Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khẩu súng của người nọ thọc vào trong miệng hắn, không chút do dự mà bóp cò.

Hắn dùng súng giảm thanh, viên đạn không tiếng động vọt vào miệng anh Đức ...

Anh Đức ngã xuống trên mặt đất, chết vẫn không nhắm mắt.

Một màn này bị Tiểu Tằng theo sau tới thu hết vào mắt, hắn không thể tin được mà lui về phía sau một bước.

Người đàn ông này đã làm việc mà hắn đuổi tới đây để làm.

Từ chùa Thanh Minh đến trấn Bạch Lễ, lại đến Tương Tư Lĩnh, kế hoạch liên tiếp bị tiết lộ, anh Đức có lẽ đã bắt đầu hoài nghi, Tiểu Tằng nghĩ đến tình cảnh khi hắn đem bao thuốc nổ ném cho mình, khi đó liền nổi lên ý niệm, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát thừa dịp hỗn loạn...

Để tránh kết quả thất bại trong gang tấc, anh Đức này không thể lưu lại.

Người giết hắn rốt cuộc là ai?

Đức ca gọi hắn là "Phàn gia", chẳng lẽ là "Phàn gia" bên người Bạch Dạ kia? Hắn vì cái gì muốn làm như vậy? Hắn rốt cuộc ... là địch hay là bạn?

Tiểu Tằng âm thầm phỏng đoán, nội tâm nổi lên phập phồng chưa từng có, hắn nhìn bóng dáng người nọ nhanh chóng biến mất giữa cây cối, thật sâu hít một hơi, che dấu cảm xúc, tiếng súng phía sau ngày càng gần, hắn xoay người lăn xuống sườn núi, cảnh giác quan sát tình huống chung quanh.

Anh Quân vốn dĩ dưới sự yểm hộ của hai gã mã tử gần như đã thành công thoát thân, không nghĩ tới cờ kém nhất chiêu, bị một phân đội nhỏ từ phía sau tới bọc đánh, không đánh lại địch, mã tử bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, dứt khoát giơ tay đầu hàng.

Nhìn ra được đối phương muốn lưu người sống, viên đạn ở bốn phía bắn phá tuy lực uy hiếp mười phần nhưng lại không đủ để trí mạng, một viên đạn chợt cọ qua cánh tay, anh Quân liên tục bóp cò, bị sức giật đánh ngược ngã xuống đất, cực kỳ chật vật phun ra một búng máu.

Trước mắt chợt lóe lên một bóng đen, hắn tập trung nhìn vào, "Tiểu Tằng!"

"Anh Quân, cẩn thận."

Tiểu Tằng mặt vô biểu tình bắn ra mấy viên đạn, "Anh đi trước, tôi yểm hộ."

Anh Quân cắn răng một cái, đỡ bả vai hắn đứng lên, thật cẩn thận né tránh xạ kích càng ngày càng dày đặc, khi chuẩn bị cúi người chui vào lùm cây, đối diện một viên đạn phá không bắn lại đây "Hưu" một tiếng, Tiểu Tằng không chút do dự nhào lên, viên đạn hoàn toàn đi vào vai sườn, máu từng chút chảy ra, hắn thống khổ kêu một tiếng.

Anh Quân bị hắn đè ở dưới thân, tránh thoát một kiếp, "Tiểu Tằng, không có việc gì chứ?"

Sắc mặt Tiểu Tằng trở nên trắng bệch, lắc đầu, "Không có việc gì."

"Lại kiên trì một hồi, chi viện của chúng ta rất nhanh sẽ tới."

Đối diện, Thịnh Thiên Chúc ra cái thắng lợi thủ thế, "Lại bắn trúng một phát!" Quả thực có thể lấy tay súng thiện xạ làm chuẩn, đêm nay phải cho chính mình thêm một cái chân gà.

Dương Tiểu Dương không khỏi cũng vì cậu mà sinh ra cảm giác kiêu ngạo, cảm thấy máu cả người đều như đang sôi trào, "Phanh phanh phanh" liên tục nổ súng, đáp lại chính là liên tiếp "Phanh phanh phanh bang bang", anh ta mơ hồ một chút, "Thiên Vạn! Cậu có phát hiện người phía đối phương dường như nhiều hơn không?"

"Chết tiệt!" Thịnh Thiên Chúc một phen đè nặng bả vai anh ta kéo đến nằm sấp xuống đất, "Thật đúng là! Không nghĩ tới đám nhãi ranh này cũng tìm chi viện."

Sau một trận tiếng súng kịch liệt, bốn phía bỗng nhiên trở nên an tĩnh, Dương Tiểu Dương ngẩng đầu, "Có phải bọn họ đi rồi không?"

Thịnh Thiên Chúc đang muốn nói chuyện thì thấy thân ảnh Hoắc Hàn từ phía trước nhảy ra, "Anh Hàn, người đều đi rồi?"

Đây là lần đầu tiên cùng tập đoàn "Ty" giao phong chính diện, cứ như vậy qua loa kết thúc?

Cậu một quyền đấm mạnh trên cỏ, "Đánh còn chưa đủ sảng khoái đâu!"

Chi viện của đối phương có hỏa lực rất mạnh, một đám người trực tiếp từ góc Tây Bắc phòng thủ yếu nhất phá vây, hơn nữa bên ngoài còn có người tiếp ứng, nhờ vào đường núi quanh co lòng vòng, bóng dáng một chút liền biến mất.

Dương Tiểu Dương lúc này trong lòng vẫn còn run sợ, lỗ tai ong ong ong, đầu óc cũng có chút nhão ra, nghe nói đã kết thúc, ngầm lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thịnh Thiên Chúc theo thói quen tính duỗi tay ra vỗ bả vai anh ta, không nghĩ tới vỗ một cái làm người ngã cả xuống đất, nhếch miệng cười, "Tiểu Dương, không phải bị dọa rồi chứ?"

Dương Tiểu Dương quẫn đến sắc mặt đỏ lên, ngây ngốc ngồi dưới đất, Hoắc Hàn bắt lấy tay anh ta kéo lên, "Đứng lên đi."

Mới vừa đem người kéo lên, Sở Trưởng đã chạy tới, "Lãnh đạo, có người báo cáo, bên kia phát hiện một thi thể."

Sắc mặt mọi người khẽ biến, lúc ấy giao chiến viên đạn đều hướng về phía cánh tay và đùi của đối phương, như thế nào sẽ ... làm ra mạng người?

Hoắc Hàn sắc mặt trầm xuống, "Đi qua nhìn xem tình huống như thế nào."

Chờ tới hiện trường, Dương Tiểu Dương tò mò liếc mắt một cái lập tức che miệng quay người đi nôn mửa.

Hoắc Hàn ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể.

Thịnh Thiên Chúc cả kinh nói: "Đây không phải anh Đức sao?" Bị chết cũng quá thảm đi?

"Viên đạn xuyên qua yết hầu, thời gian tử vong không quá nửa tiếng," Hoắc Hàn nói: "Người không phải chúng ta giết."

Như vậy... sẽ là ai?

Sở Trưởng thình lình rùng mình một cái, "Lãnh đạo, ý của anh là nói bên trong bọn họ chém giết lẫn nhau?"

Cũng không phải không có tình huống như vậy.

Một giây trước là huynh đệ, giây tiếp theo liền xé rách mặt thành kẻ thù, đối với những người hàng ngày đều liếm dao để sống mà nói, nào sẽ có cái gọi là tình nghĩa?

Hết thảy đều lấy lợi ích làm trung tâm.

Hoắc Hàn lâm vào trầm mặc.

Người nọ mục đích là gì? Muốn mượn tay bọn họ trừ bỏ anh Đức? Chế tạo tình huống giả hắn chết trong tay cảnh sát, ngược lại chính mình thoái thác không còn một mảnh, nhưng vì cái gì lại dùng phương thức này?

Ngực anh Đức trúng đạn, nhưng không đủ để trí mạng, hắn một đường chạy trốn tới nơi này... Hiện trường không có dấu vết đánh nhau giãy giụa, điều này có nghĩa đối phương là người hắn quen biết hoặc tín nhiệm, hắn nhất định không nghĩ tới mình sẽ chết trong tay người này.

Anh Đức ở bên trong tập đoàn "Ty" có chức vị không thấp, người giết hắn có hai loại khả năng, một là mã tử thủ hạ có thâm niên, ngầm chất chứa oán hận với hắn đã lâu, mượn cơ hội diệt trừ hắn để thượng vị, thứ hai là người ở bên trong tập đoàn giữ chức vị ngang bằng thậm chí cao hơn hắn.

Dựa theo tính tình đa nghi mẫn cảm của anh Đức, hắn không có khả năng chịu đựng lưu tại bên người thủ hạ có dị tâm, để người này có tiềm lực phát triển, thậm chí đã là trợ thủ đắc lực của hắn, nếu không thì dù có thượng vị cũng mất đi ý nghĩa.

Cho nên, người sau có khả năng lớn hơn.

Tập đoàn "Ty" có tính tổ chức mạnh, trên cơ sở địa vị bình đẳng hoặc cao hơn sẽ dễ dàng thành lập tín nhiệm, bất quá bọn họ ngày thường hẳn là tiếp xúc không nhiều lắm ...

Nói tóm lại, người nọ nhất định có quan hệ lợi ích nào đó không thể nói rõ với anh Đức.

Thịnh Thiên Chúc chờ Dương Tiểu Dương phun xong, cho anh ta một chai nước, "Từ từ."

Môi mới vừa đụng tới miệng bình, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nhuốm máu dữ tợn kia, Dương Tiểu Dương lại một lần: "Nôn!"

Chung quanh đây đều là lùm cây, khó khăn lắm mới dẫm ra một con đường mới, cơ hồ tìm không thấy dấu chân hoàn chỉnh, Hoắc Hàn lui về sau hai bước, phát hiện dưới chân có điểm khác thường, dời giày đi, chỉ thấy giữa một mảnh rêu xanh lộ ra một sợi dây hồng cũ kỹ, nhặt lên sợi hồng kia, một miếng tượng Phật bạch ngọc theo đó bị lôi ra.

Anh tinh tế nhìn, đầu ngón tay khựng lại, ở mặt sau tượng Phật sờ đến một chữ nhỏ, nhìn gần vào, ánh mắt nháy cái lạnh xuống.

Anh đem ngọc Phật nhét vào túi.

Nhưng chữ hoa văn kia lại phảng phất như đay rối cuốn lấy trái tim.

Phồn.

Mặt sau Phật tượng khắc chính là chữ "Phồn".

Có thể hay không chỉ là trùng hợp?

"Đội trưởng Hoắc," đồng sự tổ công tác tiến lại gần, "Cục Phó Trần muốn anh đi đến mộ địa một chuyến."

"Đã biết."

Thịnh Thiên Chúc nói: "Tôi cũng đi."

Một mảnh hỗn độn ở mộ đạo (đường đi trong cổ mộ) còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, vài người nhìn thấy Hoắc Hàn xuất hiện, "Đội trưởng Hoắc."

Hoắc Hàn gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Mùi thuốc súng còn sót lại ập tới trước mặt, tâm của anh từng chút một trầm xuống.

Cục phó Trần chắp tay sau lưng đứng ở ngoài cửa chủ mộ thất, nghe được tiếng bước chân, đầu cũng không quay lại, đứng thẳng như một pho tượng trầm mặc, cơ hồ cùng mộ thất tối tăm này hòa thành một thể.

Hoắc Hàn đi đến bên cạnh ông, nhẹ giọng một câu, "Cục phó Trần."

Sau một lúc lâu, Cục phó Trần mới lên tiếng, "Lũ súc sinh!"

Hoắc Hàn đi vào mộ thất, cả phòng tĩnh mịch, đồng sự mang bao tay dọn dẹp hiện trường không tiếng động mà tiến hành động tác trên tay, bọn họ đem những mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất nhẹ nhàng quét thành một đống, cẩn thận dùng mảnh báo bao lại cẩn thận, một cái bình ấm nước nát miệng ở dưới chân anh, đôi mắt anh đang nhìn tấm bích hoạ phía trước đã bị phá đến gần như hoàn toàn thay đổi bề mặt ...

Trầm mặc, tựa như bi ai trang nghiêm.

Thịnh Thiên Chúc ở phía sau anh cắn môi trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng.

Đêm gần khuya Hoắc Hàn mới trở lại nhà bà cụ, trước khi trở về tùy tiện nhảy vào hồ nhỏ ở cửa thôn, tẩy đi một thân phong trần, nhưng cảm xúc sầu muộn nơi đáy lòng kia lại không cách nào giải được, càng ngày càng đè nặng, anh tiến vào phòng liền nhìn thấy Ôn Thiên Thụ.

Cô đang cuộn tròn ở trên giường ngủ, hô hấp nhợt nhạt nhưng ngủ không sâu, anh ngồi xuống mép giường, động tác rất nhỏ liền đánh thức cô.

Ôn Thiên Thụ xoa xoa mắt, "Sao trở về muộn như vậy?"

Ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, mỏi mệt trên mặt anh rõ ràng như vậy, cô đi qua, dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, "Phát sinh chuyện gì sao?"

Hoắc Hàn chỉ hôn khóe mắt cô, không nói lời nào.

Ôn Thiên Thụ liền biết trong lòng anh cất giấu tâm sự.

Cô có chút vụng về giống như dỗ trẻ con mà vỗ sau lưng anh, không biết nguyên do, cho nên không thể nào an ủi, may mắn chính là cô không nói ra miệng nhưng người đàn ông này đều hiểu.

"Nhất định là mệt muốn chết rồi đi, tới đây, bả vai em cho anh dựa."

Hoắc Hàn thật sự lại gần, ngửi mùi hương thanh mát trên người cô, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Em nói này, cho anh thời gian ba phút, sau ba phút em muốn nhìn đến Hoắc Hàn mà em quen thuộc, anh ấy trước nay đều là khí phách hăng hái ... ah..."

Hôn sâu kéo dài năm phút đồng hồ.

Hoắc Hàn thấp thấp mà thở dốc, nhưng ánh mắt đã khôi phục bình tĩnh, Ôn Thiên Thụ xoa bóp cằm anh, "Nói đi, chuyện gì."

Anh đơn giản đem sự tình nói một lần.

Ôn Thiên Thụ nghe ra ba điểm trọng yếu: Anh Đức đã chết; một bộ phận văn vật bị hủy; mấy gã mã tử bị bắt, những người khác thành công chạy thoát.

Khó trách khi vừa trở về cảm xúc của anh lại thấp như vậy.

"Sự tình nếu đã như vậy, nên nghĩ đến phương diện tốt a, tuy rằng có tổn thất không nhỏ, nhưng đại bộ phận văn vật vẫn được bảo vệ, các anh cùng tập đoàn "Ty" lần đầu tiên giao chiến đã chiếm thế thượng phong, đánh cho bọn họ chật vật chạy trốn, một trận chiến này đối với việc đả kích tội phạm văn vật về sau có ý nghĩa rất quan trọng."

Người không am hiểu an ủi người khác, khi gặp chuyện luôn nghĩ theo chiều hướng bi quan, lại trăm phương nghìn kế như vậy muốn cho anh cảm thấy an ổn, Hoắc Hàn nhấp môi cười cười, lôi kéo cô cùng nhau nằm xuống, ôm vào trong ngực.

Giường gỗ lại là một trận "Kẽo kẹt", cách vách truyền đến tiếng ho khan của bà cụ, phỏng chừng bà lại hiểu lầm bọn họ đang làm cái chuyện xấu gì?

Cũng thật sự là thuần khiết ... đắp chăn ngủ a.

Ôn Thiên Thụ ở trong lòng ngực anh tìm vị trí thoải mái, khi đang muốn ngủ, lại nghe anh nhẹ giọng hỏi bên tai, "Phồn Phồn, anh có thể hỏi một vài việc về cha em không?"

———

Tác giả có lời muốn nói: Phàn gia, Phồn Phồn a! Ngọc Phật có khắc chữ "Phồn" a! Cỡ nào dễ hiểu ~ biết các ngươi trong mắt chỉ có Phàn tỷ ~

Nguyên nhân Đức ca bị diệt khẩu cũng được giải thích.

Đúng rồi, ta cảm thấy chính mình quá chuyên nghiệp, vì viết ra thảm trạng của Đức ca, đặc biệt lên mạng tra xét bộ dáng viên đạn xuyên qua yết hầu mà chết, chính mình đều nhịn không được tưởng phun, ngẫm lại vẫn là không viết ra tới dọa các ngươi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio