Ông chủ Diệp vừa đi khỏi, Hoắc Hàn liền đứng lên đi một vòng trong phòng trà, không phát hiện camera hay thiết bị nghe lén.
"Ông chủ Diệp hẹn chúng ta là vào trưa mai."
Ôn Thiên Thụ tiếp tục nói, "Nghe ý tứ hắn, buổi tối nay là không thể gặp, hơn nữa việc hắn phải làm dường như còn quan trọng hơn nhiều so với kiếm tiền, có thể hay không ..."
Hoắc Hàn hiểu ý của cô, xác thật đám người anh Đức rất có khả năng sẽ chuyển văn vật đi vào đêm nay, anh lấy di động ra, gọi cho Đường Hải, "Hồ, kế hoạch có biến, anh cùng Tiểu Dương đến quán trà bên này ... Đúng, trước đi theo hắn, không cần rút dây động rừng."
Bên này anh vừa ngắt cuộc gọi, ông chủ Diệp liền đẩy cửa vào, tâm tình tựa hồ so với trước khi ra ngoài tốt hơn vài phần, Ôn Thiên Thụ nhìn thấy trong mắt, trong lòng lại trầm ngâm.
Ông chủ Diệp này đạo hạnh thâm sâu, da mặt cũng dày, nếp nhăn một tầng lại một tầng, vụ làm ăn hơn một ngàn vạn tệ cũng không làm cho hắn hiện ra ý cười như vậy, ngoại trừ lô văn vật kia, thật đúng là không nghĩ ra thứ gì có tính dụ hoặc lớn như vậy, hắn cười càng vui vẻ, thuyết minh sự tình tiến triển càng thuận lợi, đây cũng không phải dấu hiệu tốt.
Ôn Thiên Thụ lại nhìn Hoắc Hàn, anh vẫn một bộ dáng tự nhiên, tinh thần cô chậm rãi thả lỏng, dù sao trời có sập xuống cũng có người đàn ông này ở đây, hết thảy đều sẽ không sao.
Cô sờ chén trà, lại không uống, chỉ ngửi mùi hương kia, lông mi run run hướng lên trên, đáy mắt lộ ra vài phần ý cười lạnh lùng.
Cười đi cười đi, đến lúc ngươi chỉ có khóc.
Tay Hoắc Hàn khoác lên lưng ghế, không chút để ý nhắc tới, "Ông chủ Diệp, trấn Bạch Lễ này cũng coi như là hai đầu bờ ruộng của ngài, Hoắc mỗ mới đến, trời xa đất lạ, ban ngày nói sinh ý, buổi tối trở về khách sạn, thật là vô vị, không biết trên trấn này có nơi nào tiêu khiển không?"
Ông chủ Diệp lộ ra tươi cười đàn ông đều hiểu, lại dùng khóe mắt quét quét Ôn Thiên Thụ, nghĩ thầm, nếu chính mình bên người có loại tuyệt sắc cỡ này, nào còn có tâm tư đi bên ngoài lêu lổng, ôm mỹ nhân lăn giường một đêm, chờ hưởng tư vị kia ...
Chẳng lẽ là ứng với đạo lý hoa dại hái ven đường càng thơm?
"Muốn thì cũng có nhiều nơi để đi, thuộc hạ của tôi có Hạ Ẩn Các, mập ốm cao thấp, cái gì cần có đều có," ông chủ Diệp biểu tình nghiền ngẫm, "Chậc chậc, có thể nói là lưu liên hí điệp thời thời vũ, tự tại kiều oanh kháp kháp đề." (Lưu liên hí điệp thời thời vũ,Tự tại kiều oanh kháp kháp đề. – hai câu thơ trong bài Giang bạn độc bộ tìm hoa kỳ hay ven sông tìm hoa kỳ của Đỗ Phủ - tạm dịch theo GG: Lưu luyến quẩn quanh vờn lũ bướm, Ung dung thánh thót hót hoàng anh)
Đây là lời nói thô tục chỉ đàn ông nghe mới hiểu được.
Ôn Thiên Thụ làm bộ cái gì cũng nghe không hiểu, nhặt một nhánh cỏ nước, đùa với đàn cá trong lu.
Trên mặt Hoắc Hàn mang theo mấy phần cười nhạt, nhưng ánh mắt hơi hơi tối lại, "Ông chủ Diệp thật là giỏi văn chương."
"Nào có nào có," ông chủ Diệp xua tay, "Diệp mỗ tự nhận là người thô thiển, nào có thể so với ông chủ Hoắc? Nếu không đêm mai tôi làm chủ, chúng ta đi Hạ Ẩn các này một chuyến?"
Hoắc Hàn: "Vậy phải cảm tạ ông chủ Diệp trước."
"Ông chủ Hoắc quá khách khí."
Hai người ngươi tới ta đi, không sai biệt lắm sau thời gian uống một chén trà nhỏ, ông chủ Diệp cúi đầu nhìn đồng hồ, "Ai nha vừa lơ đãng đã đến giờ này rồi."
Hoắc Hàn nhìn mặt đoán ý, "Ông chủ Diệp có việc mời đi trước."
"Thật xin lỗi," ông chủ Diệp nói, "Đúng là có chút việc, lần này chiêu đãi không chu toàn, lần sau nhất định đền bù a!"
Thân ảnh hắn vừa biến mất trong tầm mắt, tin nhắn của Đường Hải đã tới di động Hoắc Hàn: "Mục tiêu đã xuất hiện."
Cơ hồ cùng thời gian, một tin nhắn của Sơn Ưng cũng tới, Hoắc Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua, vẫn là một chuỗi mã loạn, nội dung yêu cầu dùng phương pháp phiên dịch riêng mới giải được, cuối cùng anh nhận được ba con số — .
Chúng đại biểu cho cái gì? Biển số nhà? Số phòng? Hay là thời gian?
Hoắc Hàn theo thói quen xóa đi tin nhắn của Sơn Ưng.
Hôm nay là ngày tháng , như vậy — là ngày mai?
Anh ngẩng đầu, "Văn vật là vào ngày mai dời đi."
Ôn Thiên Thụ vứt bỏ cỏ nước, ngồi lại: "Tin tức có thể tin được không?"
"Trừ phi bọn họ đột ngột sửa lại thời gian."
Ôn Thiên Thụ cười cười, cô không hỏi tin tức của anh từ nơi nào tới, anh không chủ động nói có nghĩa điều này không thể nói, nó thuộc về phạm trù bảo mật, nhưng kỳ thật cô biết, trong lĩnh vực bảo vệ văn vật có quá nhiều anh hùng vô danh, tựa như bác của cô vậy.
Hy vọng anh hùng vô danh truyền đến tin tình báo trân quý này tương lai có thể hoàn hảo lui thân, có thể trải qua cuộc sống bình thường, đây là một tâm nguyện bình dị mà xa xỉ.
Hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất hiện tại có thể xác định, lô văn vật kia còn ở trấn Bạch Lễ.
"Nếu ông chủ Diệp đêm nay 'có việc' không phải là hỗ trợ dời đi văn vật, như vậy ..." Ôn Thiên Thụ đoán rằng, "Hắn có thể nào là phải mở tiệc tiễn anh Đức?"
"Hơn nữa anh có phát hiện hay không, vừa hỏi thời điểm buổi tối đi tiêu khiển, hắn đề cử Hạ Ẩn Các chứ không phải Xuân Tình Phường lớn nhất nổi danh nhất trấn trên, đây là vì cái gì? Vì sao lại cố tình lảng tránh Xuân Tình Phường dưới danh nghĩa của hắn? Ở địa bàn của chính mình mời khách không phải càng thuận tiện sao?"
"Xuân Tình Phường là dưới danh nghĩa hắn?"
"Đúng vậy," Ôn Thiên Thụ gật đầu, "Lúc trước em nghe được Xuân Tình Phường này có ông chủ sau màn, nhưng hai cô gái kia đều nói chưa từng thấy hắn, cho nên em nhờ Chu Mộ Sơn hỗ trợ tra xét một chút."
"A, Chu Mộ Sơn là anh kế của em, tại phương diện này anh ấy có rất nhiều phương pháp."
Hoắc Hàn cong ngón trỏ chống trán, gương mặt anh tuấn hàm chứa nhàn nhạt ý cười.
Anh đương nhiên biết anh ta, còn đã gặp qua, thậm chí còn tưởng rằng anh ta là vị hôn phu của cô.
"Liên hệ với tin tức lúc trước, các cô ấy nói đêm nay sẽ có ông chủ lớn tới, hơn nữa người này còn chuyên săn tìm xử nữ, ông chủ Diệp lại nói đêm nay có chuyện quan trọng không thoát thân được, đồng thời khi nói với anh lại tránh không nhắc tới Xuân Tình Phường, em có thể suy đoán như này hay không, đêm nay ông chủ Diệp sẽ ở Xuân Tình Phường mở tiệc tiễn anh Đức?"
Ôn Thiên Thụ đụng đụng cánh tay anh, "Nói chuyện a."
Hoắc Hàn cười khẽ ra tiếng, "Những gì muốn nói em đều nói rồi, anh còn có thể nói cái gì?"
Cô đắc ý mà nhướn mi, hiếm khi lộ ra một bộ biểu tình "em thông minh không anh mau khen em đi", Hoắc Hàn đem sợi tóc rơi bên má cô kẹp đến sau tai, lại xoa nắn lỗ tai cô.
Ôn Thiên Thụ bất mãn, chỉ là niết một cái thôi? Có bản lĩnh thì anh hôn đi a!
"Kế tiếp chúng ta phải làm gì?"
Hoắc Hàn: "Chờ."
Nàng: "Sao cơ?"
"Chờ rắn ra khỏi hang."
"Hoắc Hàn, nếu bắt được tất cả bọn họ, văn vật cũng tìm được trở lại, các anh về sau sẽ đi đâu?"
"Dựa theo trình tự sẽ về Tỉnh trước, nhưng cũng không loại trừ trên đường có tình huống khác ngoài ý muốn phát sinh."
Ôn Thiên Thụ "Ồ" một tiếng, lại hỏi, "Cảnh sát văn vật dễ vào không?" Cô không hiểu rõ lắm này đó, "Là thuộc về biên chế đơn vị sự nghiệp, hay là biên chế nhân viên công vụ?"
Hoắc Hàn trả lời vấn đề thứ nhất trước, "Đối với em mà nói, không dễ vào lắm."
Ôn Thiên Thụ khó hiểu, trình độ học tập chuyên nghiệp của cô chính là rất cao, như thế nào lại không dễ vào?
Anh cười, "Yêu cầu rất cao đối với thể lực."
"Em ... thể lực không tốt?"
Hoắc Hàn tận lực nói một cách uyển chuyển, "Còn có không gian phát triển trọng đại." Lần đó cũng không biết là ai, một hôn liền hôn mê luôn.
"Thực tiễn mới có thể cho hiểu biết chính xác," cô cầm nắm tay, "Hôm nào để anh hiểu biết."
Anh lại nói, "Trước mắt đại bộ phận cảnh sát bảo vệ văn vật chỉ là biên chế sự nghiệp, nhưng có một ít bộ phận ... sau này sẽ chuyển sang biên chế nhân viên công vụ."
Anh là thuộc về vế sau.
Lúc này —
Di động liên tục rung lên, Đường Hải gọi tới.
Vừa tiếp được: "Đối phương vô cùng cảnh giác, lại nắm rõ địa hình, chúng tôi không dám đi quá gần, bị bỏ rơi rồi."
Hoắc Hàn nói, "Không có việc gì, hiện tại mọi người đi qua Xuân Tình Phường hội hợp cùng Thiên Vạn, lưu ý chặt chẽ những người khả nghi."
Khoảng hơn giờ chiều, Đường Hải lại gọi tới một cuộc: "Ở cửa sau Xuân Tình Phường phát hiện tung tích ông chủ Diệp, đi theo chỉ có chưởng quầy Hồng Vân Trai."
"Không thể thiếu cảnh giác," Hoắc Hàn nhắc nhở, "Xuân Tình Phường đều là người của hắn."
Anh thu lại di động đứng lên, "Anh đưa em về khách sạn trước."
Ôn Thiên Thụ: "Đêm nay em cũng muốn đi cùng."
"Không được, quá nguy hiểm."
"... Được rồi."
Hai người trở lại khách sạn.
Hoắc Hàn kiểm tra xong khẩu súng cầm tay, Ôn Thiên Thụ đưa một ly nước mật ong tới, chờ anh uống xong lại đưa anh ra cửa, ôm lấy eo anh, "Nhất định phải chú ý an toàn."
Anh sờ sờ tóc cô rồi đi.
Hoắc Hàn không đi thang máy, mà là đi vào lối cầu thang bộ, cũng không đi xuống, châm một điếu thuốc, thở ra vài vòng khói, sau đó híp mắt nhìn non xanh nước biếc ngoài cửa sổ, tay dài vừa động, dập rơi nửa đoạn tàn thuốc ...
Bụi khói rơi xuống đất, cửa phòng cũng mở ra rồi lập tức bị đóng lại.
Trong lòng anh yên lặng mà đếm: "Một, hai, ba ..." tới khi đếm đến sáu liền vứt tàn thuốc đi ra.
Ôn Thiên Thụ mới vừa vươn tay chuẩn bị ấn thang máy, không nghĩ tới phía sau một bóng đen ập tới, tiếp theo người nọ nắm bả vai cô, lật một cái, cả người cô đã dán ở trên tường, "Anh, anh sao còn chưa đi?"
Nguy hiểm, hơi thở lẫn mùi thuốc lá phảng phất bên tai, bên cổ cô, từng chữ một từ kẽ răng đàn ông nặn ra, "Không nghe lời như vậy?"
Cô đáp ứng đến thống khoái, Hoắc Hàn từ lâu đã hiểu thấu tâm tư cô, cho nên dứt khoát ôm cây đợi thỏ.
Ôn Thiên Thụ giơ lên hai ngón tay, "Em bảo đảm tuyệt đối không cho tạo thêm phiền toái gì cho mọi người."
Mặt anh vẫn dán vào cô, không nói lời nào.
Cô sao lại không hiểu?
Anh lo lắng chính là an toàn của cô.
Ôn Thiên Thụ bình tĩnh phân tích cho anh, "Xuân Tình Phường em đã từng đi vào, đối với cấu tạo bên trong có hiểu biết nhất định, hơn nữa em còn quen biết mấy cô gái nơi đó, thời khắc mấu chốt nói không chừng còn có tác dụng."
Còn không dao động? Cô tiếp tục nói, "Em nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình."
Cô luôn có đạo lý của mình.
Bỏ đi, để cô một người trộm đi mạo hiểm, còn không bằng buộc ở dưới mí mắt chính mình còn an toàn hơn.
Hoắc Hàn lại lần nữa thỏa hiệp.
Thời gian chiều hôm buông xuống, trên đường người cũng ít đi, tùy ý có thể ngửi được mùi đồ ăn.
Đoàn người chạm mặt, thương lượng tiến vào Xuân Tình Phường như thế nào.
Thịnh Thiên Chúc: "Nếu không mấy người chúng ta giả dạng làm khách đi vào?"
Dương Tiểu Dương đỏ mặt "A" một tiếng, "Kia đến lúc đó ... như thế nào thoát thân?"
Đường Hải cũng cảm thấy chủ ý này có chút không đáng tin cậy, "Cậu từng gặp người khách nào không làm việc chính còn khắp nơi đi dạo?" chưa nói đến việc như vậy dễ khiến người khác hoài nghi, hơn nữa còn không dễ thoát thân.
Anh ta kiến nghị: "Chúng ta tìm một người đi vào bên trong thăm dò tình huống trước, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp ..."
Hoắc Hàn: "Để tôi đi."
Ôn Thiên Thụ: "Để tôi đi."
Trăm miệng một lời.
———
Tác giả có lời muốn nói: Có điểm gầy, chờ ta ăn chút thịt bổ bổ sức lực.
Hàn ca đã sớm thăm dò tính toán trong lòng thụ ca, chuyên môn đào hố cho nàng nhảy đâu, đoán xem cuối cùng người đi vào là ai?
Động đất Vấn Xuyên thứ chín cái năm đầu, khi nghe được tiếng cảnh báo còn hoảng hốt một chút, người chết an giấc ngàn thu, hiện thế an ổn.