Nam Kiều đến gần, nhìn thấy mặt mũi Nam Phong sưng vù, cô không kìm lòng được mà nhíu mày.
Ở trong trí nhớ của cô, Nam Phong là một chàng trai giống như ánh nắng mặt trời vậy.
Hiện tại anh ta bị đánh thành đầu heo.
Nam Phong leo từ trên võ đài xuống, cởi bao tay ra, nhéo mặt của cô, lại quan sát cô từ trên xuống dưới, lo lắng nói.
“Nam Tiểu Kiều, thật sự là chị sao?”
“Chị đi ra bằng cách nào thế?”
“Chị ra khi nào?”
“Ở bên trong đó, có ai đánh chị hay không?”
…
Trong lòng Nam Kiều cảm động, thằng nhóc ngốc này, bản thân mình bị đánh thành bộ dạng đó, còn lo lắng cô có bị bắt nạn hay không?
Nam Phong nhìn cô không bị thương gì, lại nhấc cô lên ước lượng.
“Sao chị lại gầy như thế, trong đó không cho chị ăn cơm à?”
Nam Kiều: “…”
Bây giờ cô nhỏ nhắn xinh xắn, bị người ta xách lên như xách một con gà.
Cô đưa tay ra, giữ chặt mặt của đối phương, cắn răng hỏi.
“Chị không bị ai đánh hết, ngược lại là em đấy, có phải em nên giải thích qua với chị không?”
“Chị à, đau đau đau.”
Nam Phong đau đến mức nhe răng trợn mắt, trong mắt đều là vui sướng như trút được gánh nặng.
“Mặt mày hốc hác hết cả rồi, thế mà vẫn còn cười được, xấu chết đi được.”
Ngoài miệng Nam Kiều ghét bỏ nhưng ánh mắt lại không ngừng quan sát vết thương trên người anh ta.
May mắn anh ta bảo vệ tốt cho chính mình, vết thương không quá nghiêm trọng.
Nam Phong xoa gương mặt bị cô nhéo, nhìn thấy cô mặc quần short jean.
Anh ta nhanh chóng cởi áo khoác ngoài của mình, quây chân cho cô.
“Em đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng mặc quần ngắn như thế, chỉ hời cho mấy tên khốn ngoài kia.”
“…” Nam Kiều không phản bác được.
Đây không phải là em trai, còn quản nhiều hơn cả cha ruột.
Nam Phong nhìn thấy cô trở về cũng không còn tâm trạng luyện quyền cho người ta nữa.
“Chị à, chị chờ em một lát, em thay quần áo rồi dẫn chị đi ăn ngon.”
Tiết Thiếu Dương đứng trên võ đài, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Nam Phong, một vạn tệ này… Cậu không cần nữa à?”
Nam Phong nhìn thoáng qua Nam Kiều, anh ta đương nhiên cần.
Dù sao tuy cô đã được thả ra, nhưng kiện cáo vẫn cần đến tiền.
Thế nhưng làm bao cát thịt cho người ta ở ngay trước mặt chị, chị anh ta sẽ đau lòng.
“Tôi không cần.”
“Ai nói không cần?” Nam Kiều nhướng mày nói.
Nam Phong: “?”
Vì tiền, cô thật đúng là muốn nhìn thấy anh ta bị đánh.
Đây là chị của anh ta ư?
Nam Kiều tháo mũ xuống, chỉnh lại mái tóc của mình.
“Tiền đương nhiên là cần, anh Tiết đây chưa hết hứng, tôi sẽ cùng anh luyện một xíu.”
“Chị, chị đừng làm liều.”
Nam Phong nghe thấy cô nói muốn luyện quyền với Tiết Thiếu Dương, vội vàng ngăn cô lại.
“Ngay cả chạy mét cũng đã khiến chị thở hổn hển rồi, chị còn muốn luyện với anh ta à?”
Tuy Tiết Thiếu Dương không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng cũng có mấy phần bản lĩnh.
“Buông ra!” Nam Kiều nhíu mày, trầm mặc nói: “Em xem thường chị như thế à?”
“…”
Nam Phong trực tiếp muốn quỳ xuống với cô.
Không phải anh ta xem thường cô, mà là anh ta biết cô căn bản không đánh lại được Tiết Thiếu Dương.
Anh ta da dày thịt béo, bị thương thì không sao, nhưng cơ thể cô mảnh mai như thế, đâu chịu nổi?
Tiết Thiếu Dương lạnh lùng cười nói: “Tôi không đánh nữ.”
“Sao thế, sợ à?” Nam Kiều khiêu khích cười nói.
Tiết Thiếu Dương nhìn Nam Kiều xinh đẹp như thế, cười rất sâu xa.
“Cô thật lòng muốn đánh với tôi, chẳng bằng… Chúng ta chuyển sang nơi khác?”
Trước kia Nam Kiều đẹp theo kiểu mỹ nhân thanh thuần yếu ớt, hôm nay lại tràn đầy sức sống, rất có khí thế, càng khiến cho anh ta cảm thấy có hứng thú.
“Nơi nào?”
Nụ cười trên mặt Nam Kiều càng tươi, ánh mắt càng lạnh lẽo.
“… Trên giường.” Ánh mắt Tiết Thiếu Dương rất càn rỡ, đánh giá cô từ đầu đến chân: “Chỉ cần cô muốn, đừng nói là một vạn, cho cô thêm mười vạn cũng không vấn đề gì.”