Nơi chân trời ráng chiều rực rỡ, đỏ đến chói mắt.
Ôn Thiên Thụ cũng yên lặng nhìn anh, do ngược chiều ánh sáng, khuôn mặt người đàn ông nhìn không rõ lắm, duy nhất rõ ràng chỉ có ánh mắt kia ...
Thâm trầm lại phảng phất lực xuyên thấu mạnh mẽ, cô có chút không thể tin nổi, một người công nhân đốn gỗ bình thường cũng có được ánh mắt như vậy.
Một lát sau, cô thu hồi ánh nhìn, hướng bọn họ chậm rãi đi qua, nói rõ mục đích của mình.
"Thật là không khéo," người đàn ông hơi béo đứng gần nhất nói, "Gần đây đội công trình cần dùng xe gấp, mấy ngày nay chúng tôi vẫn phải ở tại trong chùa."
Ôn Thiên Thụ nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, thần sắc không phập phồng chút nào.
"Nhưng mà," một người đàn ông trẻ tuổi trên cổ vắt khăn lông trắng nói chen vào, "Ngày mai hẳn là sẽ có xe."
Dựa theo kế hoạch, công trình ngày mai sẽ phải kết thúc, trong đội sẽ phái xe lại đây đón bọn họ xuống núi.
Ôn Thiên Thụ nhìn về phía anh ta, đối phương có chút ngượng ngùng mà cười cười, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề, sau đó lại cúi đầu nhìn mặt đất.
Khóe mắt thấy người đàn ông vừa uống nước kia đang bóp chai nước khoáng ,vẫn duy trì tư thế ban đầu, căn bản không liếc mắt nhìn cô thêm lần nào nữa.
Cô nhưng thật ra lại nhìn anh ta một cái.
Người đàn ông để trần thân trên, mặc quần dài tối màu, làn da màu lúa mạch, đường cong cơ bắp rắn chắc.
Từ góc độ này mà nhìn, mũi cao mắt sâu, hình dáng rõ ràng, tựa hồ ... còn có điểm quen thuộc?
Đang muốn tìm tòi nghiên cứu, anh ta lại bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
Ôn Thiên Thụ: "..."
Cô bỏ đi ý niệm hoang đường kia, cùng bọn họ hẹn thời gian rồi cũng xoay người rời đi.
Ở chân trời những áng mây đỏ đã biến mất, hoàng hôn sắp tắt, gió từ trong rừng thổi tới, hương thơm thanh đạm từ cây mộc hương lan tràn trong không khí.
Thân ảnh cô trong tầm mắt mọi người biến mất giữa một mảnh núi rừng xanh biếc.
Người đàn ông béo cười ra tiếng, "Người cũng đã đi xa, vẫn còn dõi mắt theo, còn nhìn cái gì nữa?"
Người đàn ông trẻ tuổi ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Người ta đẹp ..."
Ngữ khí anh ta ngây thơ chọc cho những người khác đều nhịn không được cười.
Người đàn ông trẻ tuổi quẫn bách đến đỏ cả mặt, liếc mắt vòng quanh, lơ đãng nhìn về phía Hoắc Hàn vẫn luôn không lên tiếng, thấy anh đem cái chai bóp đến cơ hồ biến dạng, nhịn không được kinh ngạc mà kêu một tiếng "Anh Hàn".
Mọi người cũng nhìn qua xem, thấy một màn này ít nhiều đều cảm thấy có chút khó tin.
Người này tuy rằng tới trong đội không bao lâu, nhưng cho người ta ấn tượng luôn là trầm ổn cẩn thận, nào đã gặp qua bộ dáng này của anh?
Hoắc Hàn xua xua tay ý bảo không có việc gì, đem chai nước đặt trên mặt đất, giơ tay sờ đến điếu thuốc kẹp trên vành tai, lại nghĩ đến cái gì, đình chỉ động tác, nhặt lên một cái cưa, tiếp tục làm việc.
Vụn gỗ văng ra tung tóe bên chân anh.
Ánh mắt anh sâu như giếng cổ lúc chiều hôm.
Ôn Thiên Thụ ở bên cạnh giếng tĩnh tọa một hồi rồi mới dẫm lên ánh trăng trên bậc tam cấp mà đi, trên cửa gỗ có treo một chiếc đèn lồng giấy tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cô đứng dưới ánh sáng màu cam, đẩy cửa ra, không nghĩ tới bên trong vừa lúc có người đi ra, là một người đàn ông trung niên, dáng người cao gầy, mang một cặp kính gọng vàng, nhìn rất văn nhã.
Ánh trăng chiếu xuống rừng thông, mọi âm thanh đều lặng ngắt. Hai người không chút phòng bị mà đối mặt nhau nhưng lại không có biểu hiện thần sắc kinh hoảng chút nào.
Người đàn ông nhìn Ôn Thiên Thụ liếc mắt một cái, như suy tư điều gì, tựa hồ xác nhận cái gì.
Sau đó lễ phép chào hỏi một cái, nghiêng người đi qua cô.
Ôn Thiên Thụ không có ấn tượng gì với người này, đoán rằng hẳn là khách hành hương hai ngày này mới tới.
Cũng không có gì kỳ quái, nửa tháng sau trong chùa có nghi thức tặng đèn, người lui tới cũng nhiều hơn trước kia không ít.
Cô trở lại trước cửa phòng.
Trên cửa sổ có một tờ giấy trắng dùng hòn đá nhỏ đè lên, cô vừa thấy, khóe môi hơi nhấp, trong giây lát lại trở lại thản nhiên, đem giấy dọc theo nếp gấp ở giữa gấp lại, bỏ vào túi.
Ôn Thiên Thụ rót một ly trà lạnh, uống hơn phân nửa, trong phòng tín hiệu khi có khi không, di động lục tục hiện lên mấy cái tin nhắn, phần lớn đều là mẹ cô Ôn Hoàn gửi tới, một đoạn thật dài, dồn dập mà giải thích một sự kiện —
Tin tức ba con xảy ra tai nạn xe cộ đã bị áp xuống, mẹ cũng mới được biết sau khi luật sư công bố di chúc ...
Phồn Phồn, con còn có mẹ ...
Lại một cái tin nhắn xuất hiện.
"Chị, không cần khổ sở, về sau ba em chính là ba chị, chúng ta đều sẽ bảo hộ chị thật tốt."
Cô ghé vào trên bàn, đáp lại một chữ "Được".
Sao có thể không khổ sở?
Kia chính là người cho cô một nửa sinh mệnh.
Nửa chén trà lạnh không dập tắt được nỗi lòng ẩn náu đã lâu, Ôn Thiên Thụ đứng dậy lấy đèn ra khỏi phòng, đi qua vài hành lang gấp khúc, ngừng ở trước một tòa bạch tháp.
Cô dùng chìa khóa mở cửa đi vào.
Trong tháp có một gian phòng bích hoạ, cô ở nơi này tu bổ bích hoạ ba tháng.
Trên bàn bày đủ loại công cụ, cô nhặt lên một chiếc chổi lông mềm, đi đến trước một mặt tường, trên tường bích hoạ đã qua gia cố xử lý, tro bụi che lấp đi mặt trên, ảm đạm không ánh sáng.
Cô dùng chổi lông nhẹ nhàng đem bụi đất ở tầng ngoài bích hoạ trừ bỏ.
Đây là một công việc tinh tế, đặc biệt khảo nghiệm tính kiên nhẫn của con người, rất thích hợp với đêm dài an tĩnh như thế này.
Cô lặp lại xoa nhẹ, phảng phất như dưới tay là một sinh mệnh mới ra đời, nhu nhược mà tươi sống.
Bất tri bất giác, trời đã sáng.
Thời gian một đêm, bất quá cũng chỉ rửa sạch được một đóa tường vân to bằng bàn tay ở giữa bức bích hoạ, đối với cô mà nói, đây đã tính là hiệu suất cao.
Ôn Thiên Thụ xoa xoa cổ, từ trong tháp đi ra, một lần nữa khóa lại cửa rồi dọc theo con đường từng đi chậm rãi trở về.
Xa xa liền nhìn thấy quản lý liêu phòng (liêu phòng - phòng ở nhỏ) Liêu Nguyên sư phụ đang chờ ở trước cửa, cô đi qua, làm lễ chào hỏi.
Liêu Nguyên sư phó gật gật đầu, ôn tồn cùng cô nói một việc.
Nguyên lai là sáng sớm Triệu Kỳ Kỳ liền nháo muốn đổi phòng, nhưng gần đây khách hành hương tăng nhiều, phòng nghỉ có thể cung cấp đã không còn đủ, phòng mà bọn họ đang ở kia vẫn là Liêu Nguyên sư phụ nể mặt Ôn Thiên Thụ mới để riêng ra.
"Liêu Nguyên sư phụ, khiến ngài thêm phiền toái," Ôn Thiên Thụ chắp tay trước ngực tạ lỗi, "Chuyện này con sẽ xử lý."
"Như thế thì tốt rồi."
Liêu Nguyên sư phụ đi rồi, Ôn Thiên Thụ lấy di động ra nhìn thoáng qua, không trở lại liêu phòng mà xoay người tiến về đường nhỏ bên trái.
Tối hôm qua trước khi trở về phòng cô đã nhắn tin cho ba người kia, báo rằng buổi sáng muốn mở một cuộc họp ngắn, do tín hiệu không tốt, rạng sáng hơn ba giờ mới gửi đi thành công, không nghĩ tới bọn họ tất cả đều đến đông đủ.
Triệu Kỳ Kỳ vành mắt hồng hồng, bạn trai cô ta đang thấp giọng an ủi, còn lại Lâm Sơn dù bận vẫn ung dung mà ngồi xem diễn, thấy Ôn Thiên Thụ xuất hiện ở cửa, cậu lập tức đứng lên, "Cô Ôn, chào buổi sáng."
Ôn Thiên Thụ gật gật đầu, đi vào trong.
Cô đơn giản nói một chút việc làm và nghỉ ngơi trong chùa, những điều cấm kỵ, cùng với nội dung thực tập kế tiếp của bọn họ, rất nhanh liền kết thúc, "Nếu mọi người không có vấn đề gì khác, có thể kết thúc ở đây."
Triệu Kỳ Kỳ trừng lớn mắt, nước mắt muốn ngừng mà không được cứ như vậy rớt xuống.
Dựa theo logic của người bình thường, thấy cô ta khóc thành như vậy, hẳn là muốn hỏi một câu phát sinh chuyện gì đi? Sau đó cô ta có thể thuận lý thành chương đưa ra việc đổi phòng, không nghĩ đến ... người ta đến liếc mắt một cái cũng không thèm đi ...
Này không phải cô ta khóc vô ích sao?
Cao Minh bị ánh mắt sắc nhọn của bạn gái liên tục quét tới đến mức chân run lẩy bẩy không đứng vững được, đành phải căng da đầu mở miệng, "Cô Ôn, em có chuyện muốn cùng cô thương lượng một chút."
Ôn Thiên Thụ: "Sao?"
"Là việc này ..." Cậu ta nhanh chóng đem sự tình nói một lần.
Đêm qua Triệu Kỳ Kỳ ngủ đến nửa đêm, bị một trận sột sột soạt soạt thanh âm đánh thức, vừa mở đèn liền thấy, trên bàn trước giường có một con chuột cực kỳ to, đang cắn gói thịt xông khói cô ta mang từ Macao về kéo ra bên ngoài, kỳ quái chính là, con chuột kia cũng không sợ người, đối diện với cô ta vài giây, lại vẫn có thể nổi lên cái đuôi mà vẫy ...
Cô ta từ nhỏ được chiều chuộng, đã khi nào gặp qua trường hợp như này? Hét lên một tiếng làm con chuột sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, trong cơn hoảng loạn lại đem lọ nước thần (nghi ngờ là SK-II) cô ta đặt trên bàn đánh đổ, vỡ thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất.
Triệu Kỳ Kỳ thấy Ôn Thiên Thụ nghe mà đến mắt cũng không chớp một cái liền có chút nóng nảy, "cô nhất định không biết lọ nước thần kia rất giá trị, cho nên cô không thể hiểu được tâm tình của tôi ..."
Ôn Thiên Thụ nhìn về phía Cao Minh, "Cho nên, cậu là muốn cùng tôi thương lượng chuyện gì?"
Cao Minh: "Có thể hay không giúp Kỳ Kỳ đổi phòng khác?"
"Có thể."
Cao Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện này xem ra cũng không khó như vậy a, Liêu Nguyên sư phụ kia cũng thật là ma cũ bắt nạt ma mới.
Triệu Kỳ Kỳ thấy mục đích đã đạt tới, cũng cong lên khóe môi, chỉ là còn chưa kịp thu hồi, lại nghe Ôn Thiên Thụ hỏi, "Phòng bốn người và phòng tám người, thích cái nào?"
Triệu Kỳ Kỳ tươi cười liền cứng đờ.
Cô ta đây là ... có ý tứ gì?!
"Không, không có thừa phòng đơn sao?" Cao Minh nghe thanh âm chính mình cũng cảm thấy có chút chột dạ.
"Ở nhà các cô cậu hẳn là sẽ có, nhưng nơi này không có." Lời này ý tứ đã thực rõ ràng, không người nào có thể tiếp lời cô.
Đó chính là không có gì dị nghị.
Không ngờ, Ôn Thiên Thụ mới vừa đi đến cửa thiện phòng, sau lưng lại vang lên một chuỗi thanh âm —
"Dựa vào cái gì cô có thể một mình bá chiếm một phòng?" Triệu Kỳ Kỳ cơ hồ treo lên cả khuôn mặt, "Nếu cô có tiền lệ như vậy, vì cái gì tôi không thể?"
Bước chân Ôn Thiên Thụ không dừng lại.
"Tôi không phục!"
Ôn Thiên Thụ rốt cuộc dừng bước, xoay người lại, "Không phục......"
Vẫn là ngữ khí thanh đạm như cũ, nhưng toàn bộ không khí trong phòng phảng phất như lạnh xuống trong nháy mắt.
Cao Minh cùng Lâm Sơn trao đổi một cái ánh mắt, người trước liền hô hấp cũng không dám dùng quá sức, cứ như vậy an tĩnh chờ, rốt cuộc chờ được hai chữ —
"phải phục."
Ba người đều sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được.
Tới khi nhìn lại xem, vạt váy màu đen kia đã thoảng qua mộc lan, không thấy bóng dáng.
Triệu Kỳ Kỳ tức giận dùng sức đập bàn một phách, làm đổ hai chén trà, nước trà chảy khắp nơi, cô ta âm dương quái khí mà trào phúng, "Còn không phải là ỷ vào được giáo sư chống lưng, có gì mà kiêu căng?"
Cao Minh luống cuống tay chân dọn dẹp.
Lâm Sơn một lần nữa rót trà cho chính mình, thong thả ung dung hỏi, "Cô cảm thấy giáo sư sẽ để cho chúng ta đi theo một người không có danh tiếng gì học hỏi sao?"
Triệu Kỳ Kỳ cười, "Xem ra tôi thật đúng là kiến thức hạn hẹp, một nhân vật như vậy mà trước nay chưa từng nghe nói đến đâu."
Cô ta lại nhìn về phía Cao Minh, "Nhưng mà thật ra đã từng nghe nói, có những người không có bản lĩnh gì lại thích đua đòi, tùy tiện lấy cái danh, trên lý lịch tương lai liền có thể dệt hoa trên gấm mà viết đã từng có cái danh hướng dẫn sinh viên..."
Lâm Sơn than nhẹ một tiếng, "Tôi hiện tại đã có thể xác định, cô hoàn toàn không biết gì về thân phận của cô ấy cả."
Cao Minh vội la lên, "Không cần thừa nước đục thả câu!"
"Cô ấy tốt nghiệp khoa chính quy cùng trường chúng ta, bằng cấp cao nhất là tiến sĩ nghiên cứu sinh khoa khảo cổ đại học Cambridge."
Triệu Kỳ Kỳ không để bụng mà cười.
"Các người còn nhớ rõ《 phi tiên 》chứ?"
Cao Minh vội vàng gật đầu.
Sao có thể không nhớ rõ?
Tấm bích hoạ này khi khai quật bị hư hỏng nghiêm trọng, màu sắc chỉnh thể là ảm đạm, thuốc màu bị giòn hóa bóc ra, cơ hồ hoàn toàn thay đổi, muốn phục chế lại là rất khó khăn, từng khiến vô số bậc thầy phục chế bích họa có thâm niên phải chùn bước, bất đắc dĩ phải ở nhà kho của viện bảo tàng "Ướp lạnh" gần mười năm, chờ cơ hội để có thể một lần nữa hiện diện, cho nên việc phục hồi nó được xem như đứng đầu chín đại kỳ tích trong giới phục chế bích họa.
Lâm Sơn dựng thẳng eo, "《 phi tiên 》chính là do cô ấy chủ trì phục chế."
"Sao có thể?" Triệu Kỳ Kỳ ngừng ý cười, theo bản năng phản bác, "Tôi nhớ rõ người phục chế căn bản không phải họ Ôn."
Một tin tức lớn oanh động nghiệp giới như vậy, tuy rằng đối với bậc thầy phục chế chỉ ít ỏi mấy câu qua loa, đến ảnh chụp đều không có, nhưng là ...
Như nghĩ đến cái gì, ngón tay cô ta đặt bên cạnh bàn gỗ bỗng nhiên run lên.
Lâm Sơn liền biết cô ta cũng nghĩ tới một điểm giống mình, "Đúng vậy, lúc đó cô ấy còn không phải họ Ôn, họ Thiên, tên có một chữ duy nhất Thụ."
Triệu Kỳ Kỳ giống như bóng cao su bị xẹp, mềm nhũn ngã xuống trên ghế.
Cao Minh đỡ bạn gái, đôi môi động động, mãi mới đem thanh âm phát ra được, "Kia...... Kia khoảng thời gian trước trên tin tức nói con gái duy nhất nhà giàu số một thành phố Tây Giang, người thừa kế di sản kếch xù Thiên Thụ ... có phải hay không ..."
Lâm Sơn nhún vai, "Cái này tôi không được rõ lắm."
Cậu ta nói như vậy, Cao Minh nghĩ nghĩ, cảm thấy khả năng này không lớn lắm, người trùng tên trùng họ rất nhiều, lại nói, một thiên kim đại tiểu thư sống trong nhung lụa, luẩn quẩn cỡ nào mới có thể chạy đến nơi núi sâu hoang dã này?
Cùng lúc đó.
Ôn Thiên Thụ vội vàng chạy tới sau núi, vừa quá thời thời gian hẹn với đội đốn gỗ, may mắn bọn họ còn chờ tại chỗ.
Phía trước người đàn ông trẻ tuổi thẹn thùng từ cửa sổ xe ló đầu ra, nói cho cô biết đằng sau có ghế trống.
Ôn Thiên Thụ kéo cửa sau ngồi vào, đóng lại cửa xe.
Vốn dĩ cô là người nằm ngoài kế hoạch, cho nên chỗ ngồi phía sau để ra cũng khó khăn lắm mới có thể ngồi xuống, đến động một cái cũng không thể, cảm giác được người bên cạnh đang lặng lẽ hướng bên kia xê dịch, tựa hồ phải cho cô nhiều không gian hơn một chút, cô nghiêng đầu nhìn qua.
Người đàn ông cúi đầu, tóc đen hơi ướt rũ xuống, che khuất khuôn mặt, chỉ thấy được cái mũi cao thẳng ... hình dáng này cùng người trong trí nhớ kia trùng khớp.
Ôn Thiên Thụ cả người cứng đờ, ngẩng đầu, nhìn không tới mắt anh, ánh mắt nhẹ run hướng xuống trên môi mỏng nhẹ nhấp của anh.
Tâm tư không hiểu sao liền phân tán: cô biết hai mảnh môi kia có tư vị gì, mềm mại lại hữu lực, có hình dạng cùng độ ấm mà cô thích, có thể hôn người ta đến tê dại toàn thân.
Bỗng nhiên muốn hỏi anh một câu, "Ngày hôm qua, anh có nhận ra em hay không?"
Chung quy vẫn không hỏi.
Ôn Thiên Thụ thu hồi tầm mắt, cũng bất động thanh sắc mà hướng phía cửa sổ xe di chuyển, nhưng chỗ ngồi thật sự quá nhỏ, không tránh được đụng chạm người bên cạnh.
Đó là thân thể người đàn ông thành thục, tay dài chân dài, vai rộng eo thon, tựa hồ mỗi tấc vân da đều lộ ra hơi thở hormone nam tính, cực cụ tính xâm lược, lại mâu thuẫn mà làm người ta cảm thấy có cảm giác an toàn.
Xe đi trên đường núi xóc nảy, run giống nôi em bé.
Ôn Thiên Thụ hiếm khi lại thấy buồn ngủ, ngủ cũng không quá an ổn, giữa lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có bàn tay ai đặt lên má mình, tựa hồ có người đỡ đầu cô gối lên thứ gì đó, trên mặt kia có hương vị của ánh mặt trời, ngửi thật thoải mái.
Cô thực mau ngã vào bóng tối, hiếm thấy làm một giấc mơ, một giấc mộng hương diễm.
Trong mơ, bên suối Nguyệt Nha.
Dưới thân là cát vàng nóng rực, trong thân thể là anh càng nóng hơn, giống như búa tạ mân mê, một chút lại một chút mà xâm chiếm ... Da thịt từng tấc dán sát thân cận, cả người đều như sắp hòa tan.
Lần đầu ngây ngô, lại nếm trải lẫn nhau vô hạn vui thích.
"Tỉnh tỉnh." Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp, dễ nghe nhưng lại có vẻ rất phiền lòng.
Cô từ trong mộng tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, có trong nháy mắt, phân không rõ người trước mắt là hiện thực hay là trong mộng.
"Tới rồi."
Ồ, không phải ở trong mộng, nếu không ánh mắt anh cùng thanh âm đều sẽ không lãnh đạm như vậy, tựa như đối với một người xa lạ.
Ôn Thiên Thụ ngồi thẳng dậy, đẩy cửa xe ra đang muốn xuống xe, lại quay lại, "Hoắc Hàn."
Ghế sau hai công nhân đốn cây đình chỉ nói chuyện với nhau, sôi nổi ghé mắt, người đàn ông trẻ tuổi ở ghế phó lái còn đang khom lưng ra bên ngoài hỏi thăm cũng tò mò mà quay đầu lại —
Hai người kia biết nhau?
Ôn Thiên Thụ cơ hồ có thể cảm giác được lời còn chưa dứt, người đàn ông trong nháy mắt dựng thẳng lên đề phòng hạng nặng, trong những ánh mắt đan xen phức tạp cô bình tĩnh đối diện với anh, "Anh đè lên váy tôi."