Yến Quân Tầm vẫn đang xem ảnh chi tiết vụ án.
Vụ án kéo dài trong một thời gian, vụ án đầu tiên xảy ra vào tháng năm , nạn nhân là một gái mại dâm tuổi, lúc ấy chiến tranh vừa mới bắt đầu, được phát hiện sau khi chết hai tuần.
Vụ án thứ hai xảy ra vào tháng năm , nạn nhân là một gái mại dâm tuổi, được phát hiện sau khi chết một tháng.
Năm hung thủ không có gây án, cục thanh tra cũng không bắt được hắn.
Hắn giống như đã biến mất.
Cho đến năm , hắn lại xuất hiện, và thực hiện vụ giết người thứ ba.
Vụ án thứ ba vào tháng năm , nạn nhân vẫn là một gái mại dâm, tuổi, được phát hiện sau khi chết nửa tháng, sau đó hung thủ lại biến mất.
Hắn biến mất lần này lâu hơn, đến năm nay mới xuất hiện, và thực hiện vụ giết người thứ tư.
Nạn nhân cuối cùng chỉ có tuổi, là một nữ sinh trung học và được phát hiện sau khi chết tám giờ.
Tất cả các nạn nhân đều được phát hiện ở nhà, Những bức ảnh chụp hiện trường này thực khoa trương, chúng nó đều được bao phủ bởi máu.
Yến Quân Tầm cần phải phóng lớn, mới có thể ở trong màu đỏ phân biệt ra những cái gia cụ.
Hung thủ có thói quen thích trùm túi ni lông lên đầu nạn nhân rồi bắt họ quỳ xuống.
“Nguyên nhân cái chết của học sinh trung học là chết đuối,” Yến Quân Tầm đặt những bức ảnh này trước mắt theo thứ tự thời gian, “Niêm mạc mắt có hiện tượng chảy máu.
Nhưng không giống như những nạn nhân trước, không chỉ phải chịu bạo lực từ hung thủ, mà còn bị dị vật cắm vào.”
Hung thủ không có hành vi xâm hại tình dục, nhưng lại có hành vi bạo lực tình dục.
Hai trường hợp đầu tiên xảy ra trong khu thương mại cũ của Khu Đình Bạc, nơi đó là khu đèn đỏ trứ danh Khu Đình Bạc, tiệm uốn tóc cùng tiệm mát xa nối liền thành mấy dãy, các cô gái ngồi phía sau cửa kính, mang tất chân đeo đai chờ được chọn.
Nạn nhân số tên là Ngô Quỳnh Hoa, cô đặt tên cho mình là A Quỳnh, làm việc trong một tiệm tóc gọi là “Giấc mơ màu hồng”, ban đầu được ông chủ và khách hàng gọi là “Nhị đẳng hóa”.
Năm , cô làm vợ nhỏ cho một ông chủ đến từ Khu Đình Bạc, được bốn năm, ông chủ đã phá sản vì bị ảnh hưởng bởi tình hình ở Bắc và Nam, để lại cô lưu lại Khu Đình Bạc và bỏ chạy.
Lúc đó cô đã mang thai, nên đã về quê sinh con rồi để lại cho cha mẹ, tự mình trở về Khu Đình Bạc tiếp tục kiếm tiền ở tiệm tóc.
Ngô Quỳnh Hoa thuê một căn nhà trong Thôn Thành ven khu thương mại cũ, bình thường cũng sẽ tiếp khách ở đó.
Thi thể của cô được phát hiện bởi chủ tiệm tóc, do cô nghỉ việc hai tuần liên tục nên chủ tiệm tóc tìm đến nhà thì phát hiện cô đã chết.
Ảnh chụp tại hiện trường được bảo quản rất tốt, Yến Quân Tầm còn có thể nhìn rõ tất cả đồ đạc trong nhà Ngô Quỳnh Hoa.
Nhà của cô rất cũ, phòng ngủ cũng là phòng khách.
Trên giường rất loạn, chăn bị đá xuống dưới giường.
Bàn làm việc theo phong cách cũ, bằng gỗ, hung thủ đã từng đã đập đầu cô vào góc bàn, nơi đó có máu còn sót lại.
Nhưng hung thủ chủ yếu hoạt động trong phòng vệ sinh, hắn kéo Ngô Quỳnh Hoa vào, Ngô Quỳnh Hoa giãy giụa.
Thanh tra tìm thấy dấu tay của cô trên khung cửa phòng vệ sinh, còn có móng tay bị gãy của cô.
“Hắn có hung khí chuyên dùng để gây án,” Yến Quân Tầm suy nghĩ bắt đầu hoạt động, phân bố trên những bức ảnh, như là cảnh khuyển được huấn luyện bài bản, cẩn thận mà tìm kiếm chi tiết, “Hắn thích…… hưởng thụ quá trình này.”
Hung thủ không có giết chết nạn nhân ngay lập tức.
Hắn luôn đem hiện trường làm rối loạn, đây là cách hắn thị uy.
“Đúng vậy,” Thời Sơn Duyên nắm ly nước, “Hắn đi vào nhà người khác, đem chủ nhà từ trên giường kéo xuống, sau đó để lại máu đầy đất cho cục thanh tra.”
Những vết máu đó hướng đi đều không tự nhiên, là hung thủ cố ý bôi lên.
Hắn ở trong phòng vệ sinh làm rất nhiều chuyện, tra tấn nạn nhân làm cho hắn cảm thấy rất tốt.
Kết quả giám định của thanh tra cho thấy, hắn đem bàn chải đánh răng trong phòng vệ sinh nhét vào trong cơ thể Ngô Quỳnh Hoa, nhưng hắn không có cởi sạch quần áo của Ngô Quỳnh Hoa—— hắn không lột quần áo của bất kỳ nạn nhân nào.
“Sau khi nạn nhân chết, hắn trùm bao nilon lên nạn nhân,” Yến Quân Tầm nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp, “Lại đặt nạn nhân ở cạnh cửa, để cô ấy nhìn ra cửa xem hắn rời đi như thế nào.”
Người này rất cần được chú ý, hắn luôn luôn cường điệu chuyện này, giống như không làm gì cả người khác sẽ không chú ý tới hắn.
Đáng chú ý chính là, hung thủ cắt bức ảnh của Ngô Quỳnh Hoa, bức ảnh chụp Ngô Quỳnh Hoa và ông chủ nhà giàu, Ngô Quỳnh Hoa đem nó treo ở trên tường, giả vờ mình đã kết hôn, có gia đình.
Hung thủ đối với điều này rất tức giận, hắn đem nó cắt nát nhừ.
Hung thủ còn để lại tin cho cục thanh tra, hắn nhét một tờ giấy trong bao nilon trùm Ngô Quỳnh Hoa, trên đó viết “Tạm biệt”.
Tạm biệt.
Yến Quân Tầm đánh giá cận cảnh tờ giấy kia, nó được xé ra từ tạp chí trong nhà Ngô Quỳnh Hoa, viết rất chỉnh tề, giống như học sinh tiểu học giao bài tập về nhà.
Hung thủ gây án có kế hoạch, hắn muốn được cục thanh tra chú ý, đáng tiếc là lúc đó Liên Minh Bắc Nam đang chiến đấu, vụ án này tựa như một tảng đá nhỏ rơi xuống hồ sâu, chỉ bắn lên bọt nước rất nhỏ.
Vì thế hung thủ vào tháng cùng năm, tiếp tục gây án.
Nạn nhân số tên là Lý Tư, làm việc trong một tiệm mát xa trong khu thương mại cũ của Khu Đình Bạc.
Cô cũng giống như Ngô Quỳnh Hoa, ở trong tiệm không có tên hay xếp hạng gì.
Cô ở tiệm mát xa làm gần bảy năm, năm cô rời khỏi tiệm và tự làm một mình, thuê một căn nhà trong khu đèn đỏ, dựa vào khách hàng cũ để lôi kéo kinh doanh.
Nhưng năm đó kinh tế tổng thể Liên Minh Bắc Nam suy thoái, người thất nghiệp và phá sản rất nhiều, và cô cuối cùng đã phải ra đường để kiếm khách.
Bởi vì Lý Tư sống một mình, không có thân thích, cũng không có ông chủ, cho nên đến một tháng sau, chủ nhà của cô tới cửa đòi tiền mới phát hiện cô chết ở trong nhà.
Hình ảnh trên quang bình chuyển đổi, những màu đỏ làm cho Yến Quân Tầm cảm thấy trong miệng đều là mùi máu tanh.
Hắn sờ sờ túi quần, Thời Sơn Duyên đã đưa tới kẹo que.
Loại cảm giác muốn làm gì cũng bị phát hiện thật không tốt.
Yến Quân Tầm tiếp nhận kẹo que trước khi Thời Sơn Duyên mở miệng, nhanh chóng lột ra đưa vào miệng.
Hắn biết, tốt nhất là không nên cho Thời Sơn Duyên cơ hội mở miệng, nếu không phiền toái chính là hắn.
Hình ảnh phòng của Lý Tư nhiều hơn Ngô Quỳnh Hoa, vì cô sống trong một ngôi nhà hai phòng ngủ và một phòng khách.
Phòng của cô rất khác với phòng của Ngô Quỳnh Hoa.
Cô rất thích mua sắm, những giá treo quần áo kém chất lượng đầy phòng khách, quần áo của cô ấy chất đống khắp nơi.
Lúc cô bị giết chưa có ngủ, có thể vừa tiếp khách, trang điểm trên mặt cũng chưa tháo ra, trên người còn mặc đồ lót tình thú chất liệu sequins.
“Hắn có thể bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế,” Yến Quân Tầm nhìn và dần cau mày, “Hắn kéo nạn nhân vào phòng vệ sinh giết chết, sau đó kéo nạn nhân trở lại bức tường phòng khách và nhìn hắn bỏ đi.”
Hung thủ có nhu cầu bệnh hoạn về cái nhìn của nạn nhân, hắn luôn yêu cầu họ quỳ xuống xem hắn rời đi.
Tên súc sinh này đã chịu qua cái kích thích gì? Hắn bị người khác đá ra khỏi cửa sao? Cảm giác này giống như là trẻ con trả thù, đem bất mãn của mình toàn bộ phát tiết lên những người không liên quan gì đến mình.
“Hắn có lẽ muốn vượt qua cái nhìn của người khác,” Thời Sơn Duyên chỉ vào màn hình, “Hắn nói chuyện không nhanh nhẹn, có chút nói lắp, năng lực tổ chức ngôn ngữ cũng rất kém, trước mặt công chúng có dục vọng biểu diễn trả thù, giả vờ rất hung tàn.”
Loại nhân cách phản xã hội có đặc tính khống chế toàn diện, nếu nghiện nó thường sẽ trở thành nghịch lý, đem ‘phủ định bản thân’ làm niềm vui chiến thắng.
Họ thường không có điểm giới hạn về đạo đức, bỏ qua xã hội, kiên trì theo đuổi niềm vui của họ, để có được cảm giác tồn tại.
Các bước gây án của hung thủ này chỉ có một, tra tấn và chơi đùa với cơ thể của nạn nhân, có thể đây là một trong những mục đích hắn giết người.
Hắn trong cuộc trò chuyện biểu hiện ra một kiểu gượng ép thiếu tự tin, sự im lặng đó đều là đang suy nghĩ, hắn không muốn mình trả lời không tốt sẽ làm hình tượng của mình xấu đi.
Hắn thực sự rất nhút nhát, thậm chí không dám cởi quần áo của nạn nhân.
Hắn cũng bắt chước xâm hại tình dục, nhét những thứ đó vào cơ thể nạn nhân, chứng tỏ hắn biết “quan hệ tình dục”.
“Hắn xem qua phát sóng trực tiếp của Trần Tú Liên,” Yến Quân Tầm nhớ lại biểu hiện của hung thủ khi trò chuyện, “Là một kẻ bắt chước hèn mọn.
Hắn muốn bắt chước Trần Tú Liên phát sóng trực tiếp, để cho mình được vạn người chú ý.”
Lưu Thần thực sự là một lựa chọn tốt.
Nhu cầu của hắn cũng đang thu hút sự chú ý, này quả thực cùng hung thủ không hẹn mà gặp.
Lưu Thần đã có thể nhận được thông tin liên lạc của hung thủ, cho thấy rằng họ đã liên lạc riêng tư.
Yến Quân Tầm nhìn về phía cửa sổ, thời gian đã quá muộn, hắn nói: “Ngày mai phải đi tìm Lưu Thần.”
“Tôi còn cho rằng cậu sẽ không nhận vụ án này,” Thời Sơn Duyên tựa lưng vào ghế, “Nếu là tôi, tôi sẽ trả lại tư liệu cho Khương Liễm, nói với hắn tôi đang nghĩ phép.”
Tôi cũng muốn nghỉ.
Yến Quân Tầm nghĩ khi đứng dậy.
Nhưng tôi không thể dừng lại.
“Cậu rất có tinh thần trượng nghĩa,” Thời Sơn Duyên nhìn Yến Quân Tầm đi về phía phòng vệ sinh, cười cười, “Đây không phải là thứ Artemis dạy cậu.”
Yến Quân Tầm đóng cửa phòng vệ sinh, lại mở ra, nhìn anh nói: “Anh có thể về nhà.”
“Ồ,” Thời Sơn Duyên nhìn thời gian, hỏi, “Đã trễ thế này, cậu sẽ đưa tôi về sao?”
“Tôi không có xe.”
“Tôi đi một mình trên đường ban đêm sẽ sợ hãi,” Thời Sơn Duyên biểu hiện có vài phần nghiêm túc, “Đèn đường trước cửa nhà cậu đều bị hỏng.”
Yến Quân Tầm cảnh giác hỏi: “Là anh đánh hỏng sao?”
“Đừng nghĩ về tôi như vậy,” Thời Sơn Duyên hai tay quy củ mà đặt ở trên đùi, anh ngồi ở đó, vô tội mà nói, “Tôi và cậu cùng nhau trở về mà.”
Yến Quân Tầm rất hoài nghi, hắn luôn cảm thấy —— hắn khó mà nói cái loại cảm giác này, tóm lại chính là nguy hiểm.
“Chúng ta là……” Thời Sơn Duyên dụ dỗ từng bước, “… cộng sự có thể tin cậy lẫn nhau.
Quân Tầm, suy nghĩ một chút, tôi không có nơi nào để đi.
Tôi có thể ngủ trên đường, nhưng tôi vừa nói chuyện với một kẻ biến thái trong phòng phát sóng trực tiếp của Lưu Thần,” anh chậm rãi hạ vai xuống, “Tôi bây giờ cần phải cùng cậu ở bên nhau.
Cậu biết đó là một tù nhân khu như tôi, cần phải cùng người bình thường giao lưu để duy trì sự ổn định cảm xúc.
Cậu sẽ giúp tôi phải không?” Anh nâng mắt lên một chút và nhẹ nhàng nói, “Chỉ có cậu có thể giúp tôi.”
Yến Quân Tầm nắm chặt tay nắm cửa, ánh mắt của Thời Sơn Duyên đã thành công lấy lòng hắn bằng câu “Người bình thường” kia.
Hắn biết Thời Sơn Duyên nguy hiểm, nhưng hắn vẫn vui vẽ trả lời một câu “Anh mẹ nó, còn nói tôi là một người bình thường”.
“Tôi giúp Thời tiên sinh trải giường,” Gấu Trúc chui đầu ra khỏi bếp, ôm chân vui vẽ nói, “Tôi mới mua chăn đệm mới! Thời tiên sinh, lần này anh không cần ngủ sô pha, đối với anh mà nói nó quá nhỏ.”
Không.
Yến Quân Tầm muốn nói.
Không được trải giường!
Nhưng là Thời Sơn Duyên phản ứng nhanh hơn, trước khi Yến Quân Tầm mở miệng liền nói tiếp: “Phải không? Thật tốt quá,” anh lại bưng ly nước lên, trước khi rót đầy nhìn về phía Yến Quân Tầm, “Cậu tắm rửa sạch sẽ trước đi, tôi không gấp.”
“Tôi biết,” Yến Quân Tầm đóng cửa đáp lại, “Đây là nhà tôi!”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.