“…”
Nam Kiều chỉ cảm thấy giống như sấm sét giữa trời quang, ông trời muốn diệt cô ư?
Cô thật vất vả mới nhặt về được một cái mạng, lúc này đến tìm anh cứu mạng, chính anh lại không qua được.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh, ngũ quan thâm thúy lại tuấn mỹ, mỗi một đường nét trên gương mặt anh giống như là một kiệt tác điêu khắc hoàn mỹ.
Chỉ là giờ phút này đây, cả người đều lộ ra không có sức sống, tái nhợt.
Bà cụ Hoắc khẩn trương hỏi: “Nam Kiều, chỉ cần cô có thể cứu thằng bé, nhà họ Hoắc chúng tôi có thể đồng ý tất cả điều kiện.”
Nhà họ Hoắc?
Khoa trương như thế cứu cô từ trại tạm giam ra, chắc hẳn là tài phiệt Hoắc Thị tiếng tăm lừng lẫy ở Trung Quốc.
Tài phiệt Hoắc Thị nắm trong tay ngân hàng xuyên quốc gia lớn nhất trên thế giới, các hoạt động chính như kinh doanh đầu tư, nghiệp vụ tín dụng, một vài năm gần đây thì phát triển đa ngành, trở thành tập đoàn tài chính độc quyền số một trên thị trường Châu Á.
Nếu như cô cứu được Hoắc Vân Tương, chẳng những cái mạng nhỏ này của cô có thể bảo vệ, vụ án trên người cô, lấy thế lực của nhà họ Hoắc, chắc chắn có thể giúp cô giải quyết ổn thỏa.
Con mèo đen nằm trong ngực cô lười biếng kêu hai tiếng, Nam Kiều lấy lại tinh thần.
“Mấy người ra ngoài trước đi, tôi… Sẽ nghĩ cách.”
Bà cụ Hoắc nghe thấy cô nói như thế, dường như thấy được hy vọng, vội vàng gọi mấy người Hoắc Thành Huân rời khỏi phòng bệnh, đồng thời đóng kỹ cửa.
Nam Kiều đi đến gần bên giường, nhìn chằm chằm vào người không có một chút sức sống nào trên giường bệnh, nói.
“Làm sao bây giờ, anh ta sắp chết đến nơi rồi.”
Con mèo đen thả người nhảy xuống giường bệnh, giẫm lên người Hoắc Vân Tương, sau cùng nó ngồi xổm trên gối đầu.
“Chỉ cần cô và anh ta kết thành khế ước, cùng hưởng chung điểm sinh mệnh, anh ta sẽ không phải chết.”
Nam Kiều nhíu mày: “Cần làm như thế nào?”
Nếu chuyện này xảy ra vào một tuần trước, là một người hoạt động trong lĩnh vực y, cô chắc chắn sẽ là người theo chủ nghĩa duy vật.
Thế nhưng, sau khi chết cô đã trải qua đủ loại chuyện, cô không thể không bắt đầu tin vào huyền học.
Con mèo đen ngồi xổm xuống trên đỉnh đầu của Hoắc Vân Tương, nghiêm túc nói.
“Hôn anh ta.”
Nam Kiều quay đầu nhìn thoáng qua cửa, xác định không có người nhìn lén, lúc này cô mới lên tiếng.
“Hiện tại không có ai, mi hôn đi.”
“Là cô hôn, không phải tôi.” Mèo đen nhấn mạnh.
“Tôi hôn?” Nam Kiều chỉ vào chính mình.
Đây là chuyện quái quỷ gì thế?
Nó coi anh là hoàng tử ếch hay là công chúa ngủ trong rừng, chỉ cần hôn một xíu là có thể giải quyết được vấn đề.
Mèo đen thấy cô lề mà lề mề, nó không kiên nhẫn, lên tiếng thúc giục.
“Nếu cô không hôn, anh ta sẽ chết, anh ta mà chết, cô cũng không sống nổi đâu.”
Nam Kiều nhìn thoáng qua đôi môi mỏng tái nhợt của người đàn ông, cô vẫn có xíu không thể hôn xuống được.
“Còn cách nào khác không?”
Mèo đen: “Không có.”
Nam Kiều cúi người, chậm rãi đến gần người đàn ông, suy nghĩ một lúc, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Hey, không đúng, bây giờ tôi chuẩn bị cùng anh ta dùng chung điểm sinh mệnh, nhưng lúc trước khi tôi chết, vì sao anh ta cũng bị bệnh vậy?”
Một tuần trước, cô đã chết.
Một tuần trước, người đàn ông này đột nhiên bị bệnh nặng.
Sự trùng hợp này khiến cho cô có phần để ý.
Con mèo đen cúi đầu nhìn thoáng qua Hoắc Vân Tương, dường như nó đang che giấu sự chột dạ của mình.
“Dù sao thì đều là cô chiếm hời của người ta, có gì mà không đúng chứ?”
“Hình như cũng đúng.” Nam Kiều gật đầu.
Một người đàn ông hoàng kim làm soái ca ngủ say, cô còn có thể cùng chung tính mạng với anh, hơn nữa nhà họ Hoắc còn giúp cô giải quyết phiền phức của hiện tại, nghĩ gì thì nghĩ, dường như cô chính là đang chiếm hời.
Chỉ là cô luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Nghĩ đến bản thân mình còn có thù lớn chưa trả, cô dứt khoát quyết định cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng tái nhợt của người đàn ông.
Chẳng qua chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi, vừa chạm vào đã rời đi.
Hoắc Vân Tương ngủ say nhiều ngày, lúc này đầu ngón tay anh hơi run rẩy, gần như không thể nhìn thấy.
Nam Kiều đứng thẳng người, không chớp mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh.
“Hình như… Không có tác dụng gì.”
Cô biết ngay mà, anh sắp chết đến nơi, một nụ hôn đâu giải quyết được vấn đề gì.
“Có lẽ thời gian hôn quá ngắn, cô thử lại lần nữa xem.” Con mèo đen nghiêm túc đề nghị.
Nam Kiều xoắn xuýt một lúc, sau đó lại nghiêng người hôn lên.
Đúng lúc này, lông mi dài của Hoắc Vân Tương hơi run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt đen giống như vực sâu thăm thẳm lạnh lẽo.