Cả ba người cùng đi tới một nhà hàng cao cấp có tên "Fenchurch Restaurant".
Nhà hàng này nằm ở Sky Garden - một khu vườn nhiều cây xanh trong tòa nhà chọc trời có hình máy bộ đàm khổng lồ biệt danh Walkie Talkie.
Fenchurch Restaurant chuyên phục vụ các món ăn hiện đại của Anh.
Đây là một nơi lý tưởng để chiêm ngưỡng toàn cảnh London bên dưới.
Hiểu Tinh thông qua lớp cửa kính trong suốt nhìn xuống bên dưới.
Thành phố London rực rỡ ánh đèn.
Không hổ là nơi được xem như trung tâm kinh tế, tài chính, văn hóa lớn nhất thế giới.
Thẩm Khang đi tới bên cạnh, nhìn xuống cùng cô, bất chợt lên tiếng, "Em rất thích nơi này sao?"
Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp, cô giật mình quay đầu nhìn sang thấy anh đứng bên cạnh từ lúc nào không biết.
Cô mỉm cười, đôi mắt chớp nhẹ một cái, "Thích chứ.
Nơi nào đẹp tôi đều thích."
Anh nghe xong có chút buồn rầu, vậy cô sẽ không muốn quay về nữa sao? Còn chưa đợi anh rầu rĩ hết ba giây, tiếng nói trong trẻo của cô lại cất lên: "Nhưng mà nơi tôi thích nhất vẫn là nơi có người thân, bạn bè."
Hiểu Tinh nói chung chung không thể đoán được cô muốn nói điều gì.
Trái tim cô từ lúc gặp anh vẫn luôn cố giữ cho không bị loạn nhịp.
Cô sợ bản thân lại giống như tự mình đa tình.
Nhưng trong lòng luôn có một tiếng nói âm thầm "Chỉ cần là nơi nào có anh, nơi đó em đều thích."
Thẩm Khang sững lại, cười một tiếng.
Cô gái năm nào giờ đã khôn khéo hơn rồi.
Trái tim của cô hiện tại anh không dám chắc được mấy phần cô còn yêu anh.
Đôi mắt nhìn lên sườn mặt cô, anh gật đầu.
Đúng vậy, nơi đẹp nhất vẫn luôn là nhà.
Dù đi bao xa, bao lâu thì nhà vẫn là nơi để trở về.
Ngôi nhà chan chứa tình yêu thương, có vòng tay ấm êm luôn đợi những người con xa xứ.
Từ ngày rời quê hương đi tới Anh quốc, một tháng cô chỉ gọi về cho ba mẹ nhiều nhất là ba lần.
Cô không muốn ông bà lo lắng, khó khăn cũng chẳng dám kêu than, đều phải tự bản thân vực dậy, vượt qua.
Tô Tình cùng Phó Hoành trò chuyện đôi câu về tình hình bên tộc, cũng như tình hình kinh doanh của quán bar.
Thấy đồ ăn đã lên mà hai người kia vẫn đứng bên kia lặng lẽ, cô ấy không nhịn được cất tiếng kêu.
"Hiểu Tinh, Thẩm Khang, lại đây ăn thôi.
Đồ ăn sắp nguội lạnh rồi."
Thẩm Khang cùng Hiểu Tinh quay người lại, đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Nhìn những món ăn được gọi ra, cô tự hỏi đây là ai gọi? Hầu như toàn món cô thích.
Thẩm Khang hay Tô Tình?
Thắc mắc được giải đáp ngay sau khi Thẩm Khang mở lời, "Không biết em thích ăn món gì nên tôi gọi tạm những món này.
Em nếm thử xem có thích không."
Lâu ngày không gặp anh sao vẫn nhớ rõ khẩu vị của cô như vậy? Cô thích ăn gì, ghét món gì, không ăn được cái gì anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tại sao vậy? Tại sao anh cứ luôn phải làm cô cảm động bởi những hành động nhỏ này chứ?
Hiểu Tinh nhất thời nghĩ không thông, tay cầm ly nước ép lạnh lên định uống lại bị một bàn tay ngăn lại.
Cô nhìn lên vẻ không hiểu.
Anh chậm rãi nói làm cô giật mình lần hai, "Em sắp tới tháng, đừng uống lạnh."
Làm sao cái này anh cũng nhớ vậy? Cô nhớ không nhầm thì cô chỉ nói với anh một lần duy nhất lúc đại học năm hai? Ngày đó uống rượu xong tự nhiên đau bụng, cô không biết bản thân bị tới tháng, trong lúc khó chịu không cách nào vơi bớt, cô vô tình gửi anh một tin nhắn.
Xóa ngay sau đó không nghĩ tới anh còn nhớ.
Hiểu Tinh thu tay về, cầm nĩa lên cắt thịt ăn.
Thẩm Khang thấy cô nghe lời rất hài lòng.
Nếu mà để cô uống, lúc tới tháng sẽ đau dữ dội.
Anh không ở bên cạnh chăm sóc được, cô sẽ chịu khổ.
Phó Hoành nhìn hình ảnh kia, bất giác nhớ Tinh Nguyệt.
Nhân lúc em không ở đây, hai con người này lại cho hắn ăn cẩu lương.
Thật đau lòng.
Miệng của Thẩm Khang nói không quan tâm nhưng hành động toàn ngược lại.
Hắn cũng thực khổ tâm với tên này.
Nói mấy lần mà não vẫn chưa tỉnh.
Cứ phải ăn đấm mới chịu.
Ngày nghe tin Hiểu Tinh bị nhốt vào ngục, Thẩm Khang phát điên muốn đi tìm người.
Nhưng Phó Hoành đã ngăn lại, hắn sợ tên này điên quá hóa khùng.
Qua đó gây chuyện nữa thì rất mệt.
Thẩm Khang nổi khùng lên muốn đánh nhau, thế là hai tên lao vào ẩu đả, đánh xong lại ôm nhau cười.
Tinh Nguyệt nhìn hình ảnh đó không biết nói sao, em bảo hắn không phải vì sợ Hiểu Tinh đau lòng ai kia em đã cho mỗi người một đấm.
Bé con của hắn muốn bạo lực gia đình.
Người làm bạn trai như hắn buồn mà không dám nói.
Phó Hoành nâng ly lên hướng Thẩm Khang cụng một cái, coi như chúc mừng người bạn này vẫn còn có người chờ đợi đi.
Tô Tình ăn được vài miếng bắt đầu nói chuyện với hai người kia, "Hai cậu bao giờ về nước?"
Thẩm Khang gắp một miếng cá bỏ miệng, trả lời, "Ngày mốt."
Tô Tình nghe xong, mắt sáng rực.
Có cơ hội cho cô bạn cùng tên này đi chơi cùng nhau rồi.
Nhưng Tô Tình không ngờ rằng cơ hội ấy đã bị một sự việc đột xuất xảy ra làm cho mất đi.
Chưa tới h sáng, James đã gửi tặng cho Hiểu Tinh một dây chuyền kim cương màu xanh ngọc bích, giá lên tới hàng trăm bảng Anh.
Nhìn món quà đến từ ai kia, Hiểu Tinh đau đầu.
Suy đi tính lại một hồi cô bảo Tô Tình, "Giúp mình mang nó đi làm từ thiện nhé, lấy danh nghĩa tên Thái Tử là được." Coi như giúp tên kia tạo phúc cho chúng dân đi.
Hiểu Tinh mặc lên người bộ váy đơn giản nhưng không làm phai mờ đi cái khí chất kiêu sa của bản thân.
Cô cùng Tô Tình đi tới thư viện đọc sách để chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai.
Thẩm Khang cùng Phó Hoành có việc đột xuất phải về nước.
Mới sáng sớm đã ra sân bay.
Không kịp tạm biệt anh, cô có phần hơi tiếc nuối.
Thẩm Khang cùng Phó Hoành vừa đặt chân tới sân bay đã vội vàng chạy tới bệnh viện tư nhân số một của Đường gia.
Anh hoảng sợ, lo lắng khi nghe tin từ bố nói mẹ gặp chuyện, phải vào viện.
Thẩm Khang cùng Phó Hoành lẳng lặng đẩy cửa ra, đi vào bên trong.
Thẩm Hành trông thấy con trai cùng cậu bạn nhà bên, đợi hai đứa đi lại gần hơn mới nói ngắn gọn tình hình.
Thẩm phu nhân bị người ác ý hại cho liệt giường.
Ông đã tra xét kỹ đám người làm trong nhà, xử lý sạch sẽ.
Song vì thuốc ngấm thời gian dài vẫn cần phải điều trị từ từ mới khỏi hẳn.
Hiện tập đoàn không có người điều hành, mấy cổ đông bắt đầu rục rịch muốn tạo phản.
Thẩm Khang nhíu mày.
Anh không ở nhà vài tuần mẹ đã gặp chuyện.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường anh hận không thể giết chết kẻ gây họa.
Thẩm Hành nhìn con trai, bảo: "Hiện tập đoàn cần người điều hành, bố bận việc bên quân đội không thể tới đó quản lý, chỉ có thể để con đứng ra nhận việc này.
Mẹ con có phòng sẵn trường hợp xấu nhất, từ lâu đã chuẩn bị sẵn giấy ủy quyền người thừa kế, con cầm nó đến tập đoàn nhậm chức trước đi.
Bố ở đây chăm sóc bà ấy."
Thẩm Hành là người nói ít làm nhiều.
Ông từ lâu đã sớm muốn đem tập đoàn kia giao vào tay con trai để vợ nghỉ ngơi.
Nhưng vợ lại xót con, bảo nó còn học hành, trực bệnh viện, làm luận văn, báo cáo quá nhiều việc rồi.
Bà vẫn còn sức, vẫn có thể làm được.
Hiện tại cuối cùng vẫn phải giao vào tay con trai.
Vừa phải điều hành tập đoàn vừa phải chạy giữa bệnh viện và trường học, thời gian nghỉ ngơi của nó càng ít hơn.
Ông cũng xót, nhưng có thể làm sao đây?
Tập đoàn Mis là tâm huyết của ông bà ngoại cùng người mẹ của nó.
Không sớm thì muộn nó cũng phải nhận cái gánh nặng này.
Ngày hôm sau Thẩm Khang cầm tờ giấy ủy quyền tới tập đoàn nhận chức.
Vừa bước chân tới cửa, thư ký theo mẹ anh đã tới, bảo có cuộc họp khẩn cấp.
Thẩm Khang ngạc nhiên.
Anh còn chưa triệu tập cuộc họp, ai đã thay anh làm rồi?
Đẩy cánh cửa phòng họp ra, anh sải bước đi vào.
Một loại khí thế áp bức đè ép những người ở đây.
Song vẫn có không ít kẻ vì cái quyền lực mà không phục, muốn gây sự.
Một người cổ đông trong số đó mạnh miệng lên tiếng: "Cậu dựa vào một tờ giấy đó đã muốn ngồi vào chức chủ tịch tập đoàn sao? Ai sẽ phục??? Các người phục không, tôi không phục rồi đó."
Đám cáo già này hùa nhau bảo không phục.
Cần Thầm Khang chứng minh năng lực.
Anh cười lạnh, hỏi một câu: "Không phục? Vậy mấy người muốn làm gì đây?"
Một người phụ nữ trong số các cổ đông còn chút tình người nói: "Tập đoàn hiện tại đang gặp khó khăn trong việc hợp tác với nhà thiết kế thời trang hoàng gia Anh quốc, nếu cậu có thể lấy được bản hợp đồng ký kết sự hợp tác với nhà thiết kế hoàng gia bên đó thì bọn tôi chấp nhận việc cậu làm chủ tịch."
Thẩm Khang nghe xong gật đầu, nói một chữ "Được", sau đó bảo đến khi đó còn muốn lật lọng đừng trách anh không nể tình sự cống hiến bao năm của bọn họ.
Thẩm Khang trở về văn phòng chủ tịch gọi thư ký vào hỏi thăm tình hình gần đây nhất của tập đoàn.
Anh mới biết đám người kia từ lâu đã muốn chèn ép mẹ anh, nay nhân lúc mẹ anh nằm liệt giường muốn cướp vị trí.
Xoa xoa mi tâm, anh cảm thấy việc mẹ anh bị hạ độc không đơn giản.
Thẩm Khang nhờ Phó Hoành điều tra giúp tình hình đằng sau.
Một bên anh nghĩ cách liên lạc với nhà thiết kế hoàng gia.
Tiếng từ chối thẳng thừng của bên kia vẫn như cũ.
Họ bảo đã hợp tác với tập đoàn Phong Nhã.
Nghe tới cái tên này, anh ngờ ngợ ra điều gì đó.
Lập tức cho người điều tra tình hình bên kia.
Phong Nhã là tập đoàn thời trang chỉ đứng trong hàng ngũ top hai của thành phố.
Khác xa một trời một vực so với tập đoàn Mis mang tầm ảnh hưởng quốc tế.
Nhưng tại sao nhà thiết kế hoàng gia kia lại từ chối bên anh để hợp tác với bên tập đoàn không có tầm vươn xa ra thế giới như thế đây?.