"Anh trừng tôi làm cái gì?" Triệu Kỳ Kỳ có chút không được tự tin, "Tôi cũng đã xóa."
Lâm Sơn tức đến thở phì một cái, "Lúc trước Cô Ôn còn cố ý dặn dò, cô đem lời cô ấy nói như gió thổi bên tai sao? Nếu có cái vạn nhất, hậu quả cô gánh vác nổi sao?"
Vạn nhất vạn nhất, gặp quỷ vạn nhất.
Triệu Kỳ Kỳ cảm thấy ủy khuất, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay cô ta chính mắt thấy nhiều trân phẩm như vậy, tùy tiện lấy một món ra ngoài đều là vật báu vô giá, nhất thời kích động, đăng lên Weibo cơ hồ là hành vi mang tính phản xạ, sao có thể nghĩ nhiều như vậy?
Cao Minh tiếp lời nói, "Lâm sư huynh, Kỳ Kỳ cũng không phải cố ý, lại nói không phải đã xóa rồi sao, nào có nghiêm trọng như anh tưởng đâu?" Cậu ta vỗ vỗ bả vai Lâm Sơn, "Nhẹ nhàng chút."
Lâm Sơn nghe xong lời này càng thấy giận sôi máu, cũng biết hai người này cùng một phe, cũng lười tốn nước bọt lý luận với bọn họ, dọn ra một chiếc ghế dựa ở cửa canh giữ.
Tuy tâm tính cậu trầm ổn, nhưng đến điểm mấu chốt, trong lòng vẫn nổi lên một cỗ tức giận, đang nghĩ xem có nên nói một tiếng cho Ôn Thiên Thụ không, nhưng lại sợ một khi đi khỏi, hai người này không biết sẽ lại làm ra cái tai họa gì.
Lúc này, Ôn Thiên Thụ đang cùng Hoắc Hàn một trước một sau xuyên qua cổng vòm, ánh mặt trời phủ kín dưới chân đường lát đá xanh, song ảnh hưởng cũng thật lớn, cô đi một lát có chút mệt mỏi, chọn một chiếc ghế đá bồ tát ngồi xuống.
Sau lưng ghế dài là một mảnh rừng trúc xanh miết, mở ra một khoảng nhỏ râm mát, gió nhẹ thổi qua, lá trúc che phủ rung động.
"Anh không ngồi sao?"
Hoắc Hàn đánh giá hoàn cảnh bốn phía, "Tôi không mệt."
Lúc gần hừng đông, cô thật sự khốn đốn, mơ hồ ngủ, cũng không biết người đàn ông này có chợp mắt hay không, bất quá, xem đáy mắt anh một mảnh thanh minh, xác thật bộ dáng không có nửa phần mệt mỏi.
Tuổi này đối với đàn ông mà nói đúng là thời điểm thể lực sung mãn, hơn nữa bởi tính đặc thù công tác của anh, chỉ sợ liên tục thức hai đêm đều có thể.
"Chờ giao dịch kết thúc các anh liền đi?"
Hoắc Hàn liếc nhìn cô một cái, "Không sai biệt lắm."
"Vạn nhất người không bắt được ..." Ôn Thiên Thụ phát hiện chính mình thật sự hồ đồ, người không bắt được, không phải có nghĩa sẽ chạy trốn tới địa phương khác? Đến lúc đó bọn họ khẳng định cũng sẽ không lưu lại nơi này.
Cô ngẩng đầu, bắt được một tia cảm xúc khác thường nhanh chóng xẹt qua trên mặt Hoắc Hàn, còn không kịp nhìn kĩ, anh bỗng nhiên xoay người hướng phía trước đi đến.
Có hai nam sinh mặc áo sơmi đang nghịch camera trong tay, vẻ mặt co quắp nói gì đó, Hoắc Hàn lạnh mặt, thanh âm lạnh hơn, "Chụp phong cảnh có thể, chụp cô ấy không được."
Mặc kệ là thân phận mẫn cảm con gái của Thiên Mẫn Chi, hay là thư đe dọa và bức tranh phác hoạ kia, trước mắt cô đều không thể bại lộ thân phận với người ngoài.
Ôn Thiên Thụ lúc này mới hiểu được, nhợt nhạt cười cười, đáy mắt thanh triệt có ánh sáng khẽ nhúc nhích.
"Chúng tôi là người thích nhiếp ảnh, không có ác ý gì, chỉ là cảm thấy một màn vừa rồi đặc biệt đẹp ..."
"Xóa."
Thái độ của anh cường ngạnh, không có bất luận đường sống nào để thương lượng, hai nam sinh nhìn nhau, cuối cùng vẫn là đem ảnh xóa đi.
Hoắc Hàn lại đi trở về.
Ôn Thiên Thụ còn đang cười, "chúng ta trước kia hình như cũng không có ảnh chụp chung."
Cô đề nghị, "Không bằng hiện tại chụp một tấm?"
Anh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, ngầm đồng ý.
Ôn Thiên Thụ lấy ra di động, điều chỉnh màn hình, "Biểu tình này của anh, thật dễ khiến người ta hiểu lầm anh là chủ nợ của em."
Hoắc Hàn điều chỉnh biểu tình một chút.
"Được rồi, nhìn vào màn hình."
"Răng rắc" một tiếng, màn hình dừng hình ảnh.
Hai giây trước —
Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo nhu hòa mà chính anh cũng không hề phát hiện.
Ôn Thiên Thụ từ trong ánh mắt này tìm được dấu vết anh vẫn thích mình như cũ, cố gắng kiềm chế vui mừng nho nhỏ trong lòng, "Anh có dùng WeChat không? Đợi lát nữa em gửi ảnh cho anh."
"Không thường dùng."
"Số WeChat là bao nhiêu?"
"Số di động."
Ôn Thiên Thụ trực tiếp click mở khung tìm kiếm, nghiêm túc nhập vào một chuỗi số, tín hiệu không được tốt lắm, sau khi thử vài lần hình ảnh mới dần dần rõ ràng, ảnh đại diện của anh giống như là một mảnh sa mạc tĩnh lặng, đơn giản đến cực điểm.
Thêm bạn thành công.
Cô mau chóng đem ảnh chụp gửi qua, "Được rồi."
Hoắc Hàn nhìn thoáng qua, trên di động biểu hiện tiến độ chỉ có %, anh hỏi, "Cô cùng cô của cô là chuyện thế nào?"
"Mấy năm trước được nghỉ phép xuất ngoại, đúng lúc gặp sóng thần, dượng vì cứu em mà bất hạnh qua đời, đến thi thể cũng chưa tìm được," Ôn Thiên Thụ nhìn một góc không trung màu xanh lam, "Hai tháng sau, cô em phát hiện mình có thai, vì muốn lưu lại cốt nhục này của chồng mình, cô liều mạng sinh đứa trẻ ra, đáng tiếc vẫn là không tránh được..." Cô dừng lại một chút, "Cô trước đây đã từng sảy thai hai lần, đều bị khám ra có bệnh tim trước khi sinh."
Ngữ khí của cô bình tĩnh như vậy, nhưng Hoắc Hàn lại có thể cảm giác được sau sự bình tĩnh ấy trái tim cô đã bị xé thành từng mảnh nhỏ.
"Lúc em họ sinh ra em có đi xem, thân thể nhỏ bé như vậy, đến hô hấp cũng yếu ớt đến dường như không thể nghe thấy, bác sĩ nói, loại tình huống giống như thế này, nếu không tiến hành ghép tim mới, rất khó sống được quá mười tám tuổi."
Nghe đến đó, Hoắc Hàn còn có gì không rõ, "Trước mắt thì cô là người phù hợp duy nhất cô của cô có thể tìm được."
"Có thể nói như vậy," Ôn Thiên Thụ gật gật đầu, "Kỳ thật còn có ba em ... Ông cũng phù hợp điều kiện, bất quá ông đã......" không còn nữa.
Nghe Chu Mộ Sơn nói, vụ tai nạn xe cộ kia rất thảm, xăng chảy theo đường dẫn đến vụ nổ lớn, đến thi thể cũng không tìm được, bất quá căn cứ vết máu và xác than lưu lại hiện trường, sau khi trải qua đối chiếu DNA xác định thân phận, pháp y đã ra phán định tử vong là thật.
Hoắc Hàn trấn an vỗ vỗ sau lưng cô.
Ôn Thiên Thụ hút hút mũi, "Em không có việc gì."
"Hoắc Hàn, nếu có một ngày ..."
"Sẽ không có một ngày kia."
Giáo sư Ngô sau khi nghe nói về bí mật dưới đế tháp, không màng thân thể bệnh tật vội vàng vào núi. Thiên Phật tháp ngày thường chính là cấm địa, hiếm khi người ngoài ra vào, cho nên trừ bỏ Phương Trượng Đại sư cùng mấy người đệ tử ra thì tin tức cơ bản không thể nào tiết lộ ra ngoài.
Trong động tạm thời đặt một chiếc thang, thuận tiện cho mọi người lên xuống.
Dưới sự hỗ trợ của Lâm Sơn, Giáo sư Ngô đơn giản kiểm kê một chút đồ vật cất giữ dưới đế tháp, ông vốn dĩ chính là chuyên gia văn vật, nghiệp vụ trình độ cao, tổng cộng sửa sang lại tìm ra kiện văn vật, bước đầu phán đoán trong đó một bậc văn vật có kiện.
Ngọc tỷ truyền quốc, chuông đồng thau hoa mai, tiền tệ cổ, bạch ngọc tôn Thanh Long ...
Những thứ này đối với giới văn vật, thậm chí với quốc gia dân tộc, đều có ý nghĩa cực kỳ quan trọng! Mặc kệ là văn vật đã từng được ghi lại trong danh lục điển tàng ở nhà bảo tàng, sau lại mất đi trong chiến loạn, hay là bị chôn dưới nền đất thời gian dài, bị phần tử bất hợp pháp trộm quật, chúng tái hiện, không thể nghi ngờ có thể bù đắp những đoạn trống trong lịch sử văn vật.
Giáo sư Ngô kích động đến hốc mắt nóng lên, ánh mắt hàm chứa thâm tình không thể miêu tả, phảng phất như đang nhìn cố nhân xa cách lâu ngày gặp lại, "Cảm ơn, cảm ơn các ngươi còn lưu lại nơi này."
Lâm Sơn cũng bị xúc động không nhỏ, chỉ cảm thấy, cái gọi là thợ nhà nghề văn vật, đại khái chính là nói người trước mắt này đi.
Cậu nhớ tới thật lâu trước kia giáo sư từng nói qua một câu, "Vì cái gì em lại lựa chọn khảo cổ học buồn tẻ nhạt nhẽo như vậy?"
Lúc ấy cậu đã trả lời như thế nào?
"Bởi vì nhiệt tình yêu nghề. Bởi vì biết trong nền văn minh năm ngàn năm của Trung Quốc, tại đây trên phiến thổ địa được mở mang, ghi lại văn minh cổ xưa của dân tộc quốc gia mình qua những món văn vật trân quý mà yếu ớt, muốn biết chúng vì sao được tạo ra, muốn nhìn đến hình dạng của chúng sau khi đã gột rửa ngàn năm bụi bặm, muốn chạm đến trái tim lịch sử mà chúng chịu tải, muốn nghe chúng hô hấp ..."
Nhưng mà, so sánh với lão nhân gia (cụ già) tóc trắng xoá kia, ông không cần danh lợi, chỉ biết trầm mê làm văn chương học thuật, cái phần "Nhiệt tình yêu nghề" kia thật sự xấu hổ mà mở miệng được.
Lâm Sơn âm thầm nắm chặt tay, có lẽ nên tìm về trái tim thủa ban đầu của chính mình.
"Giáo sư còn ở dưới?" Ôn Thiên Thụ hỏi.
Triệu Kỳ Kỳ rốt cuộc chột dạ, làm bộ không nghe thấy, "Nghiêm túc" mà làm hút bụi bích hoạ, Cao Minh đi qua, "Đi xuống một hồi lâu rồi."
Ôn Thiên Thụ nhíu mày, phía dưới nặng hơi ẩm, ông một thân bệnh phong thấp, sao có thể chịu được? Nhưng cô cũng biết tính tình của thầy, đành phải để Cao Minh đi đun ấm trà nóng, chờ ông đi lên có thể uống.
Có tiếng bước chân truyền đến, cô ngẩng đầu lên liền thấy tiểu hòa thượng đỡ cái chổi còn buồn ngủ từ bậc thang lầu trên đi xuống, đi hai bước đánh một cái ngáp.
Thiên Phật tháp cách sân cậu quét khá gần, hơn nữa sau giờ ngọ thời tiết nóng bức, mỗi lần cậu đều chạy đến trong tháp trộm lười biếng, các sư huynh không tìm thấy người, cũng sẽ không tìm tới nơi này, còn có một cái nguyên nhân quan trọng là Ôn Thiên Thụ cũng ở chỗ này, cô ngẫu nhiên sẽ cho cậu một ít đồ ăn ngon.
Tiểu hòa thượng cũng thấy cô, tung ta tung tăng chạy tới, dạo vòng quanh cô một vòng, "Ta nghe nói tối hôm qua cô rơi xuống dưới động, không bị thương chứ?"
Ôn Thiên Thụ sờ sờ ót cậu, "Không có việc gì."
Cậu liền yên tâm, nhớ tới cái gì, lặng lẽ nói cho cô, "Ta ở sau núi hái được không ít trái cây ăn ngon, dùng giỏ tre đựng đặt ở giếng nước, toàn bộ đều cho cô ăn!" Lại đắc ý mà nháy mắt nhỏ, "Ăn như vậy có tư vị khác hẳn a."
Ôn Thiên Thụ bật cười, nhìn theo cậu đi khỏi cửa.
Không lâu sau, di động trong túi không ngừng chấn động.
Cô đi ra bên ngoài, mới vừa tiếp đã nhân được một tiếng thét chói tai của Bạch Tuyết Ca, "Thụ ơi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, tối hôm qua không cẩn thận em ngủ với Chu Mộ Sơn mất rồi!"
Bạch Tuyết Ca là khuê mật duy nhất của cô, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không khác gì chị em ruột, bất đồng duy nhất chính là, vị Bạch tiểu thư này thật đúng là một đóa hoa hồng nũng nịu, tên hiệu là" Công chúa hạt đậu", khoảng thời gian trước nhàm chán quá liền chạy tới cái khách sạn gì đó ngủ thí nghiệm, cũng là sắc đảm bao thiên (can đảm bằng trời), thế nhưng đem ông chủ khách sạn cùng ngủ luôn.
Ông chủ khách sạn này Chu Mộ Sơn cùng Ôn Thiên Thụ cũng có chút quan hệ.
Năm đó mẹ cô tái giá, gả cho Chu Tiềm cha của Chu Mộ Sơn, cha kế này không biết khi nào nổi lên ý niệm thân càng thêm thân, còn muốn tác hợp con trai cùng kế nữ, bất quá hai đương sự tựa hồ đều không có ý tứ gì ở phương diện này, từ từ ở chung với nhau, cảm tình hướng tới phương hướng anh em phát triển.
"Sáng nay thời điểm phát hiện hắn cùng em nằm trên một cái giường, em thật là suy nghĩ muốn chết cũng đều có, nếu mà cha em biết, nhất định sẽ đánh gãy chân hắn đi?"
Ôn Thiên Thụ cười, "Chị cảm thấy em vẫn nên lo cho mình trước đi."
Theo cô biết, Chu Mộ Sơn cũng không phải người lương thiện gì, có thể quát tháo người trên thương trường, cũng không tới phiên người khác phải lo lắng.
Bạch Tuyết Ca kêu rên một trận ...
Lúc này, Hoắc Hàn từ ngoài cửa tiến vào, đôi mắt đen nhánh thâm thúy có ánh sáng nhạt, gật đầu chào hỏi cô.
Di động không có tiếng động, Bạch Tuyết Ca hỏi, "Tín hiệu kém quá, chị vừa mới nói gì đó?"
Ôn Thiên Thụ đem lời vừa nói lặp lại một lần, "Chị cũng gặp một người muốn ngủ cùng."
Phi thường muốn ngủ.
Không thể không ngủ.