Huyện lệnh Vương là vị quan thanh liêm hiếm có của Lệ Châu, nhậm chức từ tứ tuần đến hoa giáp (40-60), đạt được nhiều chiến tích và cũng rất được bá tánh kính yêu. Sau khi từ quan chi huyện, ông đã an tâm hưởng niềm lạc thú của gia đình. Những tháng ngày trở thành viên ngoại Vương sung sướng hơn nhiều, tuổi đã cao, ông còn tự tay cắt tỉa cành của cây quế trong viện.
(*Đan quế: Hoa của cây quế có màu vàng thẫm gần như đỏ. Còn kim quế thì hoa của nó là màu vàng bình thường.)
Trong viện có hai cây quế, một cây là đan quế, một cây là kim quế, đan quế ở góc trái viện, còn kim quế ở góc phải. Hai cây quế đều có gốc rễ rất to, cách một cái sân, bộ rễ lộ ra trên mặt đất đều hướng về phía giữa viện, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy rễ chùm của chúng đã quấn vào nhau. Cứ mỗi lần đến đầu thu, chúng lại bắt đầu nở rộ, và mãi cho đến đầu đông mới có thể ngừng ra hoa. Khi hoa nở, cả ngõ nhỏ đều tỏa hương thơm ngát, những đóa hoa nhỏ theo gió bay xuống tạo thành một lớp thật dày trên nền đất. Viên ngoại Vương là văn nhân, khi vào thu luôn thích uống rượu dưới gốc cây quế và ngắm trăng. Bàn ghế đá trong viện đặt ở dưới tàng cây đan quế, viên ngoại Vương dẫn theo con trai uống đến say sưa, thậm chí còn tưới hai ly rượu xuống đất để mời đan quế nhà mình cùng uống. Hôm nay cũng vậy, hai cha con uống say quá, bị vợ của mình nắm lỗ tai về phòng.
(**Văn nhân: Người có học, người có học biết thơ văn.)
“Đan Chu, ngươi có sao không? Lão nhân kia lại tưới rượu lên ngươi rồi!”
“Không cần lo đâu Cung Nguyệt… Chỉ là ta có hơi choáng thôi……”
Cành cây của đan quế khẽ rung rinh, những đóa hoa trên cành cũng rơi xuống một ít. Một bóng người chậm rãi xuất hiện từ thân cây, bộ trường bào mang sắc son nhạt, mái tóc dài đơn giản buộc sau đầu, mắt cá chân và cẳng chân trắng nõn lộ ra từ lớp áo theo bước chân của hắn, hắn cứ xiêu xiêu vẹo vẹo bổ nhào vào thân cây kim quế.
Hắn ôm kim quế mà cọ tới cọ lui: “Cung Nguyệt, ta hơi chóng mặt. Chừng nào thì ngươi mới có thể tu luyện ra được thân thể chứ…”
Cung Nguyệt ước gì có thể dùng hai tay ôm lấy Đan Chu, nhưng tu vi vẫn còn kém một chút. Y chỉ có thể thì thầm bảo hắn bò lên tán cây của mình rồi vươn những cành cây mềm mại ra bao bọc lấy hắn.
“Trung thu lần này ta lại hấp thu nguyệt hoa (ánh trăng) là có thể biến thành hình người rồi. Không phải gốc rễ của chúng ta đã dài ra cùng nhau rồi sao, ta vẫn luôn ôm lấy ngươi mà. Chờ ta tu luyện được thân thể, chúng ta cùng nhau kết trái đi.”
“Chúng ta đều là cây đực, không thể kết trái được đâu.”
“Chúng ta có thể thử xem, nói không chừng lại có thể thì sao?”
Cung Nguyệt cứ quấn lấy Đan Chu như vậy cả đêm, đến gần khi trời tờ mờ sáng mới đưa hắn xuống cây, nhìn hắn về với thụ thân của mình. Đã lâu rồi trời không mưa, viên ngoại Vương thấy đau lòng cho hai cây, tự mình tưới xô nước, liền cảm thấy hai cây lập tức có tinh thần hơn một ít.
Chẳng mấy chốc trung thu đã đến, vầng trăng nhu hòa chiếu ấm áp đến trên hai cây. Những cánh hoa nhỏ mịn dường như hơi lóe sáng, đặc biệt là kim quế, gần như bản thân đang tản ra ánh sáng của trăng. Cả gia đình ngồi trên bàn đá vui vẻ ngắm trăng, chỉ cảm thấy ánh trắng đêm nay không tồi, bọn họ cũng không nhận ra có gì bất thường cả. Bộ rễ của hai cây bám chặt lấy nhau dưới mặt đất, Đan Chu cảm giác được Cung Nguyệt đang liều mạng hấp thu nguyệt hoa, đến cả rễ cũng căng chặt ra. Hắn không thể giúp được gì, chỉ biết bám chặt vào rễ của y mà cổ vũ.
Đến đêm ngày mười sáu tháng tám, Đan Chu hào hứng chờ sẵn dưới gốc kim quế. Chờ khi ánh trăng dâng lên, một bóng người màu vàng nhạt chậm rãi bay ra từ thân cây. Hai bóng người dính chặt vào nhau mà ôm hôn, bọn họ cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể thật sự ôm lấy đối phương rồi.
Những ngày tháng sau đó đều rất tốt đẹp, hai người có thể tùy ý chơi đùa trên cây của đối phương, lúc cao hứng còn nắm tay nhau bay đi xa một chút, dạo mấy vòng quanh ngõ nhỏ, nói vài câu chẳng có đáp lại với những cái cây còn chưa thành tinh khác, sau đó lại nắm tay bay về. Cỏ cây thành tinh chịu hạn chế khá lớn về bản thể, bọn họ có thể biến đổi ra thân thể đã là rất vui rồi.
Cung Nguyệt vẫn muốn thử xem cây của bọn họ có thể kết trái hay không, vì thế cả hai đã bỏ ra rất nhiều công sức để chọn lựa những hạt phấn tốt nhất và những cành hoa đẹp nhất của mình, bọc linh khí lên và cố hết sức để xúc tác, nhưng tiếc là cuối cùng vẫn không kết được trái. Cung Nguyệt thấy mất mát rất lâu, còn Đan Chu lại tò mò về chuyện này.
“Cung Nguyệt, dù chúng ta kết được trái, cũng không thể trồng ra cây non đâu!”
“Nhưng ta luôn cảm thấy nếu không thử kết trái thì không phải là một cây quế hoàn chỉnh.”
“…”
Cuộc sống của hai cây luôn rất đơn giản, khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa, hai bộ rễ quấn chặt lấy nhau, thực thể cũng có thể ôm hôn. Ban ngày phơi nắng, ban đêm phơi trăng, nếu lười quá thì ôm nhau ngủ đông. Nhưng cỏ cây thành tinh luôn có một điều rất phiền toái, bản thể của bọn họ quá yếu ớt. Không biết Đan Chu đáng thương đã vướng phải cái vận khí gì, một hôm hắn đang vui vẻ hấp thụ nước mưa thì bị sét đánh. Lôi hỏa đánh nát thụ thân của hắn, hắn ôm lấy Cung Nguyệt hét lên đau đớn, thấy được mình suy yếu nhưng lại bó tay không có cách nào. Cả nhà viên ngoại Vương chỉ có thể đau lòng đứng nhìn dưới mái hiên, cũng không dám thật sự đến gần. May mắn thay, mưa rất lớn nên lôi hỏa đã bị dập tắt, Đan Chu được Cung Nguyệt cưỡng ép mang vào thụ thân của mình để chữa thương.
Lần này Đan Chu thật sự hôn mê bất tỉnh, Cung Nguyệt lo lắng không yên, dứt khoát nhẫn tâm rút hết sinh cơ của cây đan quế từ bộ rễ đang quấn chặt, liều mạng truyền vào thân thể của Đan Chu. Cuối cùng Đan Chu cũng được cứu, nhưng chỉ có thể sống nhờ ở thụ thân của Cung Nguyệt. Cung Nguyệt dùng nguyệt hoa mà mình tích cóp để trợ giúp Đan Chu tu dưỡng, bọn họ tâm ý tương thông, Đan Chu tuy suy yếu, nhưng cũng đang dần chuyển biến tốt đẹp.
Hai người tiếp tục liều mạng phơi nắng phơi trăng, thuận tiện theo dõi toàn bộ quá trình thụ thân bị chết của Đan Chu được tu chỉnh thành băng ghế gỗ, Đan Chu xem mà cả người run rẩy, nhào vào lòng Cung Nguyệt khóc lớn, tán cây quế không ngừng run theo, vài phiến lá cũng rơi xuống. Cả nhà đang mải cưa cây không hề chú ý đến.
Mùa hè nhanh chóng trôi qua, lần này cây kim quế không nở hoa. Viên ngoại Vương cảm thấy vô cùng đáng tiếc, ông vẫn ngồi ngắm trăng uống rượu ở gốc cây, lúc uống say lại đột nhiên thông suốt, khẳng định với con trai rằng đan quế đi rồi, kim quế thương tâm đến nỗi không chịu nở hoa nữa. Cung Nguyệt nghe cũng cảm thấy có lý, nhưng nguyên do lớn nhất là y muốn tích góp sức khí giúp Đan Chu khôi phục, sang mùa thu năm sau là có thể nở hoa rồi.
Đến mùa thu năm thứ hai, kim quế nở hoa. Nhưng điều kỳ lạ là nó lại nở ra hai loại hoa, một nửa là kim quế, một nửa là đan quế. Viên ngoại Vương tấm tắc bảo lạ, đắc ý nói với con trai rằng cây kim quế quả nhiên đang hoài niệm cây đan quế kia. Công tử Vương hiếm khi lại tin vào mấy lời mê sảng của cha mình, giúp đỡ viên ngoại Vương dọn bàn ghế đá tới gốc cây kim quế, hai người tiếp tục vui vẻ rót rượu dưới cây. Cung Nguyệt ôm Đan Chu sắc mặt đỏ bừng mà hận đến ngứa răng, lắc lắc cái đầu làm rơi xuống một đống hoa quế, người phía dưới lại càng cười vui vẻ hơn, lại còn nói diệu thay diệu thay. Hôm nay ánh trăng vẫn rất tốt, Cung Nguyệt ôm Đan Chu say rượu phơi trăng trên ngọn cây, cúi đầu hôn lên mặt hắn.
…
Thất Thất:
Linh cảm của câu chuyện ngắn này đến từ những cây hoa quế ở trường cũ của tôi. Cả đan quế và kim quế đều có, kim quế thơm hơn, còn đan quế thì đẹp hơn. Lúc đó tôi đã mua kem dưỡng tay và kem dưỡng da có hương hoa quế, cả người tôi đều có hương hoa quế. Và trong bầu không khí ấy, tôi đã viết ra chiếc bánh ngọt hương hoa quế này. cùng tại loại này không khí hạ viết ra cái này hoa quế mùi vị bánh ngọt.