Sau vài ngày hồi phục hoàn toàn trong sự kinh ngạc của bác sĩ, cô được đưa về lại phòng giam.
Bước vào căn phòng số , khác xa so với những gì cô tưởng tượng. Không hôi hám, không chuột gián, không đầu trâu mặt ngựa đón tiếp. Thay vào đó là một người phụ nữ nằm im lặng đưa lưng về phía cô. Nếu không phải nơi đây là trại giam nữ thì cô còn tưởng người kia là nam nhân. Vì cô nhắm chừng cô ta phải cao trên dưới m.
Cửa sau lưng đóng sầm lại, cô nhẹ nhàng đi về phía giường mình ngồi xuống, quan sát xung quanh. Phòng giam nơi đây dùng toàn gạch trắng, giường đá được lót đệm và chăn cũng một màu trắng, nhìn cứ như bệnh viện. Trong phòng còn có cả toilet riêng, cửa sổ và cửa thông gió đầy đủ nên không khí khá thoáng. Trong phòng thì thế nhưng khi nhìn ngoài cửa sổ kia toàn là thép gai, tường đinh thì cô nổi hết da gà, này cũng đừng mong trốn thoát đi.
Cô cảm khái trong lòng vì môi trường khá tốt, có phần vui vẻ vì sống thế này cũng không quá khó khăn đi. Nhưng cô đâu biết được rằng nơi cô đang ở đây là khu trại dành cho tù nhân nguy hiểm a. Nếu biết được thì không biết cô còn cảm ơn ông trời không đây?