Mười phút sau, Hoắc Hàn đi ra, xoa xoa ấn đường mỏi mệt, "Thiên Vạn, rót cho anh chén nước."
Anh không nghĩ tới Ôn Thiên Thụ cũng ở đây, thẳng đến khi một đôi tay trắng nõn bưng cái ly xuất hiện ở trước mắt, lúc này mới kinh ngạc nhướng mày, "Sao lại tới?"
Vừa nói vừa thuận tiện nhận cái ly, ngón tay đụng đến thành ly, độ ấm vừa phải không nóng không lạnh, anh ngửa đầu một ngụm uống xong cả ly nước.
Ôn Thiên Thụ rất khó để không chú ý cái hầu kết kích thích kia, cô vẫn luôn cảm thấy đây là bộ vị gợi cảm nhất trên người đàn ông, cô nhớ rõ trước kia khi yêu nhau "làm", anh vẫn luôn không chịu kết thúc, chỉ cần nhẹ nhàng cắn chỗ này một cái ...
Cô nghĩ đến bên tai hơi hơi nóng lên.
Hoắc Hàn vẫn như cũ đem ly không nắm trong tay.
Bên ngoài người đến người đi, có chút ầm ĩ, còn có thanh âm nghe điện thoại không gián đoạn, bọn họ đứng mặt đối mặt, đều không nói lời nào, ngoài cửa sổ là ánh mặt trời nhu hòa bao trùm.
Ôn Thiên Thụ hồi hồn, "Em mang theo bữa sáng cho anh."
Cô mở hộp giữ ấm, mùi cháo thanh mát cùng hơi trắng hòa vào nhau tràn ra, "Nóng vừa đủ ăn."
Hoắc Hàn cho rằng cô mua ở bên đường, ăn một ngụm mới phát hiện không đúng, Ôn Thiên Thụ xem mặt đoán ý, "Làm sao vậy, hương vị không ngon sao?"
Đây là khi trời chưa sáng cô đã dậy nấu, trong chùa phòng bếp rất sớm đã tổ chức bữa ăn tập thể, chỉ có một bếp lò nhỏ có thể dùng, cô mang một chiếc ghế ra ngồi bên cạnh trông, lúc đầu giữ lửa không được tốt lắm, làm hỏng nên lại phải làm lại lần nữa, lúc này mới nấu ra một nồi cháo trứng gà miễn cưỡng có thể gặp người.
"Cũng được" hai chữ dừng lại bên môi Hoắc Hàn, anh lập tức sửa miệng, "Không cho muối."
Ôn Thiên Thụ không tin, trực tiếp từ trong tay anh đoạt lấy cái muỗng, múc một ngụm đưa vào trong miệng.
Thật sự ... không có hương vị. Sao có thể? cô nhớ rõ ràng đã thả muối, không đúng, hình như là lần đầu tiên mới thả ...
Cô cắn cái muỗng, vẻ mặt vô tội, dừng ở trong mắt Hoắc Hàn, anh nhấp môi hừ cười, lấy cái muỗng về, tiếp tục ăn bát cháo không có hương vị gì.
Một chút đều không ngại nước miếng cô lưu tại mặt trên.
"Không cần ăn nữa, em đi lấy bánh bao sữa đậu nành cho anh."
Hoắc Hàn không dao động, cả đêm không uống nước, anh thật sự đói bụng, thực mau đem một hộp cháo ăn sạch sẽ.
Ôn Thiên Thụ đuôi mày khóe mắt đều mang ý cười.
"Đội trưởng Hoắc." Dương Tiểu Dương từ phòng thẩm vấn nhô đầu ra.
Hoắc Hàn nhìn Ôn Thiên Thụ liếc mắt một cái, cô nói, "Em đợi lát nữa sẽ đi, anh đi làm việc trước đi."
Anh gật gật đầu, nhừng điều muốn nói đều giấu trong ánh mắt, chỉ có cô xem hiểu.
Hoắc Hàn vào phòng thẩm vấn.
Hai anh em Trình Văn Trình Võ đối với việc phạm tội rất bộc trực thú nhận sự thật.
Trình Văn: "Viên dạ minh châu kia xác thật là ở cổ mộ núi Ngưu Giác lấy được, bất quá thời điểm chúng tôi đến bên trong đã bị càn quét không còn gì, nhiều nhất cũng chỉ là nhặt đồ thừa."
Dương Tiểu Dương: "À, ý của ông là ở thời điểm trước khi các người đến đã có người trộm mộ?"
Trình Văn: "Đúng vậy."
Dương Tiểu Dương lại hỏi: "Biết bọn họ là loại người nào sao?"
Trình Văn lắc đầu: "Không biết."
Hoắc Hàn hỏi: "Từng nghe nói qua tập đoàn "Ty" không?"
Trong ánh mắt hung ác nham hiểm của Trình Văn hiện lên một mạt dị sắc, nhưng vẫn là phủ nhận, "Chưa từng nghe qua."
Hoắc Hàn cười khẽ, "Có lẽ còn cần tôi nhắc nhở ông một chút, các người nhặt được chính là hàng thừa của tập đoàn 'Ty'."
Lời này Dương Tiểu Dương nghe được không hiểu ra sao.
Nhưng là Trình Văn lại nghe được minh bạch, phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi, hắn liếm liếm môi, "Ý của cậu là ..."
"Người của 'Ty' từng đi lục soát nhà của các người."
Trình Văn nháy mắt mặt xám như tro tàn, đôi tay che mặt, "Tôi cho rằng ... Tôi vẫn luôn cho rằng đó là bọn họ sơ ý làm rơi."
Thế nào cũng không nghĩ đến, có lẽ đó là người nào đó bên trong 'Ty' cố ý làm rơi, mục đích là để nuốt riêng, không nghĩ tới bị hai anh em bọn họ nẫng tay trên ...
Diêm Vương dễ chọc, Tiểu Quỷ khó chơi, chung quy là nói rửa tay nhưng rửa không được.
"Chúng tôi cũng biết đây là việc tổn hại âm đức, vốn dĩ tính làm xong vụ cuối cùng này liền rửa tay chậu vàng (giang hồ hay nói kiểu này ý là rửa tay gác kiếm không làm nữa) ..." Nhưng ai có thể nghĩ đến, nửa cái chân còn chưa từ nước bẩn rút a được, ngay sau đó đã lại hãm sâu vào vũng bùn?
"Các người trước kia có quan hệ với người của 'Ty' phải không?" Hoắc Hàn hỏi.
"Không có." Trình Văn nói, "Đây là lần đầu tiên." Hắn nghĩ đến cái gì, "Hai đứa hoàng mao kia là người của 'Ty'?"
"Không xem như." Chỉ là người mới tuyển, hẳn là còn ở giai đoạn khảo sát.
"Các người làm thế nào liên hệ được?"
"Thông qua người trung gian."
"Ai?"
"Là một người gọi là ... "
Đại khái là tự thân minh bạch tình cảnh, Trình Văn Trình Võ bên này tiến triển thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều, trước mắt tương đối phiền toái chính là, Lão hoàng mao là người câm, Tiểu hoàng mao ngoài miệng rất thành khẩn, giống như phối hợp, trên thực tế thật sự giảo hoạt, làm thế nào công phá hắn là vấn đề khó khăn không nhỏ.
Chờ sự tình tạm thời hạ màn, Hoắc Hàn một mình một người trở về chùa Thanh Minh.
Giáo sư Ngô vốn dĩ bị bệnh cảm mạo, hơn nữa lại ở dưới lòng đất một thời gian dài, bệnh tình nặng thêm, Hoắc Hàn mang theo thuốc cho ông.
Trước khi ông lâm vào ngủ say, nắm tay Hoắc Hàn, "Phía dưới những thứ đó đều là của quý quốc gia, vật báu vô giá, nhất định phải bảo vệ tốt chúng."
Hoắc Hàn đáp ứng, "Lão Ngô yên tâm."
Lão Ngô vừa lòng mà đi nghỉ ngơi.
Hoắc Hàn lại tuần tra chung quanh một vòng, khi trở về thấy Ôn Thiên Thụ đang ngồi ở bên cửa sổ sao chép mục lục giáo sư Ngô sửa sang lại, anh nhặt một cái ghế ở đối diện cô ngồi xuống, an tĩnh xem cô viết chữ.
Nói thật, chữ cô viết không được đẹp lắm, nhưng mà rất độc đáo, vô luận là đường cong nét bút, hay là hướng đi hình chữ, đều lộ ra phong cách "Ôn Thiên Thụ", anh liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, vẫn là một chút tiến bộ đều không có.
Ôn Thiên Thụ sao được một nửa, di động trên mặt bàn chấn động, màn hình biểu hiện cuộc gọi của Chu Mộ Sơn, cô nhìn thoáng qua khung tín hiệu, bắt máy, "Anh." (Anh này là Ca – anh trai)
Cô không chú ý tới, ánh mắt người đàn ông đối diện nháy mắt trở nên đen nhánh dị thường.
"Có chuyện gì sao?" cô thuần thục chuyển bút viết đặt xuống, "Chuyện thương trường em không hiểu, chính anh quyết định là được, lỗ vốn cũng không có việc gì, bất quá, anh sẽ lỗ vốn sao?"
Chu Mộ Sơn có chút bất đắc dĩ lại muốn cười, "Không sợ anh đem gia sản của em làm cho mất trắng?"
Ôn Thiên Thụ nhắc nhở, "Đừng quên khách sạn của anh còn ở trên tay em."
Nói đến khách sạn, cô hỏi, "Anh cùng Tiểu Ca, hai người rốt cuộc sao lại thế này? Em nói cho anh biết, cô ấy không thể so với những người bạn gái trước kia của anh ..."
"Đây là tới hưng sư vấn tội?" (Hưng sư vấn tội - Tra hỏi, hỏi tội) Chu Mộ Sơn cười, thanh âm cực kỳ ôn nhuận, "Yên tâm, anh có chừng mực."
Hai người tính tình đều không thích hợp nói chuyện nhà, trò chuyện chỉ được vài phút liền kết thúc.
Ôn Thiên Thụ một lần nữa cầm lấy bút viết chữ.
Tới thời điểm trời gần tối mới sao chép xong một quyển mục lục, cô xoa bóp cổ, ngẩng đầu nhìn đối diện, trong lòng kinh ngạc, anh khi nào rời đi, chính mình thế nhưng một chút đều không phát giác.
Cô thực không thích loại phương thức không nói một tiếng liền đi của anh.
Xem thời gian, mới hơn giờ chiều, trời sớm tối xuống như vậy, xem ra hẳn là lại sắp có một trận mưa to rơi xuống.
Ôn Thiên Thụ đi khỏi Thiên Phật tháp, chân trời mây đen tầng tầng lớp lớp, ép tới rất thấp, ngọn cây lại không chút sứt mẻ, chờ khi cô tới gần căn lều dựng tạm sau núi, đột nhiên gió núi ào ào thổi tới, váy dài màu đen của cô cũng bị gió thổi tung bay phần phật, phảng phất như một bức tranh thuỷ mặc đón gió đầy tiêu sái.
Lúc này đây, ở đồng dạng địa phương, không cần cô lại dùng "Chút tài mọn", cửa đã tự mình mở ra từ bên trong —
Hoắc Hàn từ xa đã nhìn thấy cô đi tới qua cửa sổ.
Không đợi anh hỏi, cô cười trong trẻo, "Em lại đây đưa cho anh tập mục lục."
Ôn Thiên Thụ dùng giấy than sao hai tập, trên ngón tay trắng nõn còn dính dấu vết màu lam, Hoắc Hàn vặn vòi nước ra, nước lạnh chảy trên mu bàn tay cô, cô nhẹ nhàng xoa lên.
Mới vừa lau khô tay, mưa to "Rầm" một tiếng rơi xuống, mái hiên ngoài lều chỉ to bằng khoảng bàn tay, nước mưa bắn ướt làn váy cô.
"Anh lại không cho em đi vào nói, tin rằng không quá ba phút em sẽ ướt sũng cả người." Cô hướng phía bên anh nhích lại gần, đụng phải cánh tay anh.
Hoắc Hàn vội vàng nghiêng người để cô vào.
Anh giữ cửa, mới vừa xoay người, chỉ cảm thấy một trận u hương ập tới trước mặt, còn chưa kịp phản ứng, phía sau lưng đã dán lên bức tường lạnh lẽo.
Do hàng năm đều tu sửa bích hoạ, lực độ của Ôn Thiên Thụ lớn hơn con gái tầm tuổi cô, Hoắc Hàn cao m, bị cô đẩy như vậy, "Phanh" một tiếng đụng vào trên tường.
Giây tiếp theo.
Cánh tay mảnh khảnh của cô chống bên cạnh người anh, hơi thở tới gần, Hoắc Hàn không cách nào trốn được, cũng không nghĩ né tránh, ánh mắt cứ như vậy thẳng tắp nhìn cô.
Ôn Thiên Thụ nhẹ giọng gọi tên anh, "Hoắc Hàn."
Không cho anh thời gian phản ứng, liền cứ vậy hôn lên.
Đầu tiên là hàm chứa môi anh, từ chính giữa đến khóe môi, ôn nhu mà hôn ... dày đặc mà dây dưa ở bên nhau, thân mật đến đã chẳng còn phân biệt ai với ai.
"Mỗi phút nhịp."
Cô sớm đã ý loạn tình mê, nào còn có thể phân tâm đi tính toán? Bất quá là tùy tiện bịa chuyện.
"Cái gì?" thanh âm Hoắc Hàn ám ách đến không thể tưởng tượng.
"Là tim đập khi anh vừa hôn em."
Rốt cuộc là ai hôn ai?
Hoắc Hàn có chút muốn bật cười, tính tình cưỡng từ đoạt lí (cướp lời người khác nói lý) của cô anh đều đã quen thuộc.
Vừa muốn nói cái gì, ngón tay cô đã áp lên môi anh, "Nghe nói đêm nay có mưa rào sấm chớp."
Ôn Thiên Thụ cười đến giống như một con tiểu hồ ly thực hiện được ý đồ, "Cho nên, đừng nói anh không thích em."
Đó là toàn bộ nội dung trong ánh mắt kia của anh mà cô đọc được sáng nay.
Hoắc Hàn không nói chuyện, tựa hồ đang ẩn nhẫn cái gì, anh trầm mặc dung túng còn cô được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cô tiến lên một bước, cả người sát sao dán vào thân thể anh, ở bên tai anh nhả khí như lan, "Nhớ rõ trước kia em hỏi qua anh một vấn đề, những năm gần đây, anh có nghĩ tới em hay không."
"Khi đó," hơi thở của cô ở bên môi anh, "Nơi này nói không nghĩ."
Tay cô ấn lên ngực anh, "Nơi này cũng nói không nghĩ."
"Như vậy," tay cô tiếp tục đi xuống, lướt qua bụng nhỏ rắn chắc, chậm rãi bao lại chỗ nào đó, "Nơi này thì sao?"
Trên tay hơi dùng chút sức, tiếng nói cũng trở nên mị hoặc đến cực điểm, "Nơi này ... nhớ em không?"
Thân thể người đàn ông căng chặt giống như một cái cung.
Ôn Thiên Thụ vừa lòng phát hiện —
Dưới lòng bàn tay, chỗ kia tựa hồ có dấu hiệu thức tỉnh.