Nam Tương Ninh bất ngờ bị nhét vào miệng, nghĩ đến đây là đồ mà cô vừa mới ăn thừa, cô ta khó chịu muốn nôn ra.
Nhưng Nam Kiều lại giữ chặt cằm của cô ta, ép cô ta nuốt vào.
“Khi còn nhỏ ở trong nhà này, tôi chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn, sao cho cô ăn hột táo tươi nguyên, cô lại không ăn nổi?”
“Nam Kiều, cô làm gì Tương Ninh thế?” Phan Phượng Vân hoảng sợ gào lên, bà ta muốn nhào đến cứu người, nhưng lại bị Nam Kiều đẩy mạnh ra.
“Không phải nói tôi ác độc à?” Nam Kiều cười vừa lạnh lẽo lại khoa trương: “Vậy nếu tôi không ác độc một xíu cho các người xem, chẳng phải sẽ khiến cho mấy người thất vọng à?”
Người đời hiểu lầm cô, người nhà ruồng bỏ cô.
Lúc đó rốt cuộc Nam Kiều có bao nhiêu tuyệt vọng mới lựa chọn kết thúc sinh mệnh như thế chứ.
“Nam Kiều, mày dám động đến Tương Ninh một chút thử xem!” Nam Hồng Minh giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nam Kiều nghe thấy thế bèn tát Nam Tương Ninh hai cái.
Nam Tương Ninh ngã nhào xuống ghế sofa, nhổ hột táo bên trong miệng ra, che miệng khóc.
“Cô lại dám đánh tôi.”
“Ông ta bảo tôi thử động vào cô, thử một chút thì thử một chút thôi.” Nam Kiều khiêu khích cười lạnh.
“Hôm nay tao mà… Không dạy dỗ mày, mày đúng là không biết trời cao đất dày!”
Nam Hồng Minh thở hổn hển đưa tay chuẩn bị tát lên mặt cô.
Thế nhưng Nam Kiều không phải tuýp người để yên cho người ta đánh.
Cô giữ chặt lấy tay Nam Hồng Minh, vặn ngược lại, làm cho đối phương kêu đau thảm thiết.
Một trong những lợi thế của việc học y chính là biết rõ nên đánh người như thế nào.
“Ăn của tôi, ở nhà của tôi, còn dám chỉ thẳng vào mặt tôi để mắng, tôi biết trời cao đất dày, nhưng da mặt các người dày bao nhiêu thì tôi thật sự không biết.”
Chờ đến lúc cô buông tay, Nam Hồng Minh đã đau nhức đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Căn nhà này đứng tên tao, cho dù ầm ĩ đến tòa cũng sẽ không phán cho mày đâu, mày từ bỏ cái ý định đó đi!”
“Không sao hết, dù sao khi vụ án kia được xét xử, tôi không có tiền bồi thường, tòa án đương nhiên sẽ tìm người nhà để bồi thường.” Nam Kiều thản nhiên nói.
Phan Phượng Vân nghe xong bèn lôi kéo Nam Hồng Minh, nhỏ giọng nói.
“Tôi nghe luật sư nói cô ta phải bồi thường mấy chục triệu, chúng ta lấy tiền đâu bồi thường cho cô ta chứ!”
“Cắt đứt quan hệ cha con với cô ta, cô ta ngồi tù cũng được, bồi thường tiền cũng được, đều không liên quan gì đến chúng ta.”
…
Trước kia cô còn có thể kiếm tiền cho người nhà, hiện tại chẳng những không kiếm được tiền mà còn liên lụy bọn họ.
Trong lòng Nam Hồng Minh tính toán, lập tức đồng ý, chỉ vào Nam Kiều rồi mắng.
“Muốn chúng ta trả nợ cho mày ư, không có cửa đâu!”
“Nam Hồng Minh tao không có đứa con gái cam nguyện thấp hèn đi làm kẻ thứ ba cho người ta như mày.”
Nam Kiều cắn răng lạnh lùng nói.
“Vừa hay tôi cũng không muốn có người cha cặn bã như ông.”
Chờ tương lai cô đông sơn tái khởi, chỉ sợ không hất được đám người này ra.
Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Nam Hồng Minh lập tức gọi điện thoại cho luật sư soạn thảo hợp đồng, thậm chí còn liên hệ với báo chí, muốn công bố tin tức này.
Dáng vẻ dứt khoát đó khiến cho người ta thất vọng.
Nam Kiều đang chờ luật sư và phóng viên đến để cắt đứt quan hệ với nhà họ Nam, một cô gái mập mạp mặc váy ngắn xông vào nhà họ Nam.
Nhìn thấy cô ngồi trên sofa, cô ấy nhất thời vừa mừng vừa sợ, thiếu chút nữa đã khóc lên.
“Chị Nam, chị ra bằng cách nào thế, chị ra khi nào?”
Nam Kiều ngẩn người, giật mình nhớ đến đây là trợ lý nhỏ trước kia của Nam Kiều, Đường Nguyên Nguyên.
“Đúng rồi chị Nam, chị nhanh khuyên anh Phong đi, anh ấy sắp bị người ta đánh chết rồi.”
“Anh Phong?”
Đoán chừng là do mới sống lại, đối với trí nhớ của chính chủ Nam Kiều, cô còn chưa nắm được hết.
Cô sửng sốt mấy giây mới nhớ đến anh Phong này là ai.