Hơn hai giờ chiều, mặt trời tỏa nắng gay gắt, thời tiết cực kỳ oi bức, không thấy chút dấu vết nào của gió thổi trên ngọn cây, chỉ có âm thanh do xe cộ nghiến qua nền đất.
Phòng thẩm vấn không có máy điều hòa, quạt cũng không có, tựa như một cái nhà giam kín mít không một khe hở, Thịnh Thiên Chúc sớm đã ướt đẫm mồ hôi, bàn tay quạt ra đều là khí nóng, Hoắc Hàn bên cạnh áo sơmi cũng đã ướt hơn phân nửa.
Trải qua một đêm thẩm vấn cao độ, anh Đức vẫn giữ thái độ cự tuyệt mở miệng, nhưng so với vẻ mặt ngang ngược, không kiên nhẫn tối hôm qua thì lúc này khí thế đã giảm hơn phân nửa, đôi tay hắn đặt trên bàn, đầu cúi thấp, giống như thực vật nơi góc tường bị mặt trời chói chang hút mất hơi nước, thoạt nhìn như héo úa.
Ngược lại bên kia những người khác đều đã có tiến triển.
Ông chủ Diệp vì tranh thủ lập công, thái độ rất tốt, ba món văn vật anh Đức đặt ở chỗ hắn nhờ bán hộ cũng đã được tìm trở về.
Chưởng quầy Hồng Vân Trai chính là người gió chiều nào theo chiều nấy, thấy ông chủ của mình khai hết, ý thức được mọi chuyện đã hỏng nên cũng một năm một mười đem tất cả những gì mình biết nói hết ra.
Đến cả người trẻ tuổi có bệnh tim kia, Trương Bằng, cũng đối với hành vi phạm tội giả bệnh lên xe cứu thương trộm văn vật phi pháp ở chùa Thanh Minh thú nhận sự thật, nhưng bản nhân hắn so thâm niên cũng chỉ là chân mã tử (mã tử là người trông ngựa, ý ở đây chỉ là chân chạy việc ở tầng thấp nhất) thủ hạ của anh Đức, dựa theo chỉ thị tham gia hành động lần này chứ không tham dự vào quyết sách.
Trương Bằng khai anh Đức là đại lý của tập đoàn 'Ty' ở khu vực phía nam, chủ quản của khu vực giao dịch ngầm văn vật, trước mắt đã hình thành được ba mặt thu, vận, tiêu cùng sử dụng hệ thống internet trong giao dịch buôn bán như một thể thống nhất, hắn không chỉ là ông chủ nhỏ phía sau màn, phụ trách khu vực Hồng Kông, giật dây bắc cầu với thương nhân buôn lậu văn vật nước ngoài, mà còn là cao thủ trộm mộ, am hiểu các cách thức trộm mộ, sử dụng thiết bị hoàn mỹ nên xác xuất thành công cực cao.
Trước mắt thì những đầu mối đã biết đều chỉ hướng về phía anh Đức. Không thể nghi ngờ, từ trong miệng hắn có thể tìm được rất nhiều manh mối có giá trị.
Thịnh Thiên Chúc uống sạch nửa chén nước, mu bàn tay xoa xoa khóe miệng, "Ở nhà tranh phụ cận bến tàu Tân An chúng tôi đã tìm được toàn bộ văn vật rồi, thậm chí người tiếp ứng cũng đã bắt được, hiện tại nhân chứng vật chứng đều đầy ..."
Anh Đức dùng sức đập bàn, lời nói bị cắt đứt, "Nếu đã có chứng cứ, mẹ nó sao còn thẩm thẩm thẩm, còn thẩm cái gì nữa, trực tiếp đem lão tử định tội cho xong đi!"
Thịnh Thiên Chúc đã sớm tích một bụng hỏa, gạt tay một cái làm đổ cả chén nước, "Anh đây là thái độ gì!"
Thức nguyên một đêm khiến đôi mắt cậu đỏ ngầu, "Anh Hàn, đừng có cản em!"
Thanh âm Hoắc Hàn trầm xuống, "Bình tĩnh."
Anh lại nói, "Cậu ra ngoài trước hít thở không khí một lát."
Thịnh Thiên Chúc cũng cảm thấy chính mình có chút xúc động, gật gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Hàn cùng một cảnh sát của Đồn công an phụ trách ghi chép, anh Đức hếch cằm lên, một bộ dáng từ trên cao nhìn xuống, "Lão tử khát, mang cho lão tử chén nước uống."
Vài phút trước hắn rõ ràng vừa uống nước xong.
"Diệp Minh Đức," Hoắc Hàn hơi ngả người về phía sau, nhìn hắn, "Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tên này không tồi." (Cả câu là Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ ư chí thiện nghĩa là Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện, câu đầu trong Thánh Kinh – lời dạy của đức Khổng Tử)
Anh Đức rốt cuộc ngước mắt nhìn, "Đây là do mẹ lão tử lấy."
Hắn lớn lên giống mẹ, nhưng mẹ là bị hắn tức chết.
Trong nhà nghèo khó khốn cùng, đi học đến quần áo tử tế cũng không có mà mặc, chưa từng được đi hai chiếc giày giống nhau, luôn bị người khác khinh thường, cha hắn lại ham mê cờ bạc, cả ngày không về nhà, chỉ có mẹ thương hắn.
Một căn nhà mới xây là ba ngàn tệ, nhưng lần đầu tiên hắn đầu cơ trục lợi văn vật được những một vạn tệ, bao nhiêu ngon ngọt a, cha hắn vui muốn điên rồi, lần đầu tiên trong đời ôm hắn trầm trồ khen ngợi, sau đó lại cầm tiền của hắn tiếp tục đi bên ngoài tìm hoan mua vui, chỉ có mẹ sẽ nhéo lỗ tai dạy hắn làm người, suốt đêm rơi nước mắt khuyên hắn rửa tay chậu vàng cũng là mẹ.
Nhưng người nếm đến ngon ngọt, sao có thể dễ dàng buông tay? Kiếm lời một món tiền, nghĩ rằng kiếm thêm một món nữa rồi sẽ nghỉ tay, thế nhưng rồi cứ một món lại một món ... càng làm càng lớn.
Dưới cơn tức giận mẹ cầm dao phay muốn chặt tay hắn, lại luyến tiếc, cuối cùng đem chính mình làm cho tức chết.
Mẹ đã chết, cha cũng bị người đàn bà khác ép đến nửa chết nửa sống, sau đó không lâu cũng đi, nhà tan cửa nát, không còn có gì vướng bận, hắn liền càng thêm không kiêng nể gì.
Đã trải qua quá nhiều bị người ta xem thường, coi rẻ, hắn liền đem vàng đeo trên người trọn bộ, vòng cổ vàng, đồng hồ vàng, nhẫn vàng ...
Hoắc Hàn thấy trên mặt hắn có chút biểu tình buông lỏng, "Mẹ anh đối với anh hẳn là kỳ vọng rất cao đi."
Anh Đức duỗi hai chân về phía trước, "Mày nhìn còn có chút thuận mắt, tao liền cố nói với mày hai câu đi."
"Anh ở tập đoàn 'Ty' ..."
Anh Đức: "Đổi vấn đề khác, những việc có liên quan đến 'Ty' đều không thể lấy được bất luận tin tức gì từ chỗ tao đâu."
Hoắc Hàn lại hỏi, "Làm thế nào các người biết được dưới đáy Thiên Phật tháp có giấu văn vật?"
"Con đường bên trong."
"Trong bích hoạ thất của Thiên Phật tháp có lắp camera mini là do anh trang bị?"
Anh Đức chớp mắt, mí mắt sụp xuống, đáy mắt hiện lên một tia do dự, nhưng thực nhanh lại ngẩng đầu, "Là tao."
Hoắc Hàn không nhận ra phản ứng khác thường của hắn, "Động cơ là gì?"
Anh Đức cười có chút nghiền ngẫm, "Cô gái tu sửa bích hoạ thoạt nhìn không tệ, eo thon da trắng, tóc dài lả lướt, giống như bức họa tiên nữ ..."
Ánh mắt Hoắc Hàn nháy mắt lạnh xuống, trên mu bàn tay đã ẩn ẩn lộ ra gân xanh.
Anh Đức còn tiếp tục, "Không nghĩ tới sau đó lại có kinh hỉ lớn đưa tới cửa như vậy, không cần nghĩ nhiều cứ theo đơn mà thu toàn bộ thôi."
"Nói về việc anh sai thủ hạ mang minh tệ đi giao dịch cùng hai anh em Trình Văn Trình Võ."
"Mày nói hai kẻ lỗ mãng kia a, dạ minh châu vốn dĩ chính là của lão tử, bọn họ ngược lại nhặt được của hời đến trôi chảy, lão tử mới đưa minh tệ cho bọn hắn, còn chưa trực tiếp đưa bọn họ đi gặp lão Diêm Vương đã là quá nhân từ rồi ..."
Sự việc thực tế xảy ra quả nhiên không sai biệt lắm với phỏng đoán lúc trước.
Anh Đức nói xong này đó, miệng lại bế đến gắt gao.
Hoắc Hàn từ phòng thẩm vấn ra liền đi vào phòng họp nhỏ cách vách.
Đường Hải, Đường Hốt Như, Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương, còn có đồng sự tổ chuyên án đều ở đây, "Đội trưởng Hoắc."
Hoắc Hàn gật đầu xem như chào hỏi.
Đường Hốt Như rót chén nước đưa tới tầm tay anh, trong mắt có ý cười nhỏ vụn, không chút nào che dấu, đối với một màn này mọi người dường như cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, chỉ có sắc mặt Đường Hải và Thịnh Thiên Chúc có thay đổi rất nhỏ.
Thịnh Thiên Chúc trong lòng nói thầm, chẳng lẽ anh Hồ còn chưa nói rõ ràng tình hình với chị Hốt Như?
Đường Hải có chút bất đắc dĩ mà rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ly nước của mình.
Hoắc Hàn nói, "Thiên Vạn, nói đơn giản tình hình kiểm kê văn vật một chút."
Thịnh Thiên Chúc mở mục lục ra, "Trừ bỏ kiện văn vật bị hư hao bên ngoài, những văn vật khác theo mục lục trước mắt đều đã tìm được."
"Việc tu sửa có khó khăn lắm không?"
"Có hai kiện tổn hại nghiêm trọng, đã cơ bản ... không thể chữa trị." Sinh mệnh của văn vật chỉ có một lần, đây là tổn thất không thể vãn hồi.
Không khí trở nên đình trệ.
Dương Tiểu Dương thở dài, tâm cơ hồ bị nhéo thành một đoàn.
Thịnh Thiên Chúc lại nói, "Tôi đã báo với các bên có liên quan đến bảo vệ văn vật, ngày mai có thể tiến hành công tác chuyển giao."
"Về văn vật bị hư hao, cũng đã liên hệ chuyên gia phục chế ..."
Hội nghị lâm thời kéo dài hơn một giờ.
Hội nghị kết thúc, Hoắc Hàn trở lại khách sạn, một thân mồ hôi chảy ròng ròng, anh chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa trước, không nghĩ tới Ôn Thiên Thụ đã ở bên trong đang đứng đối diện gương thoa son môi, "Anh đã trở lại."
Đến gần xem, lông mày của cô được vẽ đặc biệt đẹp, anh dựa vào bồn rửa tay, nhìn mạt đỏ ửng lan dần trên môi cô, không biết vì sao, buồn bực tràn đầy lồng ngực trên đường trở về nháy mắt tan thành mây khói.
Ôn Thiên Thụ nghiêng đầu, "Đẹp sao?" Lần đi này, cô chỉ mang theo son môi và bút kẻ mắt, bất quá cô cũng không phải người thích trang điểm, hai thứ này là dùng đến nhiều nhất.
Anh mắt Hoắc Hàn hiếm khi mang theo ý vị thưởng thức của đàn ông đối với phụ nữ.
Ngoại trừ Ôn Thiên Thụ, cho dù là em gái ruột, anh cũng không hề tinh tế nhìn qua như vậy.
Làn da cô vốn đã đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, phấn mỏng cũng không cần thoa, làn mi cùng môi son như dệt hoa trên gấm thắp sáng toàn bộ khuôn mặt, trong lòng anh vừa động lập tức cúi đầu, ngậm lấy hai mảnh đỏ bừng kia ..."
"A —"
Thanh âm chưa kịp thốt ra đều bị anh hôn trở vào.
Hôn sâu kết thúc.
Ôn Thiên Thụ đã thở không nổi, nhìn gương một cái, nhịn không được đánh lên ngực anh hai cái, "Đều tại anh, em thật vất vả mới tô xong."
Hoắc Hàn cười nhẹ một tiếng, "Ừ, đều do anh."
Khóe mắt liếc nhìn đồng hồ một cái, còn cách thời gian hẹn một giờ, cũng đủ làm một hồi.
An cởi áo ngoài ném lên trên bồn rửa tay, bắt đầu cởi cúc áo sơmi, tiếp theo là dây lưng, quần dài cũng cởi ... Trực tiếp đi đến dưới vòi hoa sen, mở đến lớn nhất, chảy đi một thân mồ hôi trên người, không rảnh lau khô bọt nước lập tức ôm người đi ra ngoài, ném lên trên giường ...
Ngựa quen đường cũ mà tìm kiếm bí cảnh.
Muốn làm gì thì làm.
Sau một hồi hồ nháo, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn.
Gió lạnh từ điều hòa thổi tới hai người đang đắp chăn nằm trên giường, Ôn Thiên Thụ than nhẹ một tiếng, "Không được." (Ở đây tác giả dùng từ "bạch chỉnh" tức là bạch – không, chỉnh – chỉnh tề, hoàn chỉnh nhưng không biết để thế nào cho xuôi a "(()
Cô đang nói đến chiếc váy do chính mình tỉ mỉ chọn lựa, lúc này đã bị ném xuống đất thành một đống nhăn nhúm, son môi cũng bị ăn không còn một mảnh, coi như ban ngày phí công làm bao nhiêu việc.
Nhưng lời này nghe vào tai Hoắc Hàn lại không phải đơn giản như vậy, đàn ông ở trước mặt người phụ nữ của mình luôn đặc biệt để ý đến tự tôn trên phương diện kia, anh lật người lại, ánh mắt cực kỳ u ám.
Ôn Thiên Thụ vội vàng đẩy anh, "Bị muộn rồi."
...
Hai người khó khăn lắm mới đến được tiệm cơm đúng giờ đã hẹn, các đồng sự đều đã tới, Thịnh Thiên Chúc đang thu xếp rót nước chanh cho mỗi người.
Đường Hốt Như ngồi ở vị trí bên cạnh chủ vị, nghi hoặc nhìn vào hai vị trí còn để trống, "Còn có ai tới sao?"
Đường Hải đang muốn nói chuyện thì cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài, tầm mắt mọi người đều nhất trí nhìn qua.
Chỉ thấy đứng bên cạnh Hoắc Hàn là một cô gái lạ xinh đẹp, tóc dài đến eo, môi hồng răng trắng, con ngươi trong trẻo như hàm chứa cả một hồ nước động lòng người không nói nên lời, thậm chí có một loại ảo giác, dường như xung quanh cô toàn bộ căn phòng đều sáng lên.
Có vài người phản ứng chậm liền nhìn chằm chằm Ôn Thiên Thụ, ngầm suy đoán thân phận của cô.
Còn lại những người khác là theo bản năng nhìn Đường Hốt Như.
Ôn Thiên Thụ cũng đang nhìn cô ấy.
Phụ nữ thông minh đánh giá lẫn nhau, không ở ngôn ngữ mà ở ánh mắt.
Ở đây còn có hai cô gái khác nhưng chỉ bằng cảm giác từ ánh mắt của cô ấy, Ôn Thiên Thụ đã có thể kết luận đó là Đường Hốt Như.
Giống như trong tưởng tượng, là một đại mỹ nữ, thành thục trí thức, vừa thấy liền biết là người có giáo dưỡng.
Có người ồn ào, "Đội trưởng Hoắc, giới thiệu một chút đi, vị này là ..."
Đường Hốt Như trên mặt không hiện ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ cầm lên ly nước chanh, nước trái cây ngọt ngào vào miệng lại như uống phải sáp nến, cô ta ngửa đầu uống hết, tay còn lại đặt trên bàn, lòng bàn tay sớm đã che kín dấu móng tay ấn xuống.
Hoắc Hàn nhấp môi cười cười, "Người nhà."
"Oa - thì ra là chị dâu!"
"Chào chị dâu, mau ngồi mau ngồi."
"Đội trưởng Hoắc giấu cũng kỹ quá đi, không được, phải uống ba chén trước rồi lại nói."
Hoắc Hàn bắt đầu uống rượu.
Ôn Thiên Thụ còn đang ngây ngốc.
Nhảy qua bạn gái, trực tiếp biến thành người nhà.
Dù cô có rộng lượng thế nào, đối mặt với phụ nữ khác mơ ước người đàn ông của mình, tâm địa cũng sẽ trở nên rất nhỏ rất nhỏ, vốn dĩ đã làm đủ chuẩn bị ở trước mặt tình địch tiềm tàng tuyên cáo một chút chủ quyền bạn gái, kết quả anh nhẹ bẫng tuôn ra hai chữ "Người nhà", liền đem khói thuốc súng trận này không tiếng động hóa giải?
Hoắc Hàn đã uống đến chén thứ ba.
Ôn Thiên Thụ rốt cuộc lấy lại tinh thần.
Cô nhìn Hoắc Hàn, trong mắt chỉ nhìn thấy một mình anh, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, híp híp mắt nhưng vẫn không giấu được, tất cả đều trộm chạy ra tới.
———
Tác giả có lời muốn nói: Cũng coi như là sờ đến quy luật, ngọt chương khiến tin nhắn lại xôn xao giảm bớt, nếu không lại làm điểm ngược đi.
Động lực không đủ, mỗi ngày càng càng càng thiếu, nhân quả tuần hoàn.
Trắc nhiệm nhỏ cho lớp học: Camera là do anh Đức cài sao?
Lực lượng hoang dã có thể triệu hoán bá vương như phù dung chảy nước sao?