Nơi chân trời vừa lộ ra nửa vầng thái dương lại bị mây đen che khuất, gió thổi đến khiến hai ngọn đèn lồng trước cửa phòng đong đưa, Hoắc Hàn đang dựa vào cạnh cửa nói chuyện điện thoại, nhẹ nhíu mi tâm, điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay đang cháy, khói bụi rào một cái rơi xuống.
Căn cứ vào tin tức Đường Hải truyền đến thì lúc rạng sáng hơn hai giờ, xe áp giải đoàn người anh Đức gặp phải mai phục, lộ tuyến áp giải đã trải qua bàn bạc bí mật trước đó mới định ra, tuy rằng lộ trình có hơi dài, nhưng tính an toàn trên đường cao, trên xe lại an bài không ít người, thiết đặt phòng bị thật mạnh, không nghĩ tới vẫn bị công phá.
Lá gan đối phương quá lớn, lại vô cùng kiêu ngạo, bởi không biết được lộ tuyến áp giải, chúng trực tiếp đi thông qua đoạn đường tới tỉnh Hoàn Nam nhất định phải đi qua, chặn đầu ôm cây đợi thỏ, một đường gió êm sóng lặng chỉ là biểu hiện giả dối mê hoặc người khác, khi ở khoảng cách còn cách tỉnh nửa giờ xe chạy chúng lắp đặt chướng ngại vật, xe bị mai phục nghiến phải đinh lớn phá lốp xe, đánh mất lực hành động, bọn chúng liền nhân cơ hội này phát động tập kích, trong lúc hai bên chiến đấu kịch liệt, anh Đức đã trốn thoát.
"Đối phương tổng cộng có năm người, toàn bộ đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp." Trong di động xuất hiện tiếng của hộ sĩ, "Phiền anh nâng tay lên một chút."
Lần hành động này Đường Hải bị thương, viên đạn sượt qua cánh tay nhưng cũng không động đến gân cốt. Đường Hốt Như cũng đi theo đội ngũ, may mắn không bị thương.
Hoắc Hàn hỏi, "Không có việc gì chứ?"
"Có thể có chuyện gì?" Đường Hải nói, "Hoắc Hàn, đối thủ lần này của chúng ta không thể khinh thường."
Ngẫm lại cũng đúng, trong khoảng thời gian ngắn từ quân lính tản mạn phát triển thành tập đoàn tội phạm văn vật lớn nhất trong nước, lại còn có xu thế ngày càng lớn mạnh, có thể thấy được bên trong bọn chúng đã có hệ thống quản lý cùng kinh doanh vô cùng kiện toàn, chỉ lần hành động này đã đủ để chứng tỏ bọn chúng đang ngày càng kiêu ngạo bành trướng.
Không đem khối u ác tính này nhổ bỏ hoàn toàn thì thật khó có thể bình ổn nỗi buồn bực trong lòng.
Tập đoàn "Ty" có thể phát triển tới hôm nay, trên ý nghĩa nào đó, có thể nói đại bộ phận là công lao của Bạch Dạ, mà người được xưng là thủ lĩnh tập đoàn "Ty" này, thủ đoạn lợi hại, tung hoành ở mảnh đất màu xám giữa hai giới hắc bạch, cơ hồ không có người biết đến cuộc đời hắn, cực kỳ thần bí.
Đối với mỗi người trong tập đoàn "Ty" mà nói thì Bạch Dạ chính là thần của bọn họ cũng không khoa trương chút nào.
Từ lúc bắt đầu tới nay, cảnh sát đã thành công đánh vào tổng cộng bốn người nằm vùng bên trong tập đoàn.
Người thứ nhất đã từng là đại Đội trưởng trinh sát trong Cục cảnh sát hình sự, Chu Dương, tin tức cuối cùng ông báo lại là: "Bạch Dạ đã nảy sinh nghi ngờ, cẩn thận hành động."
Sau này không còn tin tức, sinh tử không biết.
Người thứ hai là Phó trưởng phòng Cục công an, Thiên Hành Chi, sau này bởi hi sinh vì nhiệm vụ nên đã yên giấc ngàn thu tại nghĩa trang liệt sĩ.
Có thể nói, ông là người nằm vùng thành công nhất, bởi vì cho đến một khắc cuối cùng trước khi chết, Bạch Dạ vẫn đối với ông như anh em, thậm chí vì ông mà cử hành lễ tang long trọng, lập mộ chôn cất quần áo và di vật, đau buồn kịch liệt đưa tiễn ông.
Người thứ ba, thứ tư hiện giờ còn ẩn núp ở bên trong tập đoàn, danh hiệu phân biệt là Chim Hoàng Yến và Sơn Ưng, từng người ở tám năm trước và bảy năm trước lẻn vào, trước mắt còn chưa bị phát giác thân phận thật sự.
Chỉ có người phụ trách tối cao của lãnh đạo tỉnh mới biết được thân phận chân chính của bọn họ.
Trong phòng hồ sơ tỉnh còn bảo tồn một phần tư liệu quý báu về Bạch Dạ, cấp bậc tuyệt mật, nó là do Thiên Hành Chi cung cấp, một tấm ảnh chụp mơ hồ, người đàn ông cao gầy đưa lưng về phía máy ảnh, chỉ một bóng dáng đã ẩn ẩn có loại cảm giác sâm hàn, phía dưới còn một ít từ ghi chú, "Đa nghi, thích mạo hiểm, nhân cách phản xã hội."
Thuốc đã cháy hết, Hoắc Hàn dập hẳn, "Trước kia từ chỗ Giáo sư Ngô anh đã biết được vài điều về Bạch Dạ, người này cho ta cảm giác hắn vô cùng tự tin, thậm chí có thể nói là tự phụ, hơn nữa là một người tuân theo chủ nghĩa hoàn mỹ."
"Tại sao lại nói vậy?"
Hoắc Hàn phân tích từng cái một.
Tự phụ ở chỗ hắn liên tiếp khiêu khích, cố tình lưu lại dấu vết, không hề băn khoăn về việc có thể bị tiết lộ thân phận.
Chủ nghĩa hoàn mỹ thể hiện ở sau mỗi lần trộm mộ xong, ở hiện trường sẽ lưu lại hai đóa hoa cúc một trắng một vàng, từ góc độ bày biện, độ tươi mới của đóa hoa (độ ấm độ ẩm thông gió) đều trải qua thiết kế tỉ mỉ, hắn tựa hồ xem loại hành vi này như một loại nghệ thuật. (Ngoặc kép ko in nghiêng là của chính tác giả ạ)
Đường Hải cười, "Nghe cậu nói như vậy, tôi lại càng tò mò đối với người này."
Lúc này, Ôn Thiên Thụ đi tới, mở lòng bàn tay ra, Hoắc Hàn hiểu ý giao tàn thuốc qua, cô ném nó vào thùng rác, thuận thế dựa trên lan can, rũ mắt nhìn cá chép rực rỡ chơi đùa trong nước.
Hoắc Hàn thu hồi tầm mắt, "Một ngày nào đó sẽ gặp mặt."
Đường Hải lại nói, "Lần này phạm nhân bị cướp, Phó cục trưởng Trần đã phát một thông báo hỏa tốc, khả năng kế tiếp ..."
Lãnh đạo trực tiếp này thẳng tính, bắt được người mắng một trận cũng là chuyện thường ngày, chưa từng bị ông ấy mắng qua thì thật phát ngượng khi nói mình là từ Cục tỉnh tới.
Đang trò chuyện thì di động lại bắt đầu rung lên, Hoắc Hàn lấy ra nhìn thấy, tay chống trán, "Tôi tiếp cuộc điện thoại này trước."
Anh chuyển máy: "Cục phó Trần."
"Hoắc Hàn à," thanh âm Cục phó Trần ngược lại nghe không ra cảm xúc gì, "Tôi bên này nhận được tin tức mới, dãy Tương Tư Lĩnh ở trấn Phong Lai nghi phát hiện cổ mộ, đó rất có thể chính là mục tiêu kế tiếp của tập đoàn "Ty", các cậu lập tức di chuyển, lãnh đạo tỉnh bên này cũng sẽ điều động người qua hỗ trợ. Về đào phạm chúng ta sẽ để tổ khác tiếp tục cùng ..."
Hoắc Hàn đã sớm thành thói quen tác phong sấm rền gió cuốn của lãnh đạo, sau khi cắt điện thoại lập tức đi triệu tập người, mười lăm phút sau đoàn người liền xuất phát.
Trấn Phong Lai là trấn nhỏ ở một thành thị xa xôi vùng Tây Bắc, xe vượt qua hơn phân nửa đất nước Trung Quốc mới tới đích, khi đến nơi đã là hơn giờ tối ngày kế tiếp, trải qua mấy ngày liền suốt đêm xóc nảy, Ôn Thiên Thụ ở phía ghế sau mơ màng sắp ngủ, mí mắt buồn ngủ tới không mở ra được.
Bởi vì anh Đức đang lẩn trốn bên ngoài, Ôn Thiên Thụ lại là người chính miệng hắn thừa nhận đã từng theo dõi, còn gián tiếp tham dự vào hành động bắt giữ, trước khi anh Đức sa lưới, nếu cô trở về chùa Thanh Minh thì khó có thể bảo đảm an toàn, Hoắc Hàn trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, vẫn cảm thấy mang cô theo bên người sẽ yên tâm hơn.
Mà thời điển anh xin chỉ thị của Cục phó Trần, vị lãnh đạo này từ trước đến nay trong mắt không chứa được một hạt cát, sau khi nghe lý do của anh, trầm mặc một lúc thế nhưng lại phá lệ đồng ý, thậm chí còn có thâm ý khác mà nói, "Nhìn không ra vị Thiên tiểu thư này cũng có quyết đoán như vậy, xem ra đây đều là ý trời."
"Tới rồi sao?"
Hoắc Hàn thu hồi suy nghĩ, "Ừm."
Ôn Thiên Thụ che miệng ngáp, cảm thấy toàn thân đều rã rời, "A, trời đã tối rồi."
Hơn phân nửa lộ trình đều là Thịnh Thiên Chúc lái xe, lúc này cậu cũng mệt mỏi đến mức không dựng thẳng nổi eo, bụng trống trơn phát ra từng tiếng rền vang, chọc đến Dương Tiểu Dương bên cạnh cười không ngừng, không nghĩ tới cười xong một trện, bụng chính mình cũng kêu lên ...
Bốn người ở trên trấn tùy tiện tìm một quán ăn gia đình, qua loa cho xong bữa tối rồi lập tức đi tới Đồn công an.
Cảnh sát trực ban không nghĩ bọn họ tới nhanh như vậy, vội vàng gọi điện thoại báo cho Sở Trưởng, lúc Sở Trưởng nhận được điện thoại còn đang đứng trên mảnh đất trồng dưa, vội vã chạy tới, còn thuận tay mang theo hai quả dưa hấu cho khách đường xa đến.
Dưa hấu đặc biệt lớn, chín ngọt, vừa lúc làm nước giải khát, Ôn Thiên Thụ cũng khó có khi ăn được hai miếng, một bên dùng khăn giấy lau tay, một bên nghe bọn họ nói chuyện.
Sở Trưởng nói: "Khoảng thời gian vài ngày trước, xem hình dáng liền biết không phải người tử tế, bọn họ cả ngày di chuyển quanh đỉnh núi, không thể không làm cho chúng tôi chú ý."
"Trước thời kỳ giải phóng trong thôn có nghe được lời đồn, nghe nói dãy Tương Tư Lĩnh kia chôn không ít bảo bối, lúc ấy lời truyền rất mơ hồ, nói là mộ Hoàng Đế từ ngàn năm trước, cũng có nói là mộ Thái Hậu, dụ hoặc lớn như vậy ở trước mắt, ai không động tâm? Dứt khoát bỏ hết việc nhà nông, mọi người lên núi đi tìm bảo bối, một ngọn núi đang yên lành bị bọn họ dùng thuốc nổ phá thành hai mảnh đối diện nhau, lúc này mới có tên là Tương Tư Lĩnh, nhưng từ vài thập niên trở lại đây, đừng nói tìm được, đến thấy cũng chưa từng thấy qua, lời đồn rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn......"
Sở Trưởng nói đến nước miếng bay khắp nơi, "Nhưng không có lửa làm sao có khói a, hôm trước trên trấn lại tới mấy nhóm người nữa, có vẻ cũng là nghe được tiếng gió, xem tư thế bọn họ kia, trong lòng tôi cũng thấy nghi ngờ a, vạn nhất thật sự là cổ mộ ngàn năm ... Lãnh đạo phải biết rằng, trong Sở này cảnh lực không đủ, nếu thật sự phát sinh cái gì, thật đúng là lấy trứng chọi đá, hữu tâm vô lực, nên mới lập tức hướng lãnh đảo tỉnh bên kia đánh báo cáo, xin chi viện khẩn cấp ..."
Ông ấy là một người đàn ông trung niên da hơi đen, tính tình cũng có chút tùy tiện, sau khi phun xong một hồi, lại nhiệt tình chiêu đãi mọi người, "Ăn dưa ăn dưa, dưa này là trồng trên đất nhà mình, ngọt lắm đó!"
Lại tựa hồ có chút ngượng ngùng mà sờ sờ đầu, "Một nhà già trẻ đều dựa vào tiền lương một người là tôi mà sống, chỉ có thể phát triển nghề phụ trợ cấp gia đình."
Hoắc Hàn hiểu biết tình huống cơ bản, hẹn ông ấy thời gian ngày mai đi dãy Tương Tư Lĩnh, thấy sắc trời đã muộn, liền chuẩn bị rời đi.
Trấn Phong Lai, tên như ý nghĩa, vị trí hẻo lánh, giao thông bế tắc, ngày thường hiếm khi có người ngoài tới, thôn dân cũng rất ít đi ra ngoài, duy nhất tự do qua lại chỉ có "phong" (Gió), cơ hồ ngăn cách với thế nhân. Trấn trên đừng nói nhà khách, đến giống dạng khách sạn cũng không có, Sở Trưởng chỉ có thể an bài bọn họ đến trong nhà thôn dân, làm điểm dừng chân tạm thời.
Trong nhà thôn dân cũng không có biện pháp một lúc cất chứa bốn người, chỉ có thể tách bọn họ ra, Hoắc Hàn và Ôn Thiên Thụ được phân tới nhà của một bà lão góa phụ.
Đó là một căn nhà gạch đất đơn sơ.
Lão nhân gia đã hơn bảy mươi tuổi, chồng qua đời từ sớm, dưới gối lại không có con cái, bà một mình qua hơn bốn mươi năm, tuổi tuy lớn, nhưng thân thể cứng cáp, hỏi trước bọn họ có phải vợ chồng hay không, sau khi biết đáp án liền đem Hoắc Hàn tới phòng chứa đồ cách vách, phòng ngủ duy nhất để lại cho Ôn Thiên Thụ.
Cụ bà đi rồi, Ôn Thiên Thụ đơn giản rửa mặt qua rồi lên giường nằm nhìn nhện dệt võng trên nóc, kỳ thật nghiêm khắc mà nói thì kia không tính là giường, chỉ là một tấm ván gỗ lớn, hơi động người một chút liền "Kẽo kẹt kẽo kẹt" mà kêu, cô quả thực có chút hoài nghi động tác lớn có thể làm nó trực tiếp sụp xuống hay không?
Vừa nghĩ như vậy, cách vách cũng truyền đến một tiếng "Kẽo kẹt" rõ ràng, cô vui vẻ, nhỏ giọng gọi anh, "Hoắc Hàn."
Bên kia đáp lại bằng hai tiếng gõ tường rầu rĩ.
Hóa ra cách âm thật sự kém như vậy.
Lỗ tai Ôn Thiên Thụ dán lên tường, cũng đi theo gõ hai tiếng, di động bỗng nhiên sáng lên, là Hoắc Hàn nhắn tin, "Đêm nay có ánh trăng, muốn đi ra ngoài một chút không?"
Được a Được a.
Dù sao còn sớm như vậy, cô cũng không ngủ được.
Hai người lén lút gặp nhau ở cửa sau, chậm rãi đi dọc theo bờ ruộng, gió đêm lành lạnh đem tóc Ôn Thiên Thụ thổi bay, cọ qua cánh tay Hoắc Hàn, anh dứt khoát ôm vai cô, tiếp tục bước đi.
Đi được nửa giờ, chân Ôn Thiên Thụ bắt đầu đau, phía trước vừa vặn có sườn núi nhỏ tránh gió, có chồng cỏ khô rất cao ở lưng chừng núi, hẳn là dùng để chăn nuôi gia súc.
Cô ngồi trên đám cỏ khô, dựa vào bờ vai anh, ngẩng đầu nhìn sao trời.
Địa phương này ít bị ô nhiễm, bầu trời đêm đặc biệt trong trẻo xinh đẹp, những vì sao phảng phất như đá quý được khảm nơi chân trời, chợt lóe chợt lóe.
Ôn Thiên Thụ nghiêng đầu, "Thời điểm các anh được huấn luyện chuyên nghiệp, có học qua phương pháp dùng tinh tượng (xem sao) để tìm mộ không?" Cô nhớ hình như đã từng xem qua loại phương thức thần kỳ này trên TV.
Hoắc Hàn lắc đầu, "Nhưng mà anh biết một người tại phương diện này rất lợi hại."
Anh nói đó là Chu Dương, vị đồng sự này ngày xưa cực kỳ thông hiểu tinh tượng, chỉ tiếc ...
Ôn Thiên Thụ nghe ra ngữ khí anh khác thường, cũng không hỏi nhiều, "Ở kia giống cái phễu chính là Bắc Đẩu thất tinh sao?"
Hoắc Hàn gật gật đầu, "Chúng phân biệt từ Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang thất tinh tạo thành," anh chỉ cho cô xem, "Từ Thiên Toàn thông qua Thiên Xu hướng ra phía ngoài kéo dài khoảng hơn lần là có thể nhìn thấy Bắc Cực Tinh."
Cô vui vẻ chỉ vào nói: "Chính là viên kia sao? Hình như em tìm được rồi!"
Hoắc Hàn cười, "Giỏi quá."
Ôn Thiên Thụ nghiêng đầu tới muốn thưởng.
Anh bắt đầu hôn cô.
......
Vừa hôn vừa xoa, toàn bộ thân mình Ôn Thiên Thụ đều mềm đi, kiều kiều mà kêu một tiếng, "Hoắc Hàn."
Cánh tay anh ôm eo cô bắt đầu buộc chặt.
......
Ôn Thiên Thụ cảm thấy bầu trời đầy sao đều cùng run rẩy theo, từng viên mà rơi xuống ...
———
Tác giả có lời muốn nói: Bỗng nhiên cảm thấy, cỏ khô gì đó cũng thực ô a.
Gặp lại lần đầu tiên dã chiến play~ hoa hoa cùng vỗ tay ở nơi nào?
Còn có a, ta phi thường xác định Bạch Dạ (Bạch gia) lúc trước đã từng xuất hiện qua.