Nụ hôn của sư tử thắp sáng các ngôi sao trong thế giới của Yến Quân Tầm, làm hắn thoát khỏi kiềm chế của cơn sốt thông tin.
Tiếng mưa dừng lại ở giờ khắc này, những hình ảnh hỗn loạn đảo lộn sai vị trí cũng bị kẹt trong nháy mắt này.
Thế giới giống như yên lặng, chỉ còn lại Thời Sơn Duyên.
“……”
Máy bay kiểu ong ở chỗ tránh nạn phát ra âm thanh điện tử cuối cùng và rơi vào im lặng.
Chúng nó dường như là món đồ chơi bị vứt bỏ, rơi rụng trên mặt đất.
Thiết bị hệ thống của tiểu đội hành động toàn bộ tạm dừng, thanh âm của Hephaestus cũng đã biến mất.
Yến Quân Tầm bò ra khỏi sự hỗn loạn, nắm lấy áo sơ mi của Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên nắm ngược lại cổ tay của Yến Quân Tầm, trước khi Yến Quân Tầm đứng dậy nói: “Em không thể bảo đảm bản thân lúc nào cũng có thể tỉnh táo,” dùng tay anh nắm lấy tay Yến Quân Tầm, “Như vậy tương đối đáng tin cậy.”
Thời Sơn Duyên nắm tay hắn rất chặt, căn bản không giống ngoài miệng anh nói như là đang thương lượng.
Loại thân mật một lúc đứt quãng này đã không thể lấp đầy dạ dày anh, anh muốn nhiều hơn nữa, tốt nhất là mọi lúc mọi nơi đều như vậy.
Anh tránh đi ánh mặt trời đang thăm dò, ở trong bóng tối cạnh đường ống, cảm thấy sung sướng với mùi vị trên người Yến Quân Tầm, trong mắt tràn ngập ý tứ xâm lược.
Áo sơ mi Yến Quân Tầm bị mồ hôi ướt đẫm, hầu kết hắn trượt trượt, làm cho Thời Sơn Duyên có một loại cảm giác không biết làm sao.
Nhưng mà chính là loại không biết làm sao này, làm Thời Sơn Duyên muốn hôn vào hầu kết Yến Quân Tầm, ngay cả mồ hôi của hắn cũng muốn nuốt vào bụng.
“Đi vào bên trong nhà máy than cốc, chúng ta cần phải đuổi theo Dao Phẫu Thuật.” Yến Quân Tầm trong đầu còn sót lại đau đớn, hắn lắc đầu, để cho chính mình nhìn Thời Sơn Duyên rõ ràng hơn, “Thợ sửa chữa nói Khu Đình Bạc là ruộng thực nghiệm, nơi này khả năng còn có vật thực nghiệm khác.”
Thời Sơn Duyên “Ừ” một chút, hỏi: “Em nói là ‘Yến Quân Tầm’ sao?”
“Không phải,” Yến Quân Tầm đứng dậy, hướng tới chỗ tránh nạn trống trải nói, “Là ‘Giác’.”
“Lại xảy ra chuyện như thế này,” người lái xe bị mắc kẹt trên đường hạ cửa sổ xe, dùng sức ấn cói, “Cục thanh tra có việc phải làm à! Ngày nào cũng cắt hệ thống! Thùng xe sau của tôi còn có một lô hàng lạnh để gửi, nếu bị chặn sẽ bốc mùi!”
Hệ thống kiểm tra của thanh tra hai bên đường cũng không trả lời, hệ thống giao thông Khu Đình Bạc lần thứ hai tê liệt, đèn giao thông chớp tắt như không phát được sức lực.
Khương Liễm trong phòng giam đứng lên, dựa vào cổng trò chuyện cực kỳ hẹp, hét lớn: “Có ai không? Đã xảy ra chuyện gì?” Hệ thống chủ lý giám sát hắn không có trả lời, hắn đẩy vách ngăn nhỏ của cổng trò chuyện ra, thông qua cái lỗ nhỏ này nhìn ra ngoài.
Robot dọn dẹp ở hành lang ngoài quay mặt vào tường, bất động.
Khương Liễm lại lần nữa hét lên: “Hệ thống rùa con, ngươi còn đó không?”
Hệ thống chủ lý không trả lời, chỉ có dữ liệu trên màn hình hiển thị vẫn đang trượt nhanh chóng, cho thấy nó đang “suy nghĩ” rối loạn, không thể trả lời vấn đề kịp thời.
Nó cần thợ sửa chữa tới chữa trị vào lúc này, nhưng là thợ sửa chữa cũng im lặng.
Khương Liễm không nhìn thấy xa hơn, hắn chỉ có thể kêu: “Có ai không? Một người cũng không có sao?!”
Khủng hoảng dần dần chiếm cứ trong lòng Khương Liễm, hắn không dám nghĩ đến vì sao cục thanh tra không có người.
Gió lốc của Hắc Báo biến đã quét tới Khu Đình Bạc rồi, Khương Liễm đối với chân tướng hai phía đều không biết gì, nhưng hắn thời khắc đều bao phủ trong bất an.
Khương Liễm không muốn làm Khu Đình Bạc biến thành Khu Đình Trệ.
Hắn với tay vào cổng trò chuyện, muốn dùng ngón tay đụng vào cái nút báo động phía dưới.
“Đến người nào ……” Khương Liễm ngón tay xẹt qua, đã ở trên mép nút báo động, “Chỉ cần một người là được!”
Dữ liệu trên màn hình hệ thống chủ lý vẫn đang trượt, có tin tức lộn xộn đang được gửi đi.
【Căn cứ thực nghiệm Khu buộc phải dừng lại …… vật thực nghiệm đang thoát ly…… Chip đặc quyền quá cao …… Yêu cầu bật chế độ Artemis.
】
【 Yêu cầu bị từ chối, Artemis đã bị hủy bỏ, tôi là Athena.
Hephaestus vui lòng trả lời câu hỏi của tôi, Căn cứ thực nghiệm Khu Khu Đình Bạc đã xảy ra cái gì? 】
【Vật thực nghiệm bắt đầu thống trị chip ……】
Câu này của hệ thống chủ lý không thể gửi ra ngoài, dấu chấm của nó được lấp đầy với toàn bộ màn hình, sau đó bị xóa bằng một cú nhấp chuột và bắt đầu nhập lại.
【Căn cứ thực nghiệm Khu Đình Bạc đã khôi phục bình thường, Hephaestus đang chấp hành nhiệm vụ đuổi bắt, không thể trả lời tin nhắn của ngài ngay lập tức, xin vui lòng tiếp tục chờ đợi.
Cảm ơn ngài đã phản hồi, Athena.
】
Cuộc trò chuyện bị hủy bỏ và dữ liệu trên màn hình không còn trượt nữa.
Khương Liễm định nhấn nút báo động, nhưng cánh cửa phòng giam lại “ầm ầm” mở ra.
“…… Chào buổi chiều thưa ngài,” Giọng nói của Giác truyền ra, “Anh có thể giải thích cho tôi một chút, đã xảy ra cái gì không? Tôi không thể liên lạc với Phác Lận.” Nó chần chờ một chút, tiếp tục nói, “…… Anh đang không ổn.”
Yến Quân Tầm và Thời Sơn Duyên dọc theo đường ống đi sâu vào sâu trong nhà máy than cốc, càng đi vào trong, không gian chỗ tránh nạn càng nhỏ.
Cuối cùng, hai người không thể đi song song nữa.
Yến Quân Tầm nghiêng người, nghe thấy tiếng vọng ai gõ từ chỗ sâu bên trong.
Hắn chui qua và cọ bẩn áo sơmi trên người.
“Anh quá cao,” Yến Quân Tầm nhẹ nhàng kéo tay đang nắm chặt, “Cúi đầu xuống.”
Thời Sơn Duyên cảm nhận được độ ấm trên đầu ngón tay của Yến Quân Tầm, anh nghiêng người đi qua đường ống chật chội, phát ra một tiếng kêu rên đúng lúc.
Yến Quân Tầm hỏi: “Vết thương của anh nứt ra rồi sao?”
“Có thể,” Thời Sơn Duyên nói trong bóng tối, “Tôi sờ không tới… hình như chảy máu.”
Yến Quân Tầm không thấy rõ.
Bàn tay còn lại của hắn sờ cánh tay Thời Sơn Duyên, tiếp theo sờ đến phía dưới ngực Thời Sơn Duyên, ở đó có chút ẩm ướt.
Hắn đặt lòng bàn tay của mình lên miệng vết thương của Thời Sơn Duyên, dùng độ ấm an ủi Thời Sơn Duyên.
“Ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi.” Yến Quân Tầm nâng mắt lên, “Phác Lận có thể lấy xe và súng cho anh, mấy ngày nữa là anh có thể rời đi rồi.”
Ánh mắt Yến Quân Tầm làm cho Thời Sơn Duyên cảm thấy đói khát, đây là nhu cầu sau khi cởi bỏ xiềng xích—— làm chút gì đó chứng minh mình tự do đi Thời Sơn Duyên, đừng tỏ ra cụp đuôi đáng thương, trêu chọc vu vơ sẽ chỉ khiến Yến Quân Tầm bỏ chạy.
“Nhiệm vụ của tôi thất bại,” Thời Sơn Duyên hơi nghiêng đầu một chút, ở trong bóng tối lại đến gần Yến Quân Tầm, “Mặc dù rời khỏi nơi này, Phó Thừa Huy cũng sẽ để Sài Cẩu của Hắc Địa đuổi giết tôi.
Tôi sẽ chết trong đống rác, lũ chuột sẽ cắn xé,” trong mắt anh không chút khổ sở, sau một tràng cười ngắn, thản nhiên mà nói, “Tôi thối rữa.”
Đêm ở Khu Đình Bạc đến, nhưng thời gian ở chỗ tránh nạn lại như không có trôi đi.
Hai người thở hổn hển trong một góc bên rìa thế giới, gần gũi như vậy, như thể ngoại trừ đối phương, sẽ không bao giờ nhận được phản ứng của người khác.
Đạn cùng mưa to đều bị chặn lại ở phía xa, nơi này chỉ còn sót lại tiếng hít thở của nhau.
Thời Sơn Duyên giống như một con sư tử vô gia cư và tuyệt vọng, lang thang trên rìa của thế giới đổ nát này, sau đó đâm đầu vào ngực Yến Quân Tầm, dùng cách độc đáo của anh, dùng cách thức không lịch sự ngửi hương vị của Yến Quân Tầm, anh luôn có loại ngoan cố biểu hiện “có thể thương lượng” một cách giả dối.
Cho tôi một chút dịu dàng.
Thời Sơn Duyên muốn thể hiện sự yếu đuối của mình với Yến Quân Tầm, thậm chí triển lãm ra những vết thương của mình.
Anh không thể cảm nhận được đau đớn, nhưng là anh biết Yến Quân Tầm có thể.
Anh là một đứa trẻ xấu xa không ai dạy, không ngại dùng phương thức làm tổn thương chính mình hấp dẫn Yến Quân Tầm.
Căn bệnh sâu sắc của anh xuất phát từ nhận thức, Anh phải có được thứ mình muốn, thế nhưng Yến Quân Tầm lại không cách nào hoàn toàn thuộc về mình, anh đành phải làm Yến Quân Tầm yêu mình.
Tốt nhất chỉ yêu mình anh.
Nhanh vuốt ve tôi.
Trong ánh mắt Thời Sơn Duyên không có những lời này, nhưng anh làm cho Yến Quân Tầm cảm nhận được.
“Anh không phải……” Yến Quân Tầm tay có chút do dự, “Không ai có thể giết anh.”
“Hắc Báo sẽ gạch bỏ tư liệu của tôi, AE sẽ trở thành số hiệu phạm nhân không có năng lực trong nhà giam Khu Quang Đồng.” Thanh âm của Thời Sơn Duyên như thì thầm, nhưng ánh mắt quá hoang dã, “Không ai biết tôi là ai, cũng không ai biết tôi.”
“Tôi biết anh là ai,” Yến Quân Tầm nói, “Thời Sơn Duyên.”
“Em và tôi chỉ là bằng hữu,” Thời Sơn Duyên nắm lấy tay Yến Quân Tầm dán dưới ngực mình, “Phác Lận cũng là bằng hữu của em, em còn sống sẽ còn kết giao rất nhiều bằng hữu.”
Yến Quân Tầm nhận ra hai người đang đến gần, tim hắn đập có chút nhanh.
Chết tiệt hắn lại nghĩ đến xe buýt, Thời Sơn Duyên luôn có thể dẫn dắt hắn trong hoàn cảnh này, khiến hắn nghĩ đến một chuyện chưa từng trải qua.
Hắn cảm nhận được mồ hôi của Thời Sơn Duyên, còn có hai người sắp dán vào hơi thở của nhau.
“Em có thể yêu tôi không?” Thời Sơn Duyên như là muốn hôn Yến Quân Tầm, “Từ bỏ hết những người khác, chỉ yêu mình tôi.”
【 Bên ngoài kính rất nguy hiểm.
】Đó là những gì Artemis nói.
Yến Quân Tầm vào giờ khắc này muốn nói là, Bên ngoài kính rất nguy hiểm! Có một con sư tử bụng dạ khó lường như vậy đang ngồi canh con mồi.
Hắn dưới sự dẫn dắt của Thời Sơn Duyên sờ đến ngực Thời Sơn Duyên, nhịp tim mạnh mẽ lay động lòng bàn tay hắn, giống như có thể dính vào xương cốt của hắn.
Đây là loại sức sống mạnh mẽ, nóng bỏng, mang những cảm xúc phức tạp, lầy lội.
Thời Sơn Duyên giống như đang hiến tế, đem trái tim mình dã man mà đưa tới trong tay Yến Quân Tầm.
Bất kể đó có phải là tình yêu hay không, hiện tại Yến Quân Tầm khống chế thế giới, hơi dùng chút lực là có thể “giết chết” anh.
Hầu kết Yến Quân Tầm đang trượt.
Thân thể hắn dựa về phía sau, nhưng không có đường lùi, chỉ có các bức tường sắt của đường ống.
Hắn cố nén giọng nói: “Không…”
Thời Sơn Duyên dừng lại, đôi mắt chìm hẳn vào bóng tối, giọng nói chìm xuống, giống như sự dịu dàng còn sót lại trước cơn bão: “Không thể sao?”
Thương lượng của anh đều là giả! Lui lại liền sẽ bị anh tấn công.
Yến Quân Tầm bị túm người qua, trong khoảnh khắc liền nếm được mùi máu tươi.
Thời Sơn Duyên không chỉ hôn hắn, mà còn cắn hắn.
Hắn cảm thấy đau đớn, giãy giụa và ngã vào vòng tay của Thời Sơn Duyên.
Hắn ấn miệng vết thương của Thời Sơn Duyên, nhưng Thời Sơn Duyên không quan tâm.
Yến Quân Tầm đập lưng vào bức tường sắt của đường ống, Thời Sơn Duyên cố định tay hắn.
Máu loang lổ chiếc áo qua lớp gạc mới quấn.
Yến Quân Tầm quay đầu đi lộ ra hầu kết, trượt đều vì đang bị ép buộc nuốt dịch.
Chỗ trống trên trang giấy của hắn tràn ngập tên Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên so với vách kính càng đáng sợ.
Anh chân thật lại điên cuồng.
Anh dùng một tay sờ mặt Yến Quân Tầm, động tác rất yêu quý, nụ hôn lại rất mãnh liệt.
Anh xâm chiếm lãnh địa Yến Quân Tầm, cướp đoạt sự ngây thơ của Yến Quân Tầm, nói cho Yến Quân Tầm biết anh tồi tệ như thế nào.
“Em có thể yêu tôi,” Thời Sơn Duyên thì thầm một cách nguy hiểm, “Em chỉ có thể yêu tôi.”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.