Cửa lối thoát nạn bị đập mạnh, âm thanh vang vọng trong lối đi, rất ồn ào.
Mồ hôi Yến Quân Tầm đang chảy dọc theo đường cong chân.
Hắn không giải thích được, nhưng hắn cảm thấy có lỗi vào lúc này.
Bởi vì hắn dùng một tay ấn cửa, một chân duỗi qua, giẫm lên bậc thang giữa hai chân Thời Sơn Duyên.
Cánh cửa rung chuyển, nhưng lối đi yên tĩnh.
Thời Sơn Duyên buông tay thay Yến Quân Tầm cởi nút giày cao gót, trước trán rơi xuống mấy sợi tóc.
Anh dùng ngón tay ngắt đứt dây giày, thay Yến Quân Tầm lấy giày cao gót ra.
Tất chân của Yến Quân Tầm có chút ẩm ướt, đó là do mồ hôi.
Yến Quân Tầm thu chân lại, ôm gậy thép lên, nói: “Cám ơn.”
Thời Sơn Duyên xách theo giày cao gót đứng dậy, hút hết điếu thuốc.
Anh vứt tàn thuốc đi, nhìn cái đuôi của Yến Quân Tầm, nhàn nhạt trả lời: “Không có chi.”
Cầu thang dẫn lên tầng và cửa mở ra.
Yến Quân Tầm chân trần giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, chờ Thời Sơn Duyên mở cửa.
Thời Sơn Duyên mở cửa, gậy thép của Yến Quân Tầm liền vung ra ngoài.
Lực Cẩu chờ ở cửa sớm đã có phòng bị, nhưng trong khi chặn đường đã bị Thời Sơn Duyên từ bên hông đấm hai quyền vào bụng.
Lực Cẩu chịu đòn, không cúi xuống.
Hắn co cùi chỏ theo hướng ngược lại đánh thẳng vào đầu Thời Sơn Duyên, bị Thời Sơn Duyên một tay chế trụ.
Lực Cẩu lại bị trúng một đòn trên mặt, làm hai mắt chua xót, Yến Quân Tầm đập vào đầu hắn một gậy, hắn nghiêng đầu đi và dùng vai chống đỡ, nhưng lại bị Thời Sơn Duyên một cước đá vào ngực, làm hắn cả người ngã ngữa, văng vào vách tường trên hành lang.
Thời Sơn Duyên không có thừa thắng xông lên, bởi vì anh nghe được âm thanh lên đạn.
Anh giật mạnh cánh cửa, trên cửa lập tức vang lên tiếng đạn găm vào cửa.
“Không cần nổ súng,” một vệ sĩ mặc vest và giày da bước ra khỏi phòng ở cuối hành lang, xa xa mà nói với Lực Cẩu, “Hãy im lặng.”
Tầng ba không có tay đấm, Thời Sơn Duyên không đoán sai, Lý Hồ có cuồng vọng thế nào cũng không dám đắc tội kim chủ chân chính của hắn, trên lầu đều là khách quý của hắn, nơi này đều là vệ sĩ của kim chủ.
Trong Lệ Hành có hai Lực Cẩu, một ở chỗ này, một cái hẳn là tay bắn tỉa vừa rồi nhiều lần thất thủ, chỉ còn cái Lãnh Cẩu kia không biết ở nơi nào.
“Ngại quá,” Lực Cẩu cầm súng, tới gần cửa, nói với máy phát ID của mình, “Tôi cần chi ——”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, cạnh cửa tàn nhẫn đập vào mặt Lực Cẩu, máu mũi hắn lập tức chảy ra.
Hắn chỉ kịp nói “Fuck”, nửa sau đều bị kẹt ở trong cổ họng.
Tay cầm súng của Lực Cẩu bị Thời Sơn Duyên bắt được, sau đó vặn ngược qua.
Lực đạo này quá mạnh làm tay của Lực Cẩu đau đớn như muốn bị chặt đứt.
Súng của hắn rơi xuống đất, bị Thời Sơn Duyên giẫm lên, sau đó bị Thời Sơn Duyên ấn sau đầu đập vào tường, người dán tường trượt xuống đất.
Thời Sơn Duyên nhặt súng lên, nhấc người đồng thời chĩa súng vào góc hành lang.
Tay súng bắn tỉa nghe thấy tiếng động lập tức lui về phía sau, lắc mình dán vào góc tường, cho rằng Thời Sơn Duyên muốn nổ súng.
“Bang!”
Thời Sơn Duyên tự lồng tiếng một lần nữa, súng ở trong tay xoay một vòng, không có bắn.
Mẹ kiếp!
Tay súng bắn tỉa bị trêu chọc quay ra khỏi góc tường, nhắm súng về phía Thời Sơn Duyên, nhưng hắn còn chưa nổ súng, đã bị tên vệ sĩ ở cuối hành lang trực tiếp bắn chết.
Thời Sơn Duyên chỉ hai ngón tay về phía trước trán người vệ sĩ và mỉm cười lịch sự.
“Ông chủ của tôi đang ngủ,” vệ sĩ nói, “Các người đừng làm ồn.”
Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng “ầm ầm”, Yến Quân Tầm dùng gậy thép đập vỡ camera giám sát.
“Một cái cuối cùng,” Yến Quân Tầm vứt bỏ gậy thép, kéo Thời Sơn Duyên, nhìn vệ sĩ nói, “Tạm biệt!”
Hình ảnh giám sát nhất thời biến thành màn hình bông tuyết, vài gã nhà giàu ngồi trong hội trường la ó.
“Tuy rằng hình ảnh cắt đứt, nhưng theo tình hình hiện tại, tình báo là không sai,” cầm trong tay tấm thẻ, khi ném ra ngoài, hắn nói với bọn nhà giàu, “Các người thấy không, Lãnh Cẩu kia, anh ta đánh số là……”
“AE.” Tề Thạch bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
“Dù sao cũng là người này,” Lý Hồ lấy đi xì gà trong miệng, “Năng lực tác chiến của anh ta rất mạnh.”
“Người cung cấp thông tin nói anh ta đã vào nhà giam,” một gã nhà giàu khác hút xì gà tóc bạc trắng, nhưng chăm sóc rất khá, “Tôi muốn biết anh ta cùng Phó Thừa Huy có trao đổi gì.”
“Phó Thừa Huy tự mình bắt anh ta, để anh ta ở trong phòng giam bốn năm.” Lý Hồ kẹp xì gà, giơ tay, “Lúc anh ta ở Hắc Báo vẫn luôn ngồi vững ở vị trí , Đánh giá nhiệm vụ đặc biệt của Hắc Báo cũng đều là ‘S’, chủ nghiệp vẫn là tay súng bắn tỉa.
Các vị, còn điều gì phải do dự đâu? Anh ta có rất giá trị.
Tôi đảm bảo với các người, cho dù các người mua về không dùng được, cũng có thể dùng giá gấp bội bán cho quân đội Liên Minh Nam Tuyến.”
“Nói đến cái này,” gã nhà giàu ngồi trên sô pha quay đầu, “Liên Minh Nam Tuyến muốn anh ta làm gì?”
“Liên Minh Nam Tuyến có một tay bắn tỉa tên là ‘Hồ Nhãn’,” Lý Hồ chống cánh tay mình, Hồ Nhãn này bắn tỉa thống soái quân sự Liên Minh Bắc Tuyến chúng ta, Phó Thừa Huy phái ra mấy Lãnh Cẩu đuổi giết hắn, đều bị hắn phản giết.
Nhưng vào năm , AE đã bắn tỉa ‘Hồ Nhãn’ trên đường biên giới”.
Lý Hồ chỉ vào giữa mày.
“AE không mang theo người quan sát, một mình hoàn thành nhiệm vụ.”
Thời Sơn Duyên cởi áo khoác âu phục ra, kéo ngăn kéo trong phòng.
Bên trong là một cặp kính gọng vàng, một khẩu súng lục USP và viên đạn mm.
Thời Sơn Duyên lắp băng đạn và đưa súng cho Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm cầm súng và hỏi: “Anh không cần sao?”
Thời Sơn đem khẩu súng vừa rồi lấy được từ Lực Cẩu ra và nhìn về phía Yến Quân Tầm một chút.
Anh đếm những viên đạn còn lại và nói, “Đủ rồi.”
Phòng này là Tô Hạc Đình lúc đầu cấp cho, không thông qua Giác cùng Phác Lận.
Kiểm tra cửa phòng cũng được Tô Hạc Đình sửa đổi trước, đây là để cho thân phận của Thời Sơn Duyên tiến vào Lệ Hành càng hợp lý hơn.
Yến Quân Tầm từ khe hở rèm cửa nhìn ra ngoài, trong yến sảnh còn rất tối.
Cả tòa nhà Lệ Hành đều hướng vào trong, phòng ở đây đều không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có tầng trên cùng có thiết kế nhìn ra Khu Đình Bạc.
Hệ thống của Lệ Hành cũng không phải dùng để phục vụ, mà là dùng để phong tỏa.
Khả năng che giấu của chúng rất tốt, đó là lý do tại sao rất nhiều người đàn ông nhà giàu đã chọn để chi tiêu ở đây.
“Lệ Hành có quan hệ với Ve Trùng, Lý Hồ cũng đang nhúng tay vào chuyện buôn lậu,” Yến Quân Tầm đem rèm cửa kéo kín, “Hắn có thể còn đang buôn bán người ở Khu Đình Trệ, bởi vậy Chú Hề đã hợp tác với hắn.”
“Có lẽ chính là Lý Hồ đem Ve Trùng bán cho các người” Thời Sơn Duyên kéo khăn trải giường đắt tiền lau súng, “Khẩu vị của hắn so với buôn người đơn thuần còn lớn hơn.”
Yến Quân Tầm bỗng nhiên đè chặt khăn trải giường, hắn đến gần một chút, lỗ tai thỏ đều buông xuống đỉnh đầu Thời Sơn Duyên.
Hắn nói: “Chuyện này bắt đầu từ khi anh đến Khu Đình Bạc …… Cho dù là Chú Hề hay là Tên Điên, Phó Thừa Huy cũng chưa từng gọi điện thoại cho tôi, chỉ có hai người đang trao đổi.”
Thời Sơn Duyên buông tay túm khăn trải giường.
“Tôi nghĩ đến kế hoạch Ve Trùng,” ảnh ngược Yến Quân Tầm trong ánh mắt Thời Sơn Duyên, “Kế hoạch Ve Trùng kỳ thật là giao dịch giữa Phó Thừa Huy và Lý Hồ, đúng không? Lý Hồ đem nhóm Ve Trùng bán cho Phó Thừa Huy, Phó Thừa Huy mượn cơ hội đem anh thả ra.” Suy nghĩ của hắn giống như mạng nhện, bao trùm Thời Sơn Duyên, “Tô Hạc Đình nói trước đây anh đang làm nhiệm vụ bắn tỉa Lực Cẩu, nhưng Liên Minh tốn rất nhiều tiền mới tạo nên ‘Hắc Báo’, anh nhất định sẽ khiến cho nội bộ bất mãn.
Phó Thừa Huy bởi vậy đem anh bỏ vào phòng giam, lại mượn kế hoạch Ve Trùng thả ra.
Cục thanh tra Khu Đình Bạc chính là quân cờ được Phó Thừa Huy lấy ra dùng.”
Thời Sơn Duyên nhìn họng súng Yến Quân Tầm: “Trên lý thuyết không sai.”
“Phó Thừa Huy không biết Tên Điên sẽ chặn ngang một chân,” Yến Quân Tầm nghĩ đến tình hình bên trong yến sảnh, “Những video giám sát Khu Đình Trệ này đều là Tên Điên mượn Chú Hề tặng cho Lý Hồ.
Họ đã hoàn thành một giao dịch mới một cách riêng tư, Lý Hồ đã phản bội Phó Thừa Huy.”
Thời Sơn Duyên không nói gì.
“Bên trong Hắc Báo xuất hiện vấn đề, Phó Thừa Huy muốn tiếp tục dùng anh bắn tỉa Lực Cẩu không nghe lời, sau đó bọn họ bỏ chạy,” Yến Quân Tầm nâng ngón tay, chỉ vào giường, “Đây chính là nguyên nhân nơi này vì sao lại có thành viên Hắc Báo.”
“Em đoán trúng,” Thời Sơn Duyên rất gần gũi, “Có chuyện như vậy.”
“Tôi muốn nhìn thấy giấy tờ kiểm tra y tế của anh ta một lần nữa,” gã nhà giàu đầu bạc cầm lấy tờ giấy kiểm tra y tế từ tay Tề Thạch, và nói trong khi xem, “Anh ta rất khỏe.
Thành thật mà nói, nếu anh ta hợp tác, tôi cho rằng anh ta có thể làm tình nhân của con gái tôi, để con gái tôi có một đứa con khỏe mạnh và cường kiện.”
“Cái đó vẫn là không cần,” Lý Hồ hút xong điếu xì gà, hắn đối với gã nhà giàu đầu bạc nói, “Căn cứ lý luận Ares, AE trời sinh phản xã hội, anh ta có ‘tính xấu’, trong xương cốt không đủ ‘thiện lương’.
Anh ta trước khi tiến vào Hắc Báo chính là một tên điên trong Khu Đình Trệ,” Lý Hồ tự cho là hài hước nói, “Không khác biệt lắm với vị “Chú Hề” vừa rồi trên màn hình, đều là sinh vật hạ đẳng trộn lẫn ở rìa Liên Minh.”
Tề Thạch bưng khay, đứng rất thẳng.
“Điều đó thực sự vượt ra ngoài phạm vi chấp nhận của tôi,” gã nhà giàu đầu bạc đặt giấy kiểm tra sức khoẻ của Thời Sơn Duyên xuống, “vì vậy giá của anh ta vẫn nên hạ xuống”
“Không, anh ta xứng với cái giá đó,” Lý Hồ rất kiên nhẫn với đám cáo già này, “Anh nên vui vì anh ta xuất thân không tốt, nếu không Phó Thừa Huy đã sớm an bài anh ta tiến vào trung tâm của Liên Minh, lúc đó chúng ta có tiêu tiền cũng không mua được nhân tài.
Đổi góc độ khác, chính là bởi vì anh ta như vậy, mới có thể làm vũ khí đơn binh thuần túy.
Ai quan tâm đến sự sống và cái chết của một thứ rác rưởi? Báo hỏng còn có thể đổi.”
“Anh ta hút thuốc,” gã nhà giàu trên ghế sô pha đang theo dõi lộn ngược, làm ầm lên, “Tay súng bắn tỉa không thể hút thuốc? Anh ta hiện tại còn có thể bắn không? Nhưng mà tôi thích con thỏ bên cạnh anh ta,” hắn nhìn về phía Lý Hồ, giảo hoạt mà nói, “Nếu anh có thể đem bọn họ đóng gói bán cho tôi, tôi đồng ý trả gấp đôi giá.”
“Không có khả năng,” Lý Hồ nhìn Yến Quân Tầm trên màn hình giám sát của yến sảnh, “……con thỏ này đã được người mua trả tiền rồi.”
“Mang chúng đến đây trước khi bình minh,” gã nhà giàu đầu bạc nhìn thời gian, “Tôi phải ngủ.”
Yến Quân Tầm muốn tránh xa Thời Sơn Duyên một chút, nhưng bị Thời Sơn Duyên túm chặt.
“Buông súng ra,” Thời Sơn Duyên thấp giọng nói, “Tôi không phải nằm vùng.”
“Ai biết được,” Yến Quân Tầm ngón tay không nhúc nhích, “Anh nói dối không chớp mắt.”
Thời Sơn Duyên đột nhiên ra tay, ấn chặt tay cầm súng của Yến Quân Tầm, mượn lực của cánh tay, trực tiếp đem Yến Quân Tầm ném trên giường.
Giường rất mềm, Yến Quân Tầm cơ hồ lập tức chìm xuống.
Hắn vốn có cơ hội phản kích, nhưng cái váy bởi vì tư thế mà rớt xuống, hắn phải dùng tay túm chặt nó.
Thời Sơn Duyên hô hấp ổn định, nhưng lại có chút trầm xuống.
Anh nhìn chăm chú Yến Quân Tầm, ngửi được hương vị của Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm rất thơm, mái tóc lộn xộn trên trán che khuất ánh mắt, làm cho mùi hương đó trở nên thần thần bí bí.
Tai thỏ đặt ở giữa nệm, nhưng Thời Sơn Duyên cũng không muốn sờ, mục tiêu của anh vẫn trước sau như một.
Yến Quân Tầm ngửi thấy mùi máu tanh còn sót lại trên người Thời Sơn Duyên.
Hương vị này tượng trưng cho bạo lực, và bạo lực đôi khi có thể gây ra ham muốn tình dục.
Thời Sơn Duyên trong tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Yến Quân Tầm, nắm chặt mắt cá chân Yến Quân Tầm, để Yến Quân Tầm dẫm lên mình.
Anh ngẩng đầu lên và nói một cách đờ đẫn trong bóng tối.
“Đây là lỗi của em.”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.