Thế là Tưởng Nhược Đồng được Thiên Lôi (TL) chớp mắt đưa đến một nơi không biết là đâu. Nhìn từ xa là một toà nhà có thể được coi là long lanh, lộng lẫy. Một màu trắng duy nhất, không biết làm từ nguyên liệu gì nhưng lấp lánh và khúc xạ ánh sáng. Nói thế chứ nhìn vào chẳng gây khó chịu gì cho mắt cả. Cả toà nhà hình vòm không có cửa sổ nào cả, chỉ duy nhất một cửa ra vào cao tầm mét. Cửa nhìn như thuỷ tinh nhưng chẳng thấy gì bên trong. Phía trên cửa là dòng chữ vàng lấp lánh " Thời không điện".
Khi đến gần, cô thấy có hai thị vệ đứng hai bên như tượng, nếu không phải thấy còn thở, cô tưởng là tượng thật chứ. Cô tươi cười hô to:
- Chào đồng nghiệp. Vất vả các anh.
TL ho khan vì xấu hổ, hắn ước gì có thể dán ngay miệng cô lại. Cô thì vẫn đang vô tư cười hì hì với hai anh thị vệ, dù người ta không đếm xỉa gì tới cô. TL bước lên, đưa lệnh bài ra, hai thị vệ nhìn thấy liền tiến lên mở cổng, trước sau thuần thục không nói một lời nào, giống như chuyện đã làm hàng trăm năm nay.
Sau khi hai người tiến vào, cô tò mò hỏi về hai thị vệ kia. TL cũng biết cô không nhớ gì trước đây nên không tiếc lời:
- TL: Hai người họ đứng đây chắc được gần ngàn năm rồi.
- Cô: Ồ, họ không đói, không mệt sao?
- TL: Thành tiên rồi thì không còn đói như người phàm nữa. Họ chắc giờ cũng quên cách nói chuyện ra làm sao rồi. Vì bao nhiu năm nay làm gì có mở miệng nói với ai.
Cô cảm thán trong lòng : " Thời buổi này làm tiên cũng không dễ a, có cho mình ở đây cũng không thèm." Vừa nghĩ vừa tự gật đầu như đúng rồi. TL bên cạnh nhìn qua cũng biết là cô không nghĩ được điều gì tốt. Hắc tuyến.
Sau khi tự kỷ xong, cô mới đánh giá xung quanh. Không nhìn thì thôi, nhìn đến muốn trợnlòi cả mắt. Cũng quá xa hoa đi, bước vào cảm giác như đứng giữa vũ trụ bao la. Xung quanh đều trong suốt, mát lạnh, sáng bóng không một hạt bụi nào. Cô nhìn xuống chỗ mình đứng, qua lớp sàn trong suốt như thuỷ tinh là lấp lánh các ngôi sao, cảm giác như đang bay. Cô giờ phút này nghĩ nếu như có điện thoại sẽ rút ra chụp up mạng xã hội ngay. Đúng là không nhìn thấy không tin được.
Chờ khi cô nhìn đông ngó tây đã đời, TL mới vào chuyện chính.
- TL: công việc đầu tiên của cô là tìm Thất Linh Đồng tượng trưng cho: Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, Quang, Ám. Khi tập hợp đủ người, cô sẽ cùng họ mở Thiên Nhãn, khi đó các người sẽ lấy lại được sức mạnh và có thể trông thấy yêu ma. Lúc đó lo mà dọn dẹp cho sạch sẽ. Thắc mắc gì không?
- Cô: Có có, thế xem như là làm việc dài hạn rồi, thế có bổng lộc gì không? Hehe
- TL: Tôi thật muốn moi ra xem trong đầu cô chứa những gì. Nói cho cô biết, quét trừ yêu ma thì chắc chắn phải ở tại nhân giới vì con người yếu đuối mới cần được bảo vệ. Khi đó tự kiếm sống, thiên đình không có các thứ tiền bạc vong tục của nhân giới để cho cô đâu. Trừ khi cần mượn vũ khí, pháp bảo thì may ra. Mỗi lần xuyên không để diệt yêu trừ ma, cô sẽ được hỗ trợ những thứ cần thiết phù hợp nơi đó. Còn gì hỏi luôn đi.
- Cô: Hix, thế hiện tại mấy người kia ở đâu?
- TL: Cái đó không nằm trong phạm vi của tôi nên không biết. Chỉ biết họ từ khắp nơi đã được Thiên Binh cho hồn xuyên vào cùng một thời không, xem như hỗ trợ cô nhanh chóng tìm người.
Nói xong, TL đưa cô một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền hình giọt nước, nhìn kỹ sẽ thấy bên trong có chuyển động, giống như dòng nước chảy xuống, lấp lánh vô cùng đẹp mắt. Theo lời TL thì đây là pháp bảo khi xưa của cô. Công dụng thì hắn không biết, cô tự tìm hiểu.
Haiz! Thở dài trong lòng, tự cảm thấy cuộc đời mình gian nan quá, đến bao giờ mới được thảnh thơi hưởng thụ đây. Trong lúc cô đang gặm nhắm nỗi đau thì một lực đẩy mạnh khiến cô bay về phía các vì sao rực rỡ kia. Đầu óc choáng váng, từ xa xa vọng lại tiếng của thủ phạm:
- Đi mạnh khoẻ nha!
Cô chính thức ghi thù này trong lòng :"TL, đừng có để tôi gặp lại ông, aaaa."