Thời Không Lụi Tàn

chương 122: thi đấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Máy quét nhận dạng của Quân Đội Giải Phóng sao Hỏa có một đặc điểm, đó là khi quét xong sẽ phát ra một tiếng beep lớn. Đó chính là thời điểm nó gửi những thông tin này về bộ chỉ huy trung tâm để cho thấy hướng đi của toàn bộ binh lính trong quân ngũ.

Điều này không chỉ giúp giảm bớt tình trạng lính đào ngũ mà còn giúp cho bộ chỉ huy có cái nhìn khái quát và chính xác nhất về tình trạng phân bố quân đội ở các địa điểm chiến lược.

Song, Thuốc Nổ nào dám để chuyện này xảy ra. Nếu như bộ chỉ huy trung tâm vô duyên vô cớ phát hiện được sự có mặt của Lưỡi Liềm Đỏ ở Mẫu Tinh, chắc chắn họ sẽ điều tra lên đầu cậu. Lúc đó chính là phiền toái không dứt.

Bởi thế Thuốc Nổ đã nhanh tay tắt cái máy đi, trước cái nhìn còn chưa hết sững sờ của tay sĩ quan giám sát.

Những binh lính khác xung quanh thấy ai đi qua máy quét thì cũng vang lên một tiếng beep rõ lớn trong khi chỉ mỗi Thuốc Nổ là chẳng có âm thanh gì đều quay lại chăm chú quan sát. Thuốc Nổ đang nhoài người về cạnh tay sĩ quan, thì thầm:

“Tôi ở đây là vì một nhiệm vụ vô cùng bí mật phải thực hiện. Nếu anh dám bép xép chỉ nửa lời về chuyện này, chờ đợi anh thậm chí có thể là hình phạt cao nhất của tòa án binh. Anh hiểu chứ?”

“Rõ, thưa chuẩn tướng” – Giọng hắn run run.

Cậu nghĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

“Hôm nay chúng ta tập bài huấn luyện số . Đừng quên đấy.”

Rồi cũng không chờ đợi hắn trả lời, Thuốc Nổ trở lại dáng đứng bình thường, miệng nghiêm nghị:

“Báo cáo!”

Tên sĩ quan theo thói quen bấm vào trong máy quét nhân dạng. Nhưng sực nhớ ra người này đâu phải là người hắn có thể biết được tên. Hắn đang loay hoay chẳng biết làm thế nào thì đột nhiên vớ được cọng rơm cứu mạng chính là cái bảng tên đeo ở trên áo Thuốc Nổ:

“Binh nhì Gavrilo. Tốt! Vào hàng!”

Lúc này chưa có bất kỳ một sĩ quan chỉ huy nào đứng ra tổ chức, bởi thế đám binh lính mới tới cũng chưa vào khuôn kỷ luật mà đang mạnh ai nấy bàn tán xôn xao. Thuốc Nổ đứng vào cuối hàng thứ ba, ngay bên cạnh là một tên to con có khuôn mặt dữ dằn và đặc biệt là đôi cẳng tay hộ pháp. Hắn đang nhìn Thuốc Nổ từ trên xuống dưới đánh giá:

“Thằng nhóc khá nhỉ. Đi cùng trên tàu vận tải tới căn cứ Kashgar này mà chúng tao còn không biết. Nói đi, có phải là mày thuộc đám con ông cháu cha nào đó được cử tới để lấy cái danh hão mà lên lon sĩ quan? Lúc nãy mày thì thầm gì với tay Thượng Sĩ kia? Hối lộ đúng không?”

Thuốc Nổ cười cười:

“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”

“Tao còn lạ gì việc đó nữa. Thời đại này vốn chẳng có chiến tranh, không có cách nào để người bình thường lên lon quân hàm nhanh chóng cả. Nhưng đám con ông cháu cha tụi mày thì đâu có phải là người bình thường. Cứ giả vờ đi một vòng ra nước ngoài, vẽ vời chút thành tích nào đó đóng góp cho đơn vị, thế là có thể thăng cấp ngon ơ. Chẳng có chút nội hàm nào!”

Thuốc Nổ nửa thật nửa giả nói:

“Anh nói đúng đấy, tôi không cần phải lo lắng gì về việc thăng cấp như người bình thường. Nhưng anh cũng đừng có lo, cơ hội thì không thiếu. Sắp tới tha hồ cho anh thể hiện tài năng của mình nhé.”

Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý, tên kia đã ngay lập tức đốp lại:

“Chà, ý của mày là sắp tới muốn tao làm chó săn liếm giày của mày trong đơn vị để được thăng cấp ấy à? Đừng có mơ, Pha Dí tao đầu đội trời chân đạp đất, hà cớ gì phải chịu luồn cúi trước cái thằng nhóc gầy như que củi mày.”

Thuốc Nổ cười lắc đầu, từ chối bình luận.

Pha Dí càng bực mình hơn, nắm áo Thuốc Nổ lên giọng:

“Mày không trả lời tức là khinh tao đó có phải không? Có dám thi với tao xem bài tập luyện đầu tiên sắp tới ai có kết quả tốt hơn.”

“Sao mà chẳng được. Nếu anh chỉ thách đấu với tôi chỉ vì cho rằng tôi yếu hơn anh thì điều đó có nghĩa lý gì? Anh chỉ sống tự đắc ở trong vùng an toàn của chính mình mà thôi.”

“Không cần mày dạy đời tao!”

Bỗng nhiên từ đằng trước có tiếng hô lớn:

“Nghiêm!”

Pha Dí đành bỏ Thuốc Nổ ra, ngay ngắn đứng vào đội hình. Tên Thượng Sĩ lúc này mà Thuốc Nổ nói chuyện đang vừa đứng bên cạnh Trịnh Thế Hoàng vừa đổ mồ hôi hột.

Binh nhì đại ca ơi là binh nhì đại ca. Anh nắm áo ai thì không nắm, hết lần này tới lần khác lại đi nắm áo một chuẩn tướng trong quân, có phải là ngại cuộc đời binh nghiệp của mình chưa đủ ngắn ngủi hay sao? Trời đất, cũng đừng nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ như vậy.

Mà không đúng, cứ nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ nữa đi. Anh càng khinh bỉ thì chuyện này sẽ càng không liên quan gì tới tôi hết. Ngài chuẩn tướng có trách tội thì cũng hiểu cái nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn, sẽ không tính toán lên đầu tôi. Đúng vậy, khinh bỉ tôi nữa đi, khinh bỉ tôi nữa đi, càng khinh bỉ tôi sẽ càng hạnh phúc.

Nếu Thuốc Nổ đọc được suy nghĩ của tên Thương Sĩ lúc này chắc sẽ choáng váng mất. Không ngờ trong Quân Đội Hỏa Tinh lại có một tên có tính cách cực phẩm như vậy. E là ngoài lối hành văn phóng đại ở trong tiểu thuyết ra, chẳng có ai ngoài đời lại hèn mọn tới mức như thế.

“Được rồi, hôm nay được bổ sung lính mới, toàn bộ đại đội T của chúng ta cũng sẽ tập bài tập mới để thay đổi không khí.”

Tới lúc này, tên Thượng Sĩ đứng ra phát biểu:

“Toàn bộ Đại Đội chú ý, hôm nay chúng ta sẽ chia làm hai nhóm cũ và mới đứng ra giao lưu với nhau. Luyện tập bắn đạn thật trúng bia tính theo biểu điểm Aratov. Mỗi bên sẽ chọn ra ba người làm đại diện. Bên thắng sẽ có quyền đề ra hình phạt mà bên thua sau đó bắt buộc phải tuân thủ. Năm phút thảo luận. Giải tán!”

“Rõ!”

Trịnh Thế Hoàng nhíu mày.

Đây không phải là bài tập luyện mà họ đã thảo luận trước để đề ra cho Đại Đội ngày hôm nay. Bài tập mà họ đã nhất trí lúc trước là bài số kia, một bài mang tính đồng đội cao hơn so với bài số . Tuy nhiên, anh ta cũng không đứng ra phản bác lại ý kiến của người Thượng Sĩ. Dù sao biểu hiện ra kỷ luật của doanh trại trong ngày đầu quan trọng hơn nhiều so với việc bài tập nào thì tốt hơn.

Bên dưới nghe tới đây liền bàn tán xôn xao.

Vốn theo vị trí xếp hàng, các tân binh và cựu binh của Đại Đội T đã xếp ra thành hai nhóm rõ rệt rồi, bởi vậy họ có thể nhanh chóng tìm được những người cùng đối tượng xung quanh mình để nói chuyện.

Biểu điểm Aratov vốn không phải là thứ gì đó quá xa lạ với binh lính của sao Hỏa. Nó được tính dựa trên nguyên tắc nhân khoảng cách bắn với số điểm đạt được ở trên bia bắn rồi nhân với hệ số điều chỉnh của loại súng được sử dụng. Hệ số điều chỉnh này sẽ liên quan tới tầm bắn hiệu quả nhất của khẩu súng đó.

Nghĩa là nếu dùng súng trường mà bắn được phạm vi của súng bắn tỉa thì sẽ đạt được điểm rất cao. Hoặc là nếu dùng súng bắn tỉa có vệ tinh dẫn đường sẽ khác với súng bắn tỉa không có vệ tinh dẫn đường. Tất nhiên, đó chỉ là trên lý thuyết, những xạ thủ có khả năng phá được giới hạn tầm bắn hiệu quả của súng như thế đã sớm vào các đơn vị đặc biệt rồi chứ không phải chôn chân ở cái xó xỉnh này.

Vốn những người thuộc về nhóm cựu binh đã có sự hiểu biết nhất định đối với nhau rồi, bởi thế họ không tốn nhiều thời gian để có thể chọn ra ba người phù hợp nhất để tham gia vào bài tập.

Đó là một tay thanh niên với đôi mắt lờ đờ, một tên béo cùng với một người phụ nữ đeo kè kè khẩu súng bắn tỉa KT – ở trên vai. Khẩu súng này chính là một đứa con cùng cha với khẩu súng FLSR – được lính đặc chủng của Thuộc Địa Tinh Mặt Trăng sử dụng trong Tinh Chiến mà Thuốc Nổ đã đem theo vào Hỏa Giới khi trước.

Bởi vì cùng được cải tiến bởi một người nên hai khẩu súng này có nhiều đặc điểm khá giống nhau như cùng có những viên đạn đặc chế chuyên để phục vụ các mục tiêu khác nhau và cùng có trang bị vũ khí sinh hóa ở bên trong.

Thuốc Nổ không ngờ lại gặp một người phụ nữ ở trong quân doanh này. Lúc nãy đứng vào hàng, vì chiều cao của cô ta tương đối khiêm tốn so với những người xung quanh nên Thuốc Nổ hoàn toàn không nhận ra được cô ta đã từng ở đó.

Khác với đám cựu binh, bọn tân binh bàn luận rất rôm rả nhưng chẳng đem lại kết quả gì. Đơn giản là không có ai chịu ai, ai cũng cho rằng minh là giỏi nhất, có đủ khả năng để ra đấu và mang về chiến thắng cho đội. Số ít những người còn lại vốn tự nhận mình chưa xứng đáng vào top hoặc xem chuyện này chỉ là trò con nít như Thuốc Nổ thì không mấy nhiệt tình cho lắm.

Vài người trong số đó đang chỉ trỏ về phía cô gái kia mà bàn tán:

“Đó là người lính bắn tỉa nổi tiếng nhất của Đại Đội, Aresio Đen Kiều Tử Hạ.”

“Không ngờ cô ấy đã hết hạn nghỉ phép trở lại với đội ngũ, đội tân binh của chúng ta làm sao mà thắng được đây?”

“Ngay từ đầu cuộc đấu này đã chẳng công bằng rồi. Không có cô Tử Hạ đây thì đội cựu binh cũng có khối người khác đã có kinh nghiệm trong quân ngũ thời gian dài, tất nhiên khả năng phải giỏi hơn hẳn chúng ta rồi. Tôi đoán bài tập này chỉ nhằm đánh phủ đầu người mới chúng ta, cho chúng ta biết được sự khắc nghiệt khi ở trong quân ngũ mà thôi.”

Thuốc Nổ hơi bồi hồi. Aresio Đen, một cái tên mới quen thuộc làm sao.

Đó không phải là danh hiệu của một người lính cụ thể nào ở trong quân ngũ cả. Đơn giản là thời bình thì làm gì có chiến công nào hiển hách đâu mà đòi có danh hiệu rồi nổi tiếng này nọ. Aresio Đen là một danh hiệu tập thể dành cho khoảng người lính trẻ dưới tuổi ưu tú nhất của Quân Đội Giải Phóng Hỏa Tinh ở trong nhiều hạng mục khác nhau.

Thời trước khi còn ở Liên Bang, Thuốc Nổ đã quen biết với rất nhiều người có được danh hiệu Aresio Đen, thậm chí còn là người chỉ huy, huấn luyện trực tiếp cho bọn họ. Phần lớn những người có danh hiệu này hoặc là chết trên chiến trường Tinh Chiến, hoặc là trưởng thành cực kỳ nhanh chóng để có thể gánh vác một phương.

Bởi vì trí nhớ của Thuốc Nổ trong thời kỳ Lưỡi Liềm Đỏ này không đặc biệt rõ ràng, cậu cũng chẳng nhớ được mình đã từng tiếp xúc với một người trong số đó tên là Kiều Tử Hạ hay chưa. Có điều, sự xuất hiện của cô ta sẽ là một nỗi phiền toái tương đối lớn cho kế hoạch của cậu.

Vốn dĩ, Thuốc Nổ chỉ định đứng ở bên ngoài, dùng đòn phối hợp giữa Tổ Nhãn của người Lausiv để canh đường đạn chuẩn và năng lực của người Yromem để tái tạo lại góc bắn của đầu nóng súng trong thời gian cực ngắn nhằm ăn gian giúp cho đội tân binh thắng lợi.

Tuy nhiên nếu có một người mang danh hiệu Aresio Đen ở đây thì e rằng cậu phải trực tiếp ra tay thôi.

Thuốc Nổ còn đang dự tính chen vào nhóm ba người kia làm sao một cách tự nhiên nhất thì thời gian năm phút lúc này cũng đã hết. Nhóm tân binh bàn tán một hồi lâu cũng chẳng thu được kết quả gì khiến cho Trịnh Thế Hoàng đã bực mình:

“Tốt lắm, nếu các cậu không chọn ra được ai tham gia vào cuộc thi này, vậy thì để tôi chọn giùm các cậu nhé. Cậu…Cậu…Và cậu nữa, bước ra khỏi hàng.”

Anh ta nhanh tay chỉ luôn ba người.

Đầu tiên chính là một tay lính cao lêu nghêu tên là Trần Hà Đông.

Thứ hai là người có thân hình hộ pháp vẫn luôn nói móc Thuốc Nổ nãy giờ đích thị Pha Dí.

Người thứ ba cuối cùng không ngờ lại là Thuốc Nổ.

Cậu khẽ quan sát tên lính đầu tiên kia. Hẳn nhiên, Trịnh Thế Hoàng rõ ràng là không phải chọn bừa để cho đội tân binh thua quách đi mà có tính toán sẵn hết. Ắt hẳn đây là những người mà ông ta cho là có thể bắn tốt nhất ở trong đội tân binh. Chỉ tội cho kẻ nào bị Thuốc Nổ, chẳng biết từ đâu chui ra, tranh ngang giữa đường để chặn mất một suất.

Tuy nói khái niệm bắn giỏi hay không thì phải bắn mới biết được, song người tinh ý và có kinh nghiệm ở trong quân ngũ lâu năm hoàn toàn có thể nhìn từ một số động tác, thói quen cũng như tác phong nhỏ trong lúc sinh hoạt hằng ngày để nhận ra đây là người hay chơi súng hay chỉ là một kẻ gà mờ.

“Rõ, thưa chỉ huy!”

Sáu người lần lượt đứng đối diện chào hỏi nhau. Nhờ vào thể hình mà chỉ riêng ở trong lúc này, phe tân binh ngược lại có khí thế áp đảo hơn hẳn so với phe cựu binh.

“Chúng tôi nhất định sẽ thắng!” – Cả hai bên đều cùng lúc đồng thanh.

Đây chính là truyền thống của người sao Hỏa. Thay vì nói những câu sáo rỗng như xin được chỉ giáo gì gì kia thì họ sẽ trực tiếp nói ra luôn mục đích của mình mà không sợ mất lòng đối phương.

Nơi này chỉ là một cái doanh trại nhỏ và hạn chế không gian nằm trên lãnh thổ nước ngoài, bởi vậy làm gì có trường bắn rộng rãi cho họ luyện tập. Cả sáu người chui vào trong trường bắn ảo, được thiết kế với những điều kiện giả lập như thật để tái hiện lại chính xác quá trình bắn.

Cuộc tỉ đấu nhanh chóng bắt đầu với lượt của tên béo bên đội cựu binh. Hắn lựa chọn một khẩu súng lục bốn số hai và khoảng cách bắn là m. Tên chính thức của khẩu súng này thì đã chẳng mấy ai còn nhớ. Còn sở dĩ ai cũng gọi nó là khẩu bốn số hai là bởi nó bắt đầu được sản xuất gần năm trước vào giai đoạn khoảng giữa năm tới đầu năm . Tầm bắn hiệu quả của nó cũng chỉ khoảng m nhưng được cái ít gây ra tiếng ồn và khá gọn nhẹ nên vẫn được yêu thích tới bây giờ.

Đoàng!

[ điểm] – Máy tính ảo công bố.

Tên béo hài lòng trở về vị trí.

Hệ thống tính điểm Aratov đôi khi còn được biểu diễn với một đồ thị hình nửa cái Hyperbol thể hiện cho việc ở trong điều kiện dễ dàng thì tăng thêm một mét khoảng cách chẳng có ý nghĩa gì trong khi ở trong nghịch cảnh, mỗi một mét thêm được sẽ có điểm số tăng lên rất cao.

Mức ở ngay chính giữa trung tâm của cái hyperbol chính là mốc điểm, được tính là trung bình, không giỏi cũng không dở. Tuy nhiên trong thời bình như thế này, phần lớn những binh lính phục vụ trong quân đội không ai có thể đạt tới mốc điểm. điểm của tên béo đã xem như là rất tốt rồi.

Điều này ngay lập tức làm dấy lên những tiếng xôn xao ở trong phe tân binh. Đối với họ, chính là một số điểm trên trời. Kiều Tử Hạ còn chưa ra trận họ đã đối diện với nguy cơ thua sớm.

Đám người này mải mê bàn luận tới nỗi, nhiều người còn chẳng nhận ra Trần Hà Đông đã lẳng lặng tiến vào đồng thời hoàn thành xong phát bắn của anh ta.

[, điểm]

Tiếng hô của máy tính lại vang lên.

Hi vọng ở bên phía đám tân binh nhanh chóng sống lại. Họ chỉ thua đám cựu binh có nửa điểm thôi. Vẫn còn hai lượt bắn nữa, vẫn chưa nói trước được điều gì.

Nói đi cũng phải nói lại, tên béo kia đã vào quân ngũ lâu ngày thì không nói đi, tên Trần Hà Đông này lại là thần thánh phương nào mà có thể bắn xuất sắc tới thế? Cả đám dò hỏi nhau một hồi nhưng chẳng ai biết được thông tin nào có giá trị. Mạng internet lại bị cấm ở trong doanh trại nên họ đành chịu.

Thuốc Nổ cười nghiền ngẫm:

“Họ Trần à?”

Lượt tiếp theo, vai trò của hai đội lại tráo đổi cho nhau. Đội tân binh sẽ bắn trước. Họ cũng chẳng muốn sắp xếp lại đội hình làm gì. Dù sao thì cũng là tính tổng ba lần bắn, kiểu gì chả như nhau, bởi vậy cứ y theo thứ tự mà Trịnh Thế Hoàng đã chỉ tay lúc trước lần lượt bước lên. Bây giờ chính là tên Pha Dí kia.

“Xem tao đây!”

Pha Dí có vẻ khá tự đắc về trình độ bắn súng của mình. Thậm chí hắn ta còn khiêu khích hơn khi dám lựa chọn cây KT – giống như Kiều Tử Hạ để thể hiện bản thân. Thuốc Nổ vừa nhìn cách hắn cầm súng thì đã lắc đầu. Xem ra Trịnh Thế Hoàng đã nhìn nhầm lần này rồi. Tên này chỉ có khoe mẽ là giỏi.

Cách hắn cầm súng cho thấy hắn cũng khá quen thuộc với các đời súng bắn tỉa do người Europa sản xuất. Tuy nhiên, súng do người Europa làm ra được tích hợp để chiến đấu trong cả điều kiện các đại dương ngầm của bọn họ, khác hẳn với súng của người Hỏa Tinh dùng trong điều kiện khí quyển mỏng và hay có bão cát như khẩu KT – . Trong lúc bình thường thì không sao nhưng lúc chiến đấu hung hiểm nhất sẽ có khác biệt chí mạng.

Chẳng biết có phải hắn bị lời nói của Thuốc Nổ lúc nãy kích thích hay không mà lại đi dùng cái sở đoản của mình cứng chọi cứng với sở trường của đối phương như vậy.

[ điểm]

Quả nhiên, điểm của hắn còn chẳng cao bằng hai người bắn đầu tiên. Hắn không tin vào mắt mình, tỏ vẻ vô cùng bực tức. Nhưng chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, những người phe tân binh chỉ còn nước hi vọng là hai lượt bắn kế sau đặc biệt là của Kiều Tử Hạ không được thành công như mong đợi để họ có thể vớt vát một hai, không thua quá bẽ mặt.

Tuy vậy, hi vọng của bọn họ đã nhanh chóng bị vùi hoa dập liễu bởi hai lượt bắn liên tục sau đó của đối phương:

[ điểm!]

[ điểm!]

Đặc biệt là con số điểm của Kiều Tử Hạ giống như là một đỉnh núi cao vời vợi mà không có bất kỳ một ai có thể vượt qua được. Thế mới thấy, không khó hiểu một người phụ nữ với thân hình mỏng manh yếu đuối như cô ta, lại có thể được giao nhiệm vụ ở nơi xa xôi với Tổ Quốc thế này.

Để đạt được chiến thắng, phe tân binh cần phải giành được thêm hơn , điểm, một số điểm cao tới mức phi lý. Thậm chí những tay thiện xạ cự phách nhất của Hỏa Tinh lúc bấy giờ cũng khó lòng mà chạm được tới ngưỡng điểm. Phải biết rằng khi đã qua mốc điểm, mỗi một điểm tăng lên chính là đã tăng trình độ có thể nhận ra được.

Trịnh Thế Hoàng cũng đã định tuyên bố kết quả ngã ngũ nhưng thấy người lính cuối cùng mà ông ta bắt gặp kia vẫn lên thực hiện lượt bắn thì dừng tay lại. Tinh thần không bỏ cuộc thế là tốt, nhưng có phải là cậu đang làm lãng phí thì giờ của mọi người hay không?

Thuốc Nổ vốn cũng chẳng quan tâm tới việc Trần lão nghĩ gì về cậu. Khi lướt ngang qua Kiều Tử Hạ cậu khẽ nói:

“Cô có tiềm năng lớn đấy. Nhưng muốn chạm được tới ngưỡng cao nhất của Quân Đội Hỏa Tinh lúc này, cô còn phải học hỏi nhiều, đặc biệt là tìm cách dung hòa được bản thân mình vào trong súng.”

“Ý anh là gì?”

“Tôi có thể nhìn thấy được là cô đang từ chối nó. Không để nó trở thành một bộ phận với bản thân mình mà chỉ xem nó như một loại công cụ không hơn không kém. Tôi không hiểu lý do vì sao cô lại không chịu chấp nhận cây súng của mình. Nhưng cứ như vậy thì cô sẽ dần lãng phí thiên phú trời ban mà thôi.”

Đáng lý ra một người binh nhì như Thuốc Nổ thì chẳng có tư cách gì để chỉ dạy một hạ sĩ quan như Kiều Tử Hạ cả. Tuy nhiên, những lời cậu nói lại hết sức hợp tình hợp lý, Kiều Tử Hạ không biết nên phản bác lại như thế nào, chỉ đành hồi hộp mà quan sát lượt bắn cuối của Thuốc Nổ.

Dù là lý thuyết suông thế nào đi chăng nữa, chỉ có thực tế là minh chứng tốt nhất cho mọi vấn đề. Nếu Thuốc Nổ bắn không ra gì, cô vẫn sẽ cười vào mặt cậu như thường.

“AR – , tầm bắn , mét.”

Cả đám còn lại đều lắc đầu ngao ngán. Thà cứ bắn theo sở trường của mình đi, ít ra thua thì còn ít bẽ mặt. Đằng này không những chọn một khẩu súng lục chỉ huy vốn chỉ để làm cảnh là chính, lại còn dám bắn ở tầm bắn hơn mét, cái này không phải là muốn gây trò cười còn gì.

Anh lính này lại còn chơi khoảng cách lẻ như thế. Nhiều người quen thuộc với biểu điểm Aratov đã nhanh chóng nhận ra được nếu thật sự bắn trúng hồng tâm mà không có thiết bị hỗ trợ nào, anh ta sẽ thật sự san bằng được số điểm của hai bên.

Nhưng mà có lộn không vậy, đã thế sao không tăng lên , mét để thắng luôn đi, còn tính toán để cho điểm bằng nhau làm gì?

“AR – ? Còn dám bắn hơn m? Anh cho anh là ai?” – Kiều Tử Hạ cười mỉa mai.

Thuốc Nổ lắc đầu:

“Cô đừng xem thường khẩu súng AR – này. Đây chính là khẩu súng mà tôi thích nhất. Sở dĩ nó chẳng có tiếng tăm gì là vì đám chỉ huy gà mờ toàn dùng nó để bắn chỉ thiên ra lệnh cho binh sĩ thôi. Quả là lãng phí. Nếu rơi vào tay kẻ am hiểu thật sự, không có bất kỳ một mục tiêu nào trong vòng km có thể thoát ra được khỏi đạn của khẩu súng này.”

“Khoác lác vừa thôi! Khẩu súng anh thích nhất thì sẽ trở thành khẩu súng tốt nhất thế gian à? Nếu anh giỏi thế thì bắn thử cho tôi xem nào.”

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio