Trước khi nhận được điện thoại báo tin của nội gián, Trần Tranh không bao giờ nghĩ Ái Đạt dám đứng ra nhận lỗi, dám đối đầu các công ty trong ngành.
Cố Diên Chi là người đa mưu túc trí, nhưng thủ đoạn không ngại đắc tội toàn ngành để đạt mục đích chẳng phù hợp với tác phong khôn khéo của anh ta.
Hành động lần này ít nhiều có vị “điếc không sợ súng”.
Do đó Trần Tranh nghi ngờ, đằng sau Cố Diên Chi còn có người khác.
Bên ngoài lan truyền tin đồn, chủ tịch Ái Đạt có ý chọn một trong hai con trai còn lại làm người kế nghiệp.
Trần Tranh nóng lòng muốn biết, đối thủ mới của mình là ai. Trong vụ scandal “chất độc hại”, đối thủ đã tát vào mặt anh ta, chắc chắn anh ta sẽ tìm cơ hội tiêu diệt đối phương.
Chỉ có điều người này là ai, ngay cả nội gián cũng không rõ.
Vì vậy Trần Tranh nghĩ đến Lâm Thiển.
Một mặt, cô rất thông minh lanh lợi, tuy mới gia nhập Ái Đạt, nhưng không biết chừng cô đã lần ra manh mối. Mặt khác, Ái Đạt đang trên bờ vực thẳm, biết đâu cô cũng không thực lòng với bọn họ.
Nghe tiếng Trần Tranh, Lâm Thiển đáp: “Là Trần tổng đấy à? Anh nói vậy tôi thật sự không biết trả lời thế nào mới phải. À, bọn họ gọi tôi đi họp rồi, thật ngại quá, tôi cúp máy đây...”
Lâm Thiển lướt ngón tay trên màn hình, tắt máy một cách dứt khoát.
Ở đầu kia điện thoại, Trần Tranh im lặng nghe tiếng tút tút. Anh ta phì cười một tiếng, ném máy di động xuống bàn.
Vào giây phút quay người bước đi, Lâm Thiển chợt có dự cảm, Ái Đạt và Tư Mỹ Kỳ sắp xảy ra cuộc chiến kịch liệt.
Nhưng đây chẳng phải là chốn thương trường hay sao?
Lâm Thiển ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lệ Trí Thành giữa đám đông bận rộn đi lại. Anh vẫn đứng nguyên một chỗ, hai tay bỏ vào túi áo khoác, tựa hồ dõi mắt về bên này. Lâm Thiển không thể không công nhận, anh càng tuấn tú và nổi bật hơn trong bộ áo khoác nghiêm chỉnh. Nếu đăng ảnh của anh lên mạng, chắc chắn mọi người sẽ đánh giá anh là nhân viên bảo vệ đẹp trai nhất, có khi anh nổi tiếng sau một đêm cũng nên.
Lâm Thiển mỉm cười với Lệ Trí Thành rồi quay người đi về hội trường.
Buổi họp báo diễn ra hết sức thuận lợi.
Đúng hai giờ chiều, Cố Diên Chi mặc comple đen ngồi ở vị trí chính giữa bàn chủ tọa phía trước.
Bên dưới đều là nhà báo cầm camera hoặc máy ảnh, nín thở chờ đợi anh ta phát biểu. Lâm Thiển ngồi ở hàng ghế cuối cùng của hội trường, tâm trạng cô cũng trở nên căng thẳng.
Dưới ánh đèn chiếu sáng, Cố Diên Chi đảo mắt một vòng, từ tốn mở miệng:
“Về sự kiện túi xách nữ AD kiểm nghiệm ra chất độc hại, tập đoàn Ái Đạt xin được công khai lập trường chính thức và cam kết như sau:
Thứ nhất, chúng tôi đã kiểm tra ra nguồn gây chất động hại là vật liệu do đại lý của châu Âu cung cấp. Ái Đạt đã chấm dứt việc hợp tác với họ, đồng thời sẽ tiến hành khởi kiện họ.
Thứ hai, bất kể kết quả tố tụng như thế nào, chỉ cần khách hàng mua sản phẩm của Ái Đạt, Ái Đạt sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Vì vậy chúng tôi quyết định thu hồi toàn bộ sản phẩm thuộc lô hàng có vấn đề, hoàn trả tiền cho khách hàng. Một mình Ái Đạt sẽ chịu mọi tổn thất.”
...
Tiếp theo là tiết mục trả lời chất vấn của giới truyền thông, câu hỏi đầu tiên là của phóng viên tờ “Nhật báo thành phố Lâm”: “Xin chào Cố tổng, tất cả các doanh nghiệp sản xuất túi xách cao cấp trong nước đều dính dáng đến vụ chất độc hại lần này. Trong khi toàn ngành giữ thái độ im lặng, tại sao Ái Đạt lại đứng ra nhận trách nhiệm?”
Cố Diên Chi mỉm cười: “Đối với Ái Đạt, điều quan trọng không phải so sánh với người khác, mà là liệu có thể thực hiện cam kết với khách hàng hay không. Chúng tôi là công ty đầu tiên đứng ra nhận trách nhiệm, nhưng chúng tôi tin, chúng tôi không phải người cuối cùng.”
Lâm Thiển hơi nhíu mày khi nghe màn hỏi đáp. Thì ra ngay cả phóng viên cũng sắp xếp từ trước.
Câu hỏi và câu trả lời rất quang minh chính đại, nhưng lại ngầm kéo đối thủ cạnh tranh “xuống nước”.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Diên Chi trên bàn chủ tọa. Người đàn ông này quả là thâm hiểm.
Câu hỏi thứ hai: “Việc kinh doanh của Ái Đạt gặp nhiều khó khăn. Lần này chịu tổn thất to lớn, liệu có khiến tập đoàn rơi vào cảnh khốn cùng?”
Cố Diên Chi không trả lời ngay mà trầm ngâm trong giây lát.
“Đúng là rất khó khăn.” Thần sắc của anh ta tương đối nặng nề: “Nhưng chúng tôi sẽ không coi điều này là lý do né tránh trách nhiệm.”
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Cố Diên Chi đi ra đằng sau hậu trường, việc đầu tiên là xác nhận với thư ký, đã phát đủ phong bao cho đám phóng viên. Nhận được câu trả lời vừa ý, anh ta mới phấn khởi tới một góc không người, gọi điện cho Lệ Trí Thành.
Lúc buổi họp báo mới bắt đầu, Cố Diên Chi còn nhìn thấy Lệ Trí Thành thấp thoáng ngoài cửa, bây giờ không biết anh chuồn đi đâu rồi?
Đầu kia nhanh chóng bắt máy.
Cố Diên Chi: “Hài lòng không Boss?”
“Cũng tạm.” Giọng nói từ tốn vang lên.
Cố Diên Chi cười: “Tôi đã ném trái bom hạng nặng rồi đó. Chú nói ngày mai chú sẽ tiếp quản công ty, bây giờ tôi đã có thể sống thoải mái. Lát nữa tôi đi ăn cơm với đám phóng viên, còn chú?”
“Tôi sẽ lái xe về tập đoàn.”
Lâm Thiển vừa cùng đồng nghiệp thu dọn hội trường, vừa mở di động lên mạng xem tin tức.
Hiệu quả của buổi họp báo tốt hơn cô tưởng. Trước đó, tin tức nóng hổi nhất liên quan đến ngành này là “Vụ scandal chất gây ung thư”, “CEO Tân Bảo Thụy Lâm Duy Khải xuất hiện trên trang bìa tạp chí Fortune Trung Quốc”, “Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ tranh giành đơn hàng lớn của tập đoàn Minh Thịnh”.
Bây giờ, tin tức “Buổi họp báo của Ái Đạt” đã nhảy lên vị trí số ba trong số những tin tức được tìm kiếm nhiều nhất, lượng truy cập và mức độ chú ý không ngừng tăng cao.
Tất cả mọi người đều hết sức hưng phấn, Lâm Thiển cũng vậy.
Trong hội trường còn nhiều đồ đạc, Lâm Thiển và mấy đồng nghiệp trẻ tuổi ở lại, lần lượt chuyển ra bãi đỗ xe.
Vừa đi đến thang máy ở bãi đỗ xe, cô tình cờ gặp Lệ Trí Thành đang đi ra ngoài.
Kể từ buổi tối hôm đó, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc ở cự ly gần như vậy. Khi chạm mắt nhau, rõ ràng nhìn thấy Lâm Thiển nhưng Lệ Trí Thành vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt, thản nhiên đi vòng qua người cô ra bãi đỗ xe.
Lâm Thiển vui mừng gọi anh: “Này, anh đừng đi vội.”
Lệ Trí Thành dừng bước.
Lâm Thiển muốn nhờ anh giúp đỡ nên cất giọng niềm nở: “Lệ Trí Thành, bảo vệ Lệ, bên trên còn rất nhiều đồ, chúng tôi chuyển mãi vẫn chưa hết. Anh có thể cử mấy người giúp chúng tôi được không?”
Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô. Lâm Thiển chắp hai tay trước ngực: “Cám ơn anh nhiều.”
Lệ Trí Thành: “... Ờ.”
Lâm Thiển vào thang máy, còn Lệ Trí Thành đi tới bãi đỗ xe, lên một chiếc Land Rover.
Vừa nổ máy, anh vừa lấy điện thoại gọi cho Cố Diên Chi.
Cố Diên Chi đang trò chuyện vui vẻ với mấy nhà báo ở nhà hàng khách sạn, đột nhiên nhận được điện thoại của Lệ Trí Thành, anh ta hơi bất ngờ: “Có chuyện gì?”
“Anh hãy cử mấy người tới giúp tổ công tác.”
Lâm Thiển không ngờ, buổi tối hôm nay còn xảy ra sự cố.
Tổ công tác ngồi xe buýt lớn đi về tập đoàn Ái Đạt. Khi đến cổng công ty, trời đã sẩm tối. Buổi tối mùa đông đặc biệt giá lạnh, người đi lại trên đường thưa thớt. Các thành viên xuống xe, chuyển đồ vào trong công ty.
Lâm Thiển phụ trách kiểm đồ nên xuống xe cuối cùng. Vừa đi vài bước, cô chợt cảm thấy có điều bất thường.
Ở giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng động cực lớn. Lâm Thiển giật mình, cô chưa kịp định thần, đằng sau lại vang lên tiếng “bụp bụp”. Cô lập tức ném đồ trong tay, ôm đầu ngồi xổm xuống đất. Khi ngoảnh đầu về phía sau, cô nhìn thấy vô số viên gạch từ trong bóng tối bay vào chiếc xe buýt và cổng công ty ở bên cạnh.
Vừa định chủ động di chuyển sang một bên để né tránh, một thứ gì đó bay trúng chân Lâm Thiển, khiến cô có cảm giác tê liệt trong giây lát.
Nhưng ngay sau đó là cảm giác đau buốt vô cùng.
Tất cả xảy ra rất nhanh, hai bảo vệ gác cổng trợn mắt há mồm, nhanh chóng lao ra ngoài.
Tiếp theo, ở một nơi không xa vang lên tiếng động cơ nặng nề đanh sắc, mấy chiếc xe máy phân khối lớn từ bóng tối phóng ra ngoài, lao đi như tên bắn. Hai người bảo vệ chạy đuổi theo nhưng không kịp.
“Ái Đạt hãm hại người tiêu dùng.”
“Tuyệt đối không tha thứ cho hành vi giả nhân giả nghĩa của Ái Đạt.”
Ở phía xa xa có mấy người hét lớn, sau đó là tiếng đập phá và âm thanh ồn ào náo động.
Lâm Thiển giật mình sợ hãi, mắt cá chân cô đau nhức vô cùng. Cô cúi đầu quan sát, chỗ đó tím bầm, bắt đầu rỉ máu.
Một người bảo vệ đỡ Lâm Thiển đứng dậy: “Cô không sao đấy chứ? Bà nó, tụi côn đồ ở đâu ra vậy?” Người bảo vệ còn lại cũng tỏ ra phẫn nộ: “Những người này làm sao vậy? Tập đoàn đã đứng ra xin lỗi và chịu mọi tổn thất, bọn họ còn đến gây chuyện?”
Lâm Thiển cố gắng nhịn đau, mở miệng nói: “Bọn họ không phải đối tượng bình thường.”
Sau khi vụ scandal bùng nổ vào mấy ngày trước, cũng có người tiêu dùng đến công ty hoặc cửa hàng trực thuộc làm ầm lên nhưng trực giác báo cho cô biết, đám người của buổi tối hôm nay khác hoàn toàn.”
Một bảo vệ nói: “Tôi sẽ báo cảnh sát ngay.”
Lâm Thiển vội ngăn anh ta: “Đừng báo cảnh sát vội, đợi tôi xin ý kiến Cố tổng rồi tính sau.”
Một khi công khai vụ này, chỉ e tin tức nóng hổi của ngày mai sẽ tăng thêm một sự kiện: người tiêu dùng không chấp nhận lời xin lỗi của Ái Đạt, xảy ra xung đột với nhân viên của công ty.
Tình hình vốn đang tốt lành, có khả năng vì sự cố này trở nên thật giả khó phân biệt, trắng đen lẫn lộn, thậm chí biến thành thông tin tiêu cực.
Năm phút sau. Lâm Thiển được một người bảo vệ dìu về phía phòng y tế của tập đoàn.
Vừa rồi Lâm Thiển gọi điện cho Cố Diên Chi, đúng như cô dự đoán, anh ta trầm ngâm vài giây, hỏi rõ tình trạng thương tổn, sau đó lên tiếng: “Tạm thời đừng báo cảnh sát, hãy âm thầm xử lý vụ này.” Anh ta cũng không quên động viên cô vài câu.
Vừa đi vài bước, Lâm Thiển nhìn thấy một chiếc Land Rover chạy qua người cô. Lâm Thiển không để ý, ngay cả khi ô tô dừng lại ở phía trước, sau đó một người nhảy xuống xe.
Lệ Trí Thành quay đầu, lập tức nhìn thấy cô. Lâm Thiển cũng đưa mắt về phía anh.
Anh lái... Land Rover?
Lệ Trí Thành sải bước dài đi về bên này.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của anh, Lâm Thiển không mấy bất ngờ. Chẳng phải anh là giám đốc bộ phận bảo vệ hay sao? Chắc có nhân viên bảo vệ gọi điện báo cáo tình hình với anh.
Đợi anh tiến lại gần, Lâm Thiển lên tiếng: “Tôi không sao. Anh hãy chú ý tăng cường công tác bảo vệ trong buổi tối hôm nay.”
Lệ Trí Thành không trả lời. Anh chỉ liếc qua mặt cô, ánh mắt di chuyển xuống dưới, dừng lại ở mắt cá chân Lâm Thiển.
Sau đó, anh đột nhiên ngồi xổm xuống.
Lâm Thiển cảm thấy mắt cá chân bị siết chặt. Từ góc độ của cô, Lệ Trí Thành đang cúi đầu quan sát vết thương trên chân cô. Ánh mắt anh trầm tĩnh và tập trung, ngón tay anh ấm áp và mạnh mẽ.
Dù đã sớm quen với thái độ ngoài lạnh trong nóng của anh, vào thời khắc này, Lâm Thiển vẫn không khỏi cảm động. Thấy anh cứ nhìn chằm chằm chân mình mãi, cô hơi đỏ mặt, quay sang nói với người bảo vệ ở bên cạnh: “Anh đi trước đi, cám ơn anh. Có giám đốc của các anh ở đây, không sao đâu.”
Vẻ mặt của người bảo vệ dường như có chút kinh ngạc, nhưng bởi vì đang phụ trách trông coi cổng ra vào nên anh ta không nhiều lời, vội vàng đi ra ngoài.
Vì Lệ Trí Thành từng là quân nhân, Lâm Thiển đoán anh rất rành về các vết thương, do đó cô để anh quan sát thoải mái. Một lúc sau, anh đứng dậy, cất giọng trầm thấp: “Không bị thương vào xương cốt.”
Lâm Thiển yên tâm, mỉm cười với anh. Cô vừa định nói cám ơn, anh đã quay người bước đi.
Lâm Thiển cất cao giọng: “Khoan đã, sao anh có thể để tôi ở lại đây? Mau dìu tôi tới phòng y tế, anh quay lại đi.”
Buổi đêm tĩnh mịch, ánh đèn đường khiến bóng người vừa kéo dài vừa lay động.
Lâm Thiển bám vào cánh tay Lệ Trí Thành, đi chầm chậm về phía tòa nhà có phòng y tế.
Lệ Trí Thành vẫn lặng thinh.
Một lúc sau, Lâm Thiển không nhịn được mở miệng: “Anh đừng có mặt nặng mày nhẹ như thế. Tình trạng của tôi cũng được coi là tai nạn lao động. Anh là người phụ trách vấn đề an toàn của tập đoàn, đây là việc nằm trong phạm vi chức trách của anh.”
Lệ Trí Thành ngoảnh đầu liếc cô một cái, ánh mắt sâu thẳm. Lâm Thiển chợt phát hiện, đôi mắt anh khá đẹp nhưng lộ vẻ mạnh mẽ. Đặc biệt lúc nhìn chằm chằm người khác, khiến đối phương có cảm giác thâm trầm khó đoán.
“Lâm Thiển, tôi nói...” Anh đột nhiên mở miệng: “Tôi là giám đốc bộ phận bảo vệ lúc nào?”
Lâm Thiển ngẩn người.
Lệ Trí Thành không tiếp tục lên tiếng, chỉ dìu cô đi về phía trước.
Lâm Thiển âm thầm quan sát vẻ mặt của anh.
Cô biết anh và Cố Diên Chi có mối quan hệ thân thiết, bằng không tại sao anh thường ra vào phòng làm việc của Cố Diên Chi, còn cầm tài liệu cơ mật cho anh ta. Một khi không làm giám đốc bộ phận bảo vệ, vậy thì anh là trợ lý của Cô Đình Chi, hoặc Cố Diên Chi cắm anh ở phòng ban khác?
Có điều thời gian qua chỉ thấy anh lượn đi lượn lại, chẳng làm việc gì nghiêm túc...
“Vậy... chức vụ của anh là gì?” Lâm Thiển hỏi.
Lúc này, Lệ Trí Thành đột ngột dừng bước, nhìn xuống đất.
Lâm Thiển thuận theo ánh mắt của anh, hóa ra là một đống tuyết đã tan chảy thành vũng nước, diện tích tương đối lớn. Dù thế nào cô cũng không thể nhảy qua vũng nước đó.
“Làm thế nào bây giờ?” Lâm Thiển hỏi, tạm thời gác thân phận của Lệ Trí Thành sang một bên.
Lệ Trí Thành quay lưng về phía cô, ngồi xồm xuống: “Lên đi!”
Lâm Thiển hơi bất ngờ trước sự chủ động của anh. Ban đầu, cô cảm thấy ngại ngùng bởi hai người sẽ đụng chạm thân thể qua hành động này, nhưng sau đó cô lại nghĩ, anh là quân nhân, lúc xảy ra thiên tai lũ lụt, chắc anh cõng không ít người dân, vì vậy anh mới đề nghị cõng cô một cách tự nhiên.
Không thể không cảm thán một lần nữa, người lính ở đâu cũng thiết thực và hữu dụng.
Lâm Thiển nhanh chóng leo lên lưng Lệ Trí Thành. Ai ngờ vừa bám vào vai anh, anh đột nhiên đứng bật dậy, sải bước dài qua vũng nước. Lâm Thiển giật mình kêu một tiếng, sau đó cô phì cười.
“Sợ chết đi được.” Lâm Thiển vỗ vai anh: “Có ai đối xử với người bị thương như anh không?”
“Cô có ý kiến thì xuống đi!”
Lâm Thiển lập tức ngậm miệng, phía trước vẫn còn phải lội nước.
Lệ Trí Thành vừa đi vài bước, điện thoại của Lâm Thiển đổ chuông, là Lâm Mạc Thần gọi tới.
Cách hai bờ đại dương, giọng nói của Lâm Mạc Thần vẫn trầm thấp như thường lệ: “Anh vừa xem tin tức.”
Lâm Thiển cười: “Không tồi đấy chứ?”
Lâm Mạc Thần mỉm cười, nói tiếp: “Anh đã tìm hiểu được thông tin đó.”
Tim Lâm Thiển đập nhanh một nhịp, cô vô ý thức liếc Lệ Trí Thành. Anh vẫn cúi đầu bình ổn bước đi, phảng phất không nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Anh nói đi.” Ngữ khí của Lâm Thiển hơi nghiêm túc.
Lâm Mạc Thần: “Boss mới của em là con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn Ái Đạt. Cậu ta tên Lệ Trí Thành, là một quân nhân giải ngũ.”
Lâm Thiển sững sờ. Nhìn người đàn ông đang cõng mình, cô chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật.
Buổi sáng, tia nắng vàng chiếu xuống tòa nhà làm việc của Ái Đạt, khiến nền đá hoa sáng loáng như gương. Bồn hoa ở xung quanh được cắt tỉa gọn gàng, trên những cánh hoa và cành lá vẫn còn đọng giọt nước mới tưới không lâu, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Bên dưới tòa nhà, giám đốc bộ phận hành chính dẫn một số nhân viên ăn mặc chỉnh tề, tay cầm bó hoa tươi đứng ngoài cửa chờ đón.
Ở tầng trên, gần như sau mỗi ô cửa sổ đều có người chăm chú quan sát.
Trong Văn phòng CEO, hai cô gái trẻ cũng đứng ngồi không yên, cả buổi sáng nhấp nhổm dõi mắt ra ngoài cửa sổ, thì thầm suy đoán, không biết công tử thứ hai của tập đoàn, nhân vật chưa từng lộ diện trước công chúng là người thế nào?
Lâm Thiển cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, tâm trạng xao động, cô vô thức thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cũng tới mười giờ sáng. Vô số chiếc xe hơi màu đen, nối đuôi nhau thành hàng dài từ đường cái đi tới. Đầu tiên vẫn là chiếc Cadillac của Cố Diên Chi, tiếp theo là một chiếc Audi. Đoàn xe đi thẳng vào trong công ty, cuối cùng đỗ ngay hàng thẳng lối bên dưới tòa văn phòng.
Khí thế này khiến hai cô gái trẻ tròn mắt, Lâm Thiển chống tay lên cằm, lặng lẽ quan sát động tĩnh ở bên dưới.
Mọi người nhanh chóng xuống xe, Lâm Thiển nhận ra là giám đốc các phòng ban. Cố Diên Chi nghiêm chỉnh trong bộ comple thẳng tắp từ ghế lái phụ chiếc Cadillac bước xuống.
Sau đó, một giám đốc tiến lên, cung kính mở cửa sau xe ô tô.
CEO mới cũng xuống xe.
Anh mặc comple đen, sơ mi trắng, đi đôi giày da bóng loáng, cao lớn nổi bật giữa đám đông.
Cố Diên Chi đích thân dẫn các giám đốc hộ tống anh đi vào cửa tòa văn phòng. Sau một hồi huyên náo, bên dưới lại khôi phục trạng thái yên tĩnh. Lãnh đạo cao cấp của công ty đi thang máy lên tầng trên cùng.
Hôm nay Lâm Thiển rất bận rộn. Buổi họp báo đã kết thúc, nhưng cô vẫn phải theo sát tình hình của đối thủ cạnh tranh.
Tân Bảo Thụy không hổ danh là anh cả trong ngành, có phản ứng nhanh hơn dự liệu. Sáng sớm ngày hôm nay, bọn họ tuyên bố sẽ mở cuộc họp báo vào tầm chiều tối. Trong khi đó, Tư Mỹ Kỹ tạm thời im lặng, nhưng nghe nói Trần Tranh cũng sẽ nhanh chóng bày tỏ lập trường...
Sau một đêm, tin tức liên quan đến “buổi họp báo của Ái Đạt” đã leo lên vị trí số một trong số những thông tin được tìm kiếm nhiều nhất. Tất nhiên cũng có phản hồi tiêu cực, chỉ trích Ái Đạt diễn trò. Nhưng đây là số ít, không loại trừ là hành vi thọc gậy bánh xe của đối thủ cạnh tranh. Trên các tờ báo và trang web lớn toàn là những lời khen ngợi.
Lâm Thiển dự đoán, sự kiện lần này sẽ khiến việc kinh doanh của Ái Đạt có chút khởi sắc, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Giới thương mại sẽ không xuất hiện kỳ tích, doanh nghiệp có thể đổi đời một cách triệt để nhờ xử lý khủng hoảng thành công.
“Chị Lâm Thiển.” Cô gái tên Tống Khiên Khiên lên tiếng: “Nghe nói Boss mới đang trò chuyện với từng người phụ trách của các bộ phận.”
Cô gái còn lại tên Dương Hi Như nói: “Đúng vậy, chị Lâm Thiển, lát nữa có khả năng Boss cũng cho gọi chị đấy.”
Lâm Thiển dừng bút, ngẩng đầu cười với bọn họ: “Ừ, để xem thế nào. Chị cũng đang chờ lãnh đạo triệu kiến đây.”
Tống Khiên Khiên và Dương Hi Như đều gật đầu phụ họa.
Kể từ hôm Lâm Thiển nhậm chức, hai cô gái trẻ đều đi theo cô. Trước ánh mắt chờ mong của hai người, Lâm Thiển rất hiểu tâm trạng của bọn họ. Sinh viên mới ra trường thường mù mờ với mọi việc, bọn họ rất mong có người chỉ bảo. Mấy năm trước cô cũng y như họ bây giờ.
Sau khi Lâm Thiển tham gia tổ công tác, hai cô gái thật sự coi cô là cấp trên của họ, bất cứ việc gì cũng báo cáo với cô. Trước sự ân cần niềm nở đó, Lâm Thiển cũng mềm lòng, đồng thời hơi có cảm giác hưởng thụ. Thế là cô thuận theo tự nhiên, tận tâm tận lực chỉ bảo bọn họ. Tuy chỉ có kinh nghiệm làm việc ba năm, nhưng đối với hai cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học, Lâm Thiển tự nhận bản thân hoàn toàn có thể ứng phó.
Nghe bọn họ nhắc đến Boss mới, Lâm Thiển hơi thất thần. Cô chợt nhớ đến buổi tối hôm qua.
Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Mạc Thần, Lâm Thiển vẫn nằm trên lưng Lệ Trí Thành, cô cảm thấy trời đất chỉ còn lại một âm thanh là tiếng tim đập thình thịch của mình cô.
“Thả tôi xuống.” Lâm Thiển nói.
Boss trong truyền thuyết dừng bước, thả lỏng tay, để cô từ trên lưng anh trượt xuống đất. Sau đó, anh đứng thẳng người.
Lâm Thiển lập tức tránh sang bên cạnh một bước, giữ khoảng cách hợp lý mà không mất lịch sự với anh.
Dưới ánh đèn đường, anh im lặng nhìn cô, ánh mắt vô cùng trầm tĩnh.
Lâm Thiển nhất thời không biết nói gì mới phải.
Sau đó Lệ Trí Thành mở miệng trước, vẫn là giọng nói lạnh nhạt quen thuộc: “Tại sao...” Anh từ tốn hỏi: “Không cần tôi cõng nữa à?”
Bộ não của Lâm Thiển ù ù.
Anh hỏi tại sao cô không để anh cõng ư?
Rốt cuộc anh giữ thói quen của một người lính hay giúp đỡ người khác, vì vậy mới không hiểu tại sao cô lại từ chối? Hay là vừa rồi anh đã nghe thấy cuộc điện thoại nên muốn thăm dò, xem cô biết được bao nhiêu sự thật?
Nhìn vào đôi mắt đen của anh, Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy không hiểu một chút gì về người đàn ông trước mặt.
“Bởi vì... tôi chợt nhớ ra còn có việc khác phải làm. Hơn nữa vết thương cũng không đau nữa, khỏi cần làm phiền anh.” Lâm Thiển tìm một lý do hợp tình hợp lý, đồng thời nở nụ cười ngọt ngào với Lệ Trí Thành: “Hay là anh về nghỉ ngơi trước đi.”
Lời nói này rất hoàn hảo, dù đối với Boss hay người bảo vệ cũng vậy.
Lệ Trí Thành nheo mắt nhìn cô.
“Ừ.” Anh bỏ hai tay vào túi áo: “Ngày mai gặp lại.”
Lệ Trí Thành quay người bước đi. Lâm Thiển dõi theo bóng lưng anh, miệng vẫn mỉm cười. Ở giây tiếp theo, cô đột nhiên ngẩn người. Anh vừa nói “Ngày mai gặp lại”?
Thời gian trước đó hai người thỉnh thoảng mới chạm mặt. Không biết câu nói này của anh là phép lịch sự hay có ý khác?
Lâm Thiển đứng nguyên một chỗ, tâm trạng hỗn loạn.
Nhưng cô lại cảm thấy bản thân nghĩ ngợi nhiều. Có lẽ do bị sốc trước sự thật một người bảo vệ lập dị kiệm lời xuất thân là bộ đội giải ngũ, nhưng thật ra là “thái tử” kiêm CEO mới của công ty nên cô mới hơi căng thẳng. Trên thực tế, chắc chắn anh không có ý khác.
Kết quả sáng sớm hôm nay, cô và toàn thể nhân viên nhận được tin, CEO mới sắp xuất hiện, mọi người cần chuẩn bị nghênh đón.
“CEO mới phô trương thật đấy.” Tống Khiên Khiên cảm thán.
Dương Hi Như nói: “Đúng vậy, anh ta có vẻ ất oách.”
Lâm Thiển ở bên cạnh lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ: Đương nhiên cần phô trương rồi, nếu là cô, cô cũng sẽ làm vậy. Bây giờ tập đoàn đang xuống dốc, càng là thời điểm khủng hoảng, người lãnh đạo càng cần xuất hiện với khí thế hoành tráng, như vậy mới có thể tạo lòng tin nơi công nhân viên.
Nghĩ đến đây, bộ não của Lâm Thiển bất giác vụt qua hình ảnh Lệ Trí Thành ngồi cạnh cô ăn khoai lang tối hôm đó. Rõ ràng anh không phải là người ra vẻ ta đây, chỉ hơi lạnh lùng mà thôi.
Nhưng bây giờ, bất kể là người thế nào, anh cũng đã bị đẩy lên vị trí cao nhất, để mọi nhân viên của Ái Đạt phải ngước nhìn.
Cô cũng không ngoại lệ.
Tầm chiều tối, sau khi tất cả người phụ trách của các phòng ban được triệu kiến, điện thoại trên bàn làm việc của Lâm Thiển cuối cùng cũng đổ chuông.
Thư ký của Cố Diên Chi gọi tới. Hiện tại Lệ Trí Thành vẫn chưa có thư ký riêng.
“Trợ lý Lâm, Lệ tổng muốn gặp cô.”
Lại một lần nữa đặt chân lên khu văn phòng làm việc của lãnh đạo cao cấp ở tầng trên cùng, tim Lâm Thiển đập thình thịch, trong lòng hơi xúc động.
Về việc liệu Lệ Trí Thành có chỉ định cô làm trợ lý CEO hay không, Lâm Thiển nắm chắc vài phần.
Sau khi cô gõ cửa, một giọng nói lạnh nhạt quen thuộc vọng ra ngoài: “Mời vào.”
Lâm Thiển đẩy cửa đi vào phòng, đồng thời nở nụ cười duyên dáng không kém nữ phát thanh viên trên truyền hình.
Nhưng khi nhìn thấy Lệ Trí Thành, cô hơi ngẩn người.
Anh đang đứng trước bức tường kính. Ánh hoàng hôn từ bên ngoài chiếu vào người anh, tạo thành hình bóng vừa khí thế vừa ôn hòa. Hai tay bỏ vào túi quần comple, khiến dáng người anh đặc biệt cao lớn.
Nghe tiếng chân, Lệ Trí Thành liền quay đầu. Lần này, Lâm Thiển đã nhìn rõ bộ dạng của anh.
Không còn chiếc mũ lưỡi trai che khuất đôi mắt. Khi anh nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng, tim Lâm Thiển lại bắt đầu đập loạn nhịp.
Khí chất của Lệ Trí Thành lúc này hoàn toàn khác lúc anh mặc áo khoác bộ đội hay áo phao. Anh bây giờ nghiêm nghị, trầm ổn, thậm chí có phần cao quý.
Lâm Thiển cố gắng trấn tĩnh, mỉm cười: “Chào anh, Lệ tổng.”
Tối qua cô đã đứng trước gương luyện tập nụ cười này. Đây là nụ cười thẳng thắn, chân thành, thể hiện niềm vui xuất phát từ nội tâm, bởi vì hóa ra anh là CEO mới, cô và anh cũng tương đối có duyên.
Mặc dù trên thực tế, nội tâm của cô ngượng ngập nhiều hơn vui mừng.
Ai ngờ Lệ Trí Thành tựa như không nghe thấy, chỉ nhìn cô đăm đăm.
Căn phòng rơi vào trạng thái vô cùng yên tĩnh, hai người mắt đối mắt.
Lâm Thiển bỗng dưng có cảm giác nơm nớp trong lòng.
“Lúc trước tôi hiểu nhầm thân phận của anh, thật ngại quá.” Cô lại nở nụ cười lịch sự.
Lần này, cuối cùng Boss cũng mở miệng, vẫn là giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt thường lệ: “Lâm Thiển, cô không cần... giả bộ hiền lành thật thà với tôi.”
Huyệt thái dương của Lâm Thiển giật giật.
Anh nói gì cơ? “Giả bộ hiền lành thật thà”? Chẳng lẽ trước đây cô để lại ấn tượng không thành thật cho anh?
Chết thật!
Lệ Trí Thành vẫn không rời mắt khỏi Lâm Thiển. Cô không biết anh thật sự khó chịu hay chỉ nói đùa với cô?
Hay là anh thật lòng nói cho cô biết: cô không cần giả vờ hiền lành thật thà, cứ như bình thường là được.
Mặc dù rất sốt ruột nhưng Lâm Thiển vẫn giữ nụ cười trấn tĩnh trên môi. Cô nhanh chóng trả lời: “Lệ tổng, thật ra đây mới là bản chất của tôi.” Vừa thốt ra lời, Lâm Thiển chỉ muốn vả vào miệng mình.
Khóe mắt Lệ Trí Thành quả nhiên vụt qua ý cười như có như không. Anh đi đến, ngồi xuống ghế sofa, đặt hai tay lên đầu gối.
“Cô ngồi đi.”
Lâm Thiển nghiêm chỉnh ngồi xuống phía đối diện.
Hai người lại yên lặng một lúc, anh nhướng mắt nhìn cô: “Bây giờ trọng tâm công việc của tôi là gì?”
Lâm Thiển hơi ngây người, nhưng khi hiểu ý của anh, trong lòng cô chấn động.
Cô biết rõ, chức vụ như trợ lý hay thư ký của CEO, tuy có hướng dẫn cụ thể nhưng làm thế nào để phát huy giá trị lớn hơn hay giành được địa vị thế nào trong doanh nghiệp, cần dựa vào bản thân mỗi con người.
Nếu bạn không có khả năng, tự định vị bản thân ở mức thấp, vậy thì bạn chỉ có thể trở thành chân sai vặt, không có giá trị tồn tại đặc biệt với lãnh đạo, rất dễ bị thay thế. Nếu bạn có khả năng, bạn sẽ dễ dàng giải quyết “việc vặt”, đồng thời còn có thể phát huy bản thân ở mức cao hơn, đồng thời không ngừng “tỏa sáng”. Một khi lãnh đạo chú ý đến bạn, bạn sẽ trở thành nhân vật không thể thiếu. Những lãnh đạo cao cấp khác và nhân viên bình thường trong công ty sẽ nhìn bạn bằng con mắt khác.
Vì vậy khi Lệ Trí Thành hỏi câu này, đương nhiên Lâm Thiển rất vui mừng.
Im lặng một vài giây, cô mở miệng, phát biểu những điều đã sớm chuẩn bị từ trước: “Lệ tổng, tôi từng suy nghĩ đến vấn đề này. Trong quá khứ, Tân Bảo Thụy, Ái Đạt và Tư Mỹ Kỳ có vị thế tương đương, Ái Đạt chiếm lĩnh thị trường nhờ sản phẩm đạt chất lượng cao. Bây giờ, tuy công ty chúng ta gặp khó khăn nhưng nền tảng vẫn rất tốt, không phải không có cơ hội cứu vãn. Dùng phương thức nào để cứu vãn, tôi có quan điểm thế này.
Từ trước đến nay, thị trường luôn theo thứ tự đến trước xếp trước, đến sau xếp sau, thứ nào tốt sẽ càng tốt, tệ sẽ ngày càng tệ hại. Chúng ta không thể từ từ đuổi theo Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ. Bởi vì đã để mất thị phần vào tay bọn họ, nên chúng ta không thể đuổi kịp bọn họ.
Do đó, tôi cho rằng, chúng ta phải đánh một trận quyết định. Việc xử lý thành công khủng hoảng lần này là thời cơ tốt, chúng ta cần tìm kiếm cơ hội trong thời cơ đó để xoay chuyển tình thế.”
Nói xong những câu này, Lâm Thiển nhướng mắt quan sát vẻ mặt của Lệ Trí Thành. Nhưng anh vẫn trầm mặc như cũ.
Cấp dưới sợ nhất điều gì? Sợ nhất không biết quan sát nét mặt, không thể nắm bắt tâm tư của lãnh đạo.
Lâm Thiển cảm thất bản thân hết sức bi thảm, bởi vì Boss của cô là người “tê liệt cảm xúc”.
Ngẫm nghĩ vài giây, Lâm Thiển quyết định “mặt dày” lần cuối, đồng thời bày tỏ sự trung thành của mình: “Lệ tổng, nếu đây là một cuộc chiến đấu, tôi nguyện làm “phó tướng” của anh, xung phong đi đầu, xông pha trận mạc.”
Quả nhiên, “thuận theo sở thích của người khác” luôn là phương pháp chuẩn xác. Ví von theo kiểu quân sự cuối cùng cũng khiến Boss có phản ứng.
Anh nhướng mày nhìn cô, ánh mắt có vẻ sắc bén hơn trước đó.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Ừm, hôm nay đến đây thôi.” Anh nói: “Tôi sẽ cân nhắc đề nghị của cô, phó tướng Lâm.”
Cùng ngày, Trần Tranh về đến nhà đã gần mười hai giờ đêm.
Anh ta không về phòng ngủ mà đi lên thư phòng ở tầng hai của ngôi biệt thự. Quả nhiên, bố anh ta đang ngồi xem báo cáo tài chính của tập đoàn ở trong thư phòng.
Trần Đình Dân, bố Trần Tranh là người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, mười mấy tuổi đã đi làm thuê, làm công nhân, đổ biết bao mồ hôi mới tạo dựng được Tư Mỹ Kỳ của ngày hôm nay. Tuy rất giàu có nhưng tính cách của ông hoàn toàn khác con trai. Sống hơn năm mươi năm cuộc đời, ông không yêu sắc đẹp, không thích xe hơi sang trọng, chẳng thích bất cứ thứ gì. Ông chỉ yêu tiền bạc, mỗi ngày xem xét sổ sách kế toán là thú vui lớn nhất của ông. Ngoài con trai Trần Tranh, đố người nào cướp được một chút tài sản của ông. Vì vậy, người trong ngành đặt cho Trần Đình Dân biệt danh là “Trần Thiết Công”.
Trần Tranh ngồi xuống phía đối diện bố, anh ta rút cà vạt ném lên bàn, sắc mặt bực bội.
Trần Đình Dân ngẩng đầu nhìn con trai: “Anh đã xử lý xong chưa?”
Ông đương nhiên ám chỉ vụ scandal chất gây ung thư. Trần Tranh gật đầu, mắng khẽ: “Lần này Ái Đạt đúng là không biết sống chết.”
“Anh định làm thế nào?” Trần Đình Dân hỏi.
Trần Tranh cười ha hả: “Ái Đạt bày trò ầm ĩ như vậy, chắc chắn muốn nhân cơ hội này lật lại thế cờ. Con đang đợi bọn họ đây. Con đã truyền đạt mệnh lệnh cho phó giám đốc marketing, Ái Đạt định tạo đột phá ở bất cứ sản phẩm hay thị trường nào, chúng ta sẽ dìm chết bọn họ bằng mọi giá.”
Ai ngờ Trần Đình Dân cất giọng lạnh nhạt: “Con trai, anh đã đi sai phương hướng rồi.”
Trần Tranh im lặng.
Trần Đình Dân mỉm cười: “Xem ra anh vẫn chưa làm rõ, chiến trường của Ái Đạt ở nơi nào. Thằng Lệ Trí Thành dám đứng ra nhận trách nhiệm, chứng tỏ nó là người dám nghĩ dám làm. Tất nhiên, nó cũng là loại người không biết trời cao đất dày.”
Trần Tranh chăm chú lắng nghe.
Trần Đình Dân nói tiếp: “Một người có tính cách như vậy sẽ không từ từ cạnh tranh với anh ở thị trường sản phẩm cuối cùng. Nó muốn một miếng ngoạm hết, có khi tham vọng còn lớn hơn anh tưởng. Anh không thể lơ là cảnh giác. Tôi hỏi anh, bây giờ trong ngành có cơ hội nào, có thể giúp nó trở mình?”
Trần Tranh biến sắc mặt: “Ý bố là... đơn hàng trị giá bốn mươi triệu của tập đoàn Minh Thịnh?”
Trần Đình Dân gật đầu.
Trần Tranh im lặng vài giây, nhếch mép: “Bây giờ vốn của Ái Đạt không bằng một phần năm chúng ta. Con chỉ sợ bọn họ không thò chân vào vụ này. Một khi tham gia, rất đơn giản, thực lực quyết định tất cả. Con sẽ cho Minh Thịnh sản phẩm tốt nhất, giá cả hạ xuống thấp nhất, thấp đến mức Ái Đạt không làm nổi. Dù bị lỗ, con cũng sẽ giành bằng được hợp đồng này, không cho Ái Đạt cơ hội. Đợi đến lúc bọn họ chết hẳn, bị đá ra khỏi thị trường, chúng ta kiếm tiền cũng chưa muộn.”
Trần Đình Dân hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”