Thanh tra đã không ban hành một thông báo bắt giữ đối với sườn viết sư, tất cả mọi người cho rằng sườn viết sư vẫn đang làm việc cho thanh tra, đặc biệt là hung thủ.
Lưu Thần buông tay: “Hung thủ ở trong bản ghi âm có nói qua, trong tuần này, hắn phải động thủ với con tin.
Sườn viết sư, nếu anh đang xem kỳ tiết mục này, xin anh hành động nhanh lên, đừng làm phát sinh bi kịch.”
Yến Quân Tầm cau mày, tắt TV.
Tất cả mọi thứ khéo léo tập hợp trong một thời gian, chúng nó như là tiếng bộ đếm thời gian, nói cho Yến Quân Tầm tuần này là kỳ hạn cuối cùng.
Tuần sau Hắc Báo sẽ phái thành viên tới Khu Đình Bạc, mà hung thủ cũng sẽ giết người một lần nữa.
“Em có thể từ bỏ cái thân phận sườn viết sư này,” Thời Sơn Duyên đã tỉnh, anh giơ tay xoa xoa giữa mày Yến Quân Tầm, “Để cục thanh tra tự mình giải quyết phiền toái này.”
“Cái thân phận sườn viết sư không quan trọng,” Yến Quân Tầm quay đầu lại, “Nhưng cái phiền toái này nhất định phải tôi giải quyết.”
Thời Sơn Duyên nhìn hắn, hỏi lại: “Em là sứ giả chính nghĩa sao?”
Cục thanh tra đang bắt Yến Quân Tầm, vụ án này chính là một cái móc câu.
Cục thanh tra lợi dụng tâm lý tìm kiếm sự chú ý của hung thủ, để cho hung thủ giết người trước thời gian.
Nếu Yến Quân Tầm muốn giải cứu con tin, hắn phải thành thật cắn câu, đây là một đường rõ ràng.
“Chúng ta không thể bỏ qua vụ án này,” Yến Quân Tầm xốc chăn lên, “Hung thủ sau nhiều năm trôi qua lại lần nữa gây án không phải là ngẫu nhiên, tôi cho rằng hắn cùng Trần Tú Liên giống nhau, đều bị Chú Hề ám chỉ và xúi giục, mà nguyên nhân chúng ta trà trộn vào Lệ Hành cũng là vụ án này.
Tất cả mọi thứ xảy ra đến bây giờ chỉ đơn giản là một việc.”
Thời gian mọi thứ tập hợp với nhau là quá ngẫu nhiên, ngẫu nhiên như đã tính toán tốt.
Yến Quân Tầm trong đầu có dòng thời gian rõ ràng.
Chú Hề ảnh hưởng Trần Tú Liên, Trần Tú Liên phát sóng trực tiếp lại ảnh hưởng hung thủ hiện tại, hung thủ hiện tại lại ảnh hưởng Yến Quân Tầm cùng Thời Sơn Duyên —— nếu bọn họ không gặp phải vụ án của Bạch Tinh Tình, sẽ không trà trộn vào tòa nhà Lệ Hành.
Tòa nhà Lệ Hành là khởi đầu của việc mất kiểm soát tất cả mọi thứ, nhưng Yến Quân Tầm giờ phút này cho rằng, tất cả mọi chuyện mất kiểm soát thực sự bắt đầu là Artemis.
Hắn là học sinh Artemis, ‘Chú Hề’ hệ thống không hoàn chỉnh nở ra bởi Artemis, Hắc Báo là nơi ra đời của Artemis, mà Khu Đình Bạc là khu vực kế thừa dữ liệu của Artemis.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Artemis thích cấu trúc trò chơi hình tròn,” Yến Quân Tầm chân trần giẫm lên mặt đất, xúc cảm lạnh lẽo làm hắn thanh tỉnh, “Chú Hề cũng thích, nó tổ chức những vụ án này nhất định sẽ có dẫn dắt,” Yến Quân Tầm nhìn về phía cửa sổ, “Hình tròn…… Tôi ghét hình tròn nhất.”
Bởi vì hình tròn kết thúc có nghĩa là bắt đầu.
Thời Sơn Duyên nhìn Yến Quân Tầm vô thức mà đi đi lại lại.
“Chúng ta phải giải quyết vụ án này, mới có thể biết được sau khi kết thúc là cái gì,” Yến Quân Tầm thu hồi tầm mắt, nhìn Thời Sơn Duyên nói, “Nếu không anh cùng tôi sẽ hãm sâu trong vòng lẩn quẩn, cho đến khi kiệt sức.”
Thời Sơn Duyên nói một cách nghiêm túc: “Hy vọng em sẽ không bị cái gọi là ‘hình tròn’ dẫn dắt.”
“Tôi nhất định sẽ,” Yến Quân Tầm thản nhiên nhìn anh, “Cho nên tôi cần anh.”
Yến Quân Tầm rất thành thật, hắn không tin mình, hắn và Chú Hề giống nhau, chịu ảnh hưởng bởi Artemis.
Nếu tất cả mọi thứ thực sự được gọi là “trò chơi”, chỉ có Thời Sơn Duyên có thể hoàn toàn nhảy ra khỏi ảnh hưởng của Artemis.
Rất may, Thời Sơn Duyên xác thật có thể làm được.
“Mang theo ngôi sao mà anh tặng cho tôi đêm qua,” Yến Quân Tầm cúi người nhặt áo khoác của mình lên, “Làm kim chỉ nam đi.”
Thời Sơn Duyên không nói gì.
Sau một lúc lâu về sau, hắn mới nói: “Em thật trung nhị a.”
* * *
Lâm Sóng Sóng lang thang trước cửa quán cà phê, chờ hắn đi vào, cô gái ở quầy lễ tân không nhịn được nhíu mày với hắn.
“Anh có việc gì không?” Cô gái ở quầy lễ tân thanh toán nhanh chóng cho khách hàng, nhìn anh vài lần, “Nếu không có việc gì thì đừng chắn ở cửa.
”
Lâm Sóng Sóng nắm tờ giấy nhăn nheo, miễn cưỡng mỉm cười trong ánh mắt của cô gái: “Tôi muốn làm việc ở đây.”
Kết quả luyện tập của hắn thật là đáng kể, hắn không hề nói lắp trong câu này.
Cô gái nhìn về phía bảng đen tuyển dụng ở cửa, không muốn làm đồng nghiệp với đầu dầu này.
Nhưng cô vẫn lịch sự nói với Lâm Sóng Sóng: “Anh chờ một chút”, xoay người liền hét lên với bà chủ.
Lâm Sóng Sóng nhìn thấy chiếc quần ngắn củn trên đôi chân thẳng tắp nóng bỏng của bà chủ bị tấm rèm che mất một nửa.
Hắn cảm thấy đói khát và nhu cầu nóng bỏng lan tràn ở bụng mình.
Bà chủ nhấc rèm lên, mỉm cười với Lâm Sóng Sóng, sảng khoái nói: “Anh tính làm bao lâu?”
Vẻ mặt kiên quyết, nghiêm túc này khiến cô thoạt nhìn rất tự tin, nhưng phần tự tin này đã đánh bại dũng khí của Lâm Sóng Sóng, hắn ngay lập tức héo úa, không kịp nắm chặt tờ giấy tự giới thiệu, bỏ chạy trối chết trong ánh mắt của bà chủ.
“Người này kỳ kỳ quái quái,” cô gái ở quầy lễ tân từ phía sau rèm cửa ló đầu ra, nhìn Lâm Sóng Sóng bóng dáng chật vật, “Ánh mắt hắn nhìn người rất nhầy nhụa, ghê tởm.”
Bà chủ nhặt mảnh giấy ướt đẫm mồ hôi trên mặt đất, không thể nhìn thấy chữ viết trên đó.
Cô ném tờ giấy vào thùng rác, dặn dò cô gái: “Gần đây, hãy cẩn thận sau giờ làm việc.”
Tin tức gần đây đang được phát sóng trên quang bình của quán cà phê.
* * *
“Nhật ký của hung thủ được đưa vào cơ sở dữ liệu của Giác,” Yến Quân Tầm nghiêng người bên trong buồng điện thoại, “Nhưng bọn họ đã tắt Giác.”
“Em đang xâm lấn Giác……” Thời Sơn Duyên ngón tay xoay hai vòng, “trong đầu?”
“Tôi không có,” Yến Quân Tầm nói, “Anh có thể xem chúng tôi như có chút huyết thống anh em.
Cài đặt cơ bản của nó vẫn là số liệu của Ares, chỉ được thêm vào số liệu giám sát của Artemis.”
“Có vẻ như Thanh tra muốn biến nó thành một hệ thống giám sát trong tương lai,” Thời Sơn Duyên ngăn trở Yến Quân Tầm, “Thậm chí vì nó tỉ mỉ chọn lựa cộng sự.”
Thời Sơn Duyên rất nhạy bén, anh không có “mắt” như Yến Quân Tầm, nhưng anh có thể tìm ra câu trả lời tốt nhất trong những thông tin rời rạc.
Khả năng ghi nhớ tuyệt vời của Phác Lận và chức năng lưu trữ của Giác hợp lại, cục thanh tra lại để cho bọn họ làm cộng sự, điều này chỉ có thể chứng minh một trong bọn họ phương hướng chuyên môn tương lai có thay đổi, bằng không năng lực cộng sự nên lấy bổ sung làm chủ, thì mới có thể gọi là hợp tác.
“Nhưng có một tia lửa khác giữa họ,” Thời Sơn Duyên nhìn chằm chằm vào xe tuần tra bên ngoài buồng điện thoại, “Phác Lận đang trằn trọc vấn đề của Giác.”
Yến Quân Tầm tay đang quay số dừng lại, bởi vì chen chúc, hắn khó khăn quay đầu lại và hỏi: “Thật sao?”
Thời Sơn Duyên nhìn xe chạy đi, nhưng không nhúc nhích: “Bọn họ đều đã hẹn hò.”
Yến Quân Tầm đối với chuyện này không hề biết, mặc dù hắn nhìn thấy biểu tình quan tâm của Phác Lận đối với Giác, nhưng đó không phải là sự quan tâm giữa các đồng nghiệp sao? Yến Quân Tầm cho rằng Phác Lận đối với tất cả đồng nghiệp đều như vậy.
“Được rồi,” Thời Sơn Duyên cúi người xuống, sắp đè đầu Yến Quân Tầm, “Em bây giờ muốn gọi cho ai?”
“Bạn cũ.” Yến Quân Tầm bấm điện thoại kiểu cũ gọi ra ngoài.
Vài giây sau, Thời Sơn Duyên chứng kiến một cảnh tượng tuyệt vời.
Yến Quân Tầm che nửa ống nghe, dùng giọng dịu dàng lo lắng nói.
“Xin chào, thanh tra,” kẻ lừa đảo nhỏ không chớp mắt, “Nhà tôi có kẻ trộm vào, cha mẹ tôi không có ở nhà, các người có thể cứu cứu tôi không?” Hắn phát ra âm thanh nghẹn ngào, “Cầu xin các người.”
“Nhà anh ở đâu?”
“Nhà tôi ở ngay đây,” kẻ lừa đảo âm thanh run rẩy, thể hiện tiếng nấc không rõ ràng, “ngay tại số Đường Trường Minh Khu Cũ.”
Người ở đầu dây bên kia cố gắng an Yến Quân Tầm, thế nhưng Yến Quân Tầm dùng ngữ khí sợ hãi cúp máy.
Hắn nói với Thời Sơn Duyên: “Hệ thống trả lời của Thanh tra chỉ có khả năng nhận dạng cơ bản, trước tiên phải xác minh xem địa chỉ báo động có đúng hay không, sau đó xác định xem địa chỉ cuộc gọi có nhất quán hay không.
Đường Trường Minh Khu Cũ đã bị phá hủy một nửa, cơ sở dữ liệu của ở đó vẫn chưa được cập nhật.”
“Vì vậy, nó phải tham khảo ý kiến của Giác,” Thời Sơn Duyên nói, “Hệ thống chủ lý sẽ không từ chối yêu cầu sao?”
Yến Quân Tầm còn nắm điện thoại, loại thiết bị cầm tay kiểu cũ này đã sớm bị Khu Quang Quỹ đào thải.
Hắn nói: “Việc phê duyệt của hệ thống chủ lý cần thời gian, điều này trái với sự an toàn của người báo động, thời gian chính là sinh mệnh, Vì vậy, hệ thống trả lời có quyền kiểm tra địa chỉ báo động trước.” Yến Quân Tầm cảm thấy có chút chật chội, điều này làm cho hắn rất nóng, nhưng buồng điện thoại nhỏ như vậy, “Cuộc gọi này chỉ có hai loại kết cục.
Thứ nhất, hệ thống trả lời vì thế mà đánh thức Giác, cho dù chỉ có hai giây, tôi cũng có thể cùng nó nói chuyện.
Điều này cho thấy hệ thống Khu Đình Bạc không có thay đổi, mọi thứ vẫn nằm trong phạm vi bình thường; Thứ hai, hệ thống trả lời không đánh thức Giác, Giác tiếp tục bị hệ thống chủ lý cưỡng ép đóng cửa.”
Nếu Giác tiếp tục bị hệ thống chủ lý ép đóng cửa, chức năng của hệ thống chủ lý đã thay đổi —— nó không còn là hệ thống thanh tra khu Khu Đình Bạc, bởi vì nó mất đi thiết lập cốt lõi “Ưu tiên cứu người”.
Điều thứ nhất chứng minh rằng hệ thống Khu Đình Bạc vẫn đang hoạt động theo các thiết lập cơ bản, điều thứ hai chứng minh hệ thống Khu Đình Bạc đã thoát ly các thiết lập cơ bản.
“Hắc Báo không thể thay đổi thiết lập cơ bản của hệ thống chủ lý Khu Đình Bạc sao?” Thời Sơn Duyên suy nghĩ một chút, “Bọn họ ngay cả Khương Liễm cũng có thể loại bỏ.”
“Loại bỏ Khương Liễm là mệnh lệnh, nhưng BUG nhỏ giữa các chức năng của hệ thống không thể biến mất vì mệnh lệnh” Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Yến Quân Tầm nói, “…… Trừ phi hệ thống chủ lý tiến hóa.”
Các hệ thống truyền thống không có khả năng “suy nghĩ”, chúng nó nhất cử nhất động đều phải được tính toán dựa trên dữ liệu, và chỉ khi chúng bắt đầu suy nghĩ, chúng mới đưa ra quyết định mâu thuẫn với thiết lập ban đầu.
Yến Quân Tầm đợi năm phút, nhưng Giác không tỉnh.
Hắn đặt điện thoại trở lại và nói: “Mọi thứ đang trở nên khó khăn.”
Hắn nhớ lại phản ứng của hệ thống chủ lý ngày hôm qua và tìm kiếm dấu vết trong đó.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại reo.
Buồng điện thoại chật hẹp giống như một cái thùng đựng khoai tây chiên, tiếng điện thoại ồn ào ở trong thùng đụng loạn, làm cho Yến Quân Tầm thần kinh căng thẳng.
Tay hắn nắm lấy ống nghe điện thoại, nhưng lại bị Thời Sơn Duyên chặn lại.
Thời Sơn Duyên cầm tay Yến Quân Tầm nhận điện thoại, anh nói: “Có chuyện gì vậy?”
Âm thanh đối diện “Tích tích” vang lên hai lần, hệ thống chủ lý trả lời bằng giọng điện tử: “Đừng làm động tác nhỏ, tôi đang nhìn hai người.”
Thời Sơn Duyên nhìn qua kính, thấy đèn cảnh báo giao thông đang ùn tắc của lực lượng Thanh tra.
Anh vây lấy Yến Quân Tầm, nói: “Đừng nói chuyện nữa, mau tới bắt đi.”
Hệ thống chủ lý muốn tiếp tục trả lời, Thời Sơn Duyên đã cúp máy.
Anh thích cúp điện thoại của người khác.
“Nghe có vẻ nó không quá thông minh,” Thời Sơn Duyên cứ như vậy kéo Yến Quân Tầm ra khỏi buồng điện thoại, chưa hết ý tứ, “Không bằng em dùng giọng nghẹn ngào cầu xin tôi, để tôi xem chúng ta tiếp theo nên chạy đi đâu.”
“Bên trái,” Yến Quân Tầm trở tay nắm chặt lấy Thời Sơn Duyên, “Chạy mau!”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.