm giúp thu dọn chén đũa, bà cụ vội vàng đẩy cô ra khỏi phòng bếp: “Sao có thể để tay con dính những thức ăn mặn này chứ, bà với ông Dương làm là được rồi. Con đó, đi ra ngoài uống trà, nói chuyện với Thời Cẩn đi.”
Mai Nhiễm không có cách nào, đành phải lau khô tay đi ra ngoài.
Anh chàng ngồi ở trên sô pha cười nhìn cô, kéo tay cô qua, vuốt ve trong chốc lát: “Anh cũng không nỡ.”
Nghỉ ngơi một hồi lâu, thấy sắc trời đã tối, Mai Nhiễm cảm thấy cũng nên về nhà rồi.
Phó Thời Cẩn tự mình lái xe chở cô về tận dưới lầu tiểu khu Minh Cảnh Hoa Viên, trời đêm không biết đã rải mưa phùn từ khi nào, hơi nước mênh mông như một tầng sa mỏng nhẹ bao phủ đèn đường, khiến ánh đèn phát ra ánh sáng nhu hòa giống như ánh trăng.
Do trời mưa, chung quanh gần như không một bóng người, chỉ có bóng cây chồng chéo lên nhau.
Anh theo thói quen cúi người hôn cô chúc ngủ ngon.
Lúc này đây so với lúc trước còn lưu luyến hơn.
Mai Nhiễm bị anh hôn đến toàn thân mềm nhũn, nhẹ nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của anh, rồi cô ngạc nhiên hô một tiếng, trong nháy mắt cả người đều bị bế lên đặt ở trên đùi anh.
Anh thừa cơ hôn càng sâu hơn, đầu lưỡi giống như một con rắn nhỏ, cướp đoạt từng góc trong khoang miệng cô, dường như còn chưa thỏa mãn, lại khẽ cắn lên chiếc cổ non mềm của cô.
Tim Mai Nhiễm đập như sấm rền, lại không có chút sức lực để đẩy anh ra, cũng chẳng nghĩ sẽ đẩy ra, cô chưa từng gần gũi người đàn ông nào như vậy, nhưng cô cũng không hề bài xích thân mật cùng anh.
Chỉ là, hôn mãi liền thấy có chút không thích hợp, cô cảm giác được nơi nào đó đang đè nặng dường như đã có sự thay đổi về ‘chất’, sau khi phản ứng lại được thì mặt hoàn toàn đỏ rực.
Anh gục đầu vào vai cô nặng nề thở dốc, một tiếng rồi một tiếng gọi: “Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm…”
Âm thanh tiến thẳng vào chỗ sâu nhất trong tim Mai Nhiễm, cô ôm eo anh, dịu dàng đáp lại: “Em đây.”
Phản ứng còn lớn hơn nữa.
Giọng nói đè nén của anh ở bên tai cô, nói năng có chút lộn xộn: “Đừng sợ, anh chỉ ôm trong chốc lát, chỉ trong chốc lát… một lát là được.”
Mà cái “trong chốc lát” này của anh, thật là quá dài.
Phó Thời Cẩn hít một hơi sâu, lại hôn lên môi cô: “Em ngủ ngon.”
Mai Nhiễm ngẩng đầu, ham muốn chưa tan trong mắt anh hiện rõ trong mắt cô, trái tim không có sức chống cự của cô mềm lại, rối loạn.
Cả hai chân cũng đều nhũn ra không có lực, Mai Nhiễm về nhà đóng cửa lại, lại dựa vào đó ngồi bệt trên sàn nhà, mặt đỏ tỏa nhiệt từng đợt.
Nửa ngày sau cô mới vào nhà tắm tắm rửa, cởi quần áo ra, tự nhiên phát hiện…
Quả nhiên, phụ nữ làm từ nước, nhẹ nhàng xoa một chút thì đã chảy ra nước rồi.
Mai Nhiễm đỏ mặt vùi đầu vào dòng nước ấm.
Lau khô tóc, cô ngồi ở mép giường cầm di động lướt Weibo, chủ yếu là muốn kiểm tra một chút xem người nào đó có nghe lời cô không bình luận hoặc trả lời bài post Weibo của Dư Thanh hay không.
Bảng xếp hạng đề tài hot nhất, thảo luận về bọn họ trên Weibo vẫn còn ở vị trí rất cao, có điều may mắn là không có đề tài mới nào khác xuất hiện, Mai Nhiễm yên lòng, đang lơ đãng thì thấy được bài viết đứng top:
Tất cả mọi người đều đang lục soát: Tổng giám đốc Diệp Khởi Hàn của Giải Trí Thiên Hành cùng Ngọc Nữ Thiên Hậu Dư Thanh.
Nổi lòng hiếu kỳ, cô bấm vào xem, rồi nhịn không được vui vẻ.
Diệp Khởi Hàn: Ngoan, đừng phá. // Dư Thanh: Cách nói không rõ ràng, xin hỏi cuối cùng anh muốn biết dũng khí để “thương”, hay là… mấy người hiểu mà @Phó Thời Cẩn V: Nói cho anh biết, hiện tại còn cần bao nhiêu dũng khí?
Bình luận bên dưới nóng rần rật như sau:
Gặp Lúc Bình Yên Anran: Oh my God! Cách màn hình mà em cũng ngửi được mùi gian tình nồng đậm [trái tim] chúc phúc nữ thần!
Trời Sinh Có Tướng Bạo Động: Hai người này đã thông đồng với nhau thế nào vậy? Lúc trước sao một chút tiếng gió đều không nghe thấy chứ?
Thu Dương Bảo Bối: Bao trùm trước mắt tôi là tình yêu của tổng giám đốc bá đạo. Không nói nữa, tôi đi ăn thức ăn cho chó đây! [tan nát cõi lòng]
Miễn Cưỡng Vui Vẻ: Chẳng lẽ không có ai cảm thấy câu nói kia của Diệp tổng là nói với Phó Thời Cẩn sao, trời ạ! Một lần không cẩn thận liền bị nhồi nhét đầy đầu toàn xxx……
Xem đến đoạn này, Mai Nhiễm “phì” một tiếng bật cười
Người xấu sẽ có người xấu trị.
Xem những dòng này thì cô nàng lúc nào cũng vui vẻ nhảy nhót kia sẽ có phản ứng gì? Nhất định là rất thú vị.
Mai Nhiễm đột nhiên có cảm giác kích thích vì đứng ngoài xem kịch.
Không nghĩ tới còn chưa có tìm được niềm vui từ bạn nối khố, chính cô đã bị người ta bôi đen.
Nói chính xác, là “Suy Nghĩ Thật Kỹ” bị người ta bôi đen.
Tin được tung ra từ một tài khoản Weibo mới lập được phút, ngôn từ của người viết chuẩn xác, nói trong tay mình có nắm toàn bộ chứng cứ chứng minh “Suy Nghĩ Thật Kỹ” từng phẫu thuật thẩm mỹ, nói chính mình và “Suy Nghĩ Thật Kỹ” ở ngoài đời thực có quen biết, cũng nói cô là một người cực kỳ hư vinh, lại ẩn ý ám chỉ Phó Thời Cẩn chỉ là nhất thời say mê sắc đẹp giả dối của cô, mới khiến đầu óc bị mê muội ……
Tuy rằng cả bài viết trình bày và phân tích đều như bắt chước ở đâu đó, công kích cá nhân cũng hết sức lòng vòng, chỉ đánh bóng sát mép bàn thôi, nhưng internet giống như một lò luyện đặc thù, thường thường chỉ cần thả một chút lửa nhỏ đều có thể dẫn đến lửa lớn cháy sạch cả đồng cỏ.
Chỉ trong chốc lát. rất nhiều “thủy quân”liền tràn đến, mỗi người một câu phỉ nhổ, quấy loạn cho vũng nước bẩn đục đến không chịu nổi. Cụm từ ““Suy Nghĩ Thật Kỹ” phẫu thuật thẩm mỹ” nhanh chóng bay lên đầu bảng xếp hạng tìm kiếm.
Thủy quân: là những người nhắm vào một thông tin, nội dung đặc thù nào đó rồi đưa ra ý kiến, được viết bằng ngôn ngữ mạng. Những kẻ này thường hoạt động trên các trang web mua bán, diễn đàn, mạng xã hội, tất cả mọi ngóc ngách trên Internet đều có thể có thuỷ quân. Bọn họ nguỵ trang thành cư dân mạng bình thường hoặc người tiêu dùng, đưa ra những nhận xét, ý kiến gây ảnh hưởng tới đối tượng mà họ nhắm tới.(theo Baidu)
Mai Nhiễm quả thực xem đến mức trợn mắt há mồm.
Di động đột nhiên reo, là điện thoại của Dư Thanh gọi tới, vừa nghe máy cô nàng đã bực bội nói: “Cái Weibo kia mình cũng thấy, hẳn là có kẻ mưu đồ tung tin bôi đen cậu, trước tiên cậu đừng trả lời gì cả, để mình đi tìm vài mối quan hệ nghĩ cách giúp cậu.”
Xem đi, đây là bạn tốt, từ trước tới nay đều không thèm che dấu luôn thích cười nhạo trêu cợt bạn, nhưng lại vĩnh viễn vì bạn mà đứng đầu sóng ngọn gió, sẵn sàng giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
Người như vậy, không cần nhiều, cả đời có một người là đủ rồi.
“Mình biết.” giọng Mai Nhiễm rất bình tĩnh: “Mình không để ý đâu.”
Dư Thanh an ủi cô vài câu đơn giản rồi cúp máy.
Một nơi khác, người khởi xướng cũng cầm di động, cười đến mức trước mắt lạnh toát: “Mai Nhiễm, lúc này mày hẳn là gấp đến độ lửa cháy sém lông mày rồi hả?”
“Tách” một tiếng, ánh đèn thình lình sáng bừng lên đem hình dáng người nọ hoàn toàn hiện ra, Sầm Thần nghi hoặc bước tới: “Mộng Nhiên, sao lại không bật đèn?”
Cô ta nghiêng người qua nhìn: “Khôi phục cũng khá lắm rồi, ngày mai tôi sẽ cho người gửi bản thảo giải thích nguyên nhân cô biến mất trong khoảng thời gian này.”
Mai Mộng Nhiên nhẹ nhàng “Hừ”, cái mũi sau khi trải qua phẫu thuật lại một lần nữa trở nên tinh tế xinh đẹp: “Kế hoạch lúc trước của tôi đã thu được hiệu quả mong muốn.”
Sầm Thần nhíu mày, đây cũng là nguyên nhân cô ta đến đây.
“Mộng Nhiên, cô xả giận trong lòng rồi, nhưng cô có nghĩ tới hậu quả không. Một khi có người biết là cô ở phía sau thao túng tất cả chuyện này, rất có thể cô sẽ rơi vào kết cục thân bại danh liệt đó. Đến cùng, vòng luẩn quẩn của chúng ta chính là màn kịch danh lợi mà thôi, một khi có vết đen… …”
Mai Mộng Nhiên cười khẽ: “Tôi làm rất sạch sẽ, sẽ không có người phát hiện ra đâu.”
Từ ngày bị người đàn ông đó kéo vào blacklist, lại còn trải qua sự nhục nhã như vậy, trong lòng cô ta bị đè nén đến uất nghẹn, hiện giờ cuối cùng cũng tốt hơn chút.
Sầm Thần thở dài, trong lòng hiểu rõ kỳ thật cô gái này chỉ là bị ghen ghét che mất lý trí, nhưng có biện pháp nào đâu? Chỉ cần hai người còn ở cùng trên một chiếc thuyền, cô ta phải thay Mai Mộng Nhiên thu dọn hậu quả.
Lại nói, ngoại trừ thuê người đăng bài nói xấu người ta để phát tiết bực tức ra, Mai Mộng Nhiên tạm thời không dám có động tác lớn gì khác, giả dụ như trực tiếp công khai thân phận của “Suy Nghĩ Thật Kỹ” các kiểu, rốt cuộc cô ả cũng sợ ném chuột vỡ bình.
Đương nhiên, điều cần kiêng kị không phải Phó Thời Cẩn.
Trước sau cô ta vẫn tin là người đàn ông thanh lãnh như trời cao trăng sáng này dù có follow Mai Nhiễm, chắc chỉ là vì giao tình với người bác Mai Hồng Viễn mà thôi, điều này về tình về lý đều dễ hiểu.
Người cô ả thực sự kiêng kị chính là Mai Hồng Viễn cùng tập đoàn Mai thị sau lưng ông.
Tác phong của ông ta quá sắc bén, nếu như ông ta biết hòn ngọc quý duy nhất trên tay bị người ta bôi đen như vậy, tất nhiên sẽ không để yên. Chỉ cần ông phẩy tay, Mai Mộng Nhiên sẽ không thể sống yên ổn trong giới giải trí.