Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn nhanh trí, không tốn bao lâu thì Kiều Mạc đã biết mệnh giá và cách sử dùng tiền. Cả hai chọn mua trang phục phù hợp, đơn giản và dễ mặc. Vì thật sự vest quá phức tạp a, Kiều Mặc (vẫn trong thân xác Tư Mã Nghị) loay hoay mãi không cởi ra được nên đành xé nát, thầm nghĩ phải nhanh chóng học cách mặc mới được. Gì chứ hắn rất thích đẹp nha, không như Tư Mã Nghị kia cái gì mặc cũng được, quá qua loa đi.
Hiện tại, bọn hắn đã yên yên ổn ổn ngồi trong một cửa hàng thức ăn nhanh. Lần đầu tiên ăn lạ miệng và ngon như thế, cả hai không để ý hình tượng mà ăn phần tương người ăn, làm ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn một lần. Họ thầm nghĩ :"Hai tên kia chắc không phải ma đói đầu thai chứ?"
No nê thì đầu óc mới suy nghĩ được vấn đề. Hiện tại cả hai chắc chắn thân xác này mặc dù giống nhưng chắc chắn không phải của bọn họ. Khi thay y phục, bọn hắn tìm được ví, trong đó có giấy tờ tuỳ thân và cái khối vuông vuông, dẹp dẹp không biết để làm gì, có thể là lệnh bài a ( điện thoại đó mấy thím
)
Kinh ngạc hơn khi tên hai thân xác này giống y tên bọn hắn, có lẽ là sắp đặt của ông trời đi. Ngoài ra, trên đó còn ghi rõ địa chỉ nhà của hai thân xác này. Ban đầu hai anh còn dự định sẽ về nhà sống tạm, lang thang cũng không phải là cách. Nhưng chợt nhớ bản thân chẳng biết gì về thân xác này, muốn che giấu người thân là điều không thể, còn nói thật với họ thì chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng hai anh có bệnh. Nan giải, cuối cùng quyết định là tạm thời sống bên ngoài, khi nào thích hợp sẽ quay về nhà.
Thế rồi, cả hai tìm hiểu và thuê được một căn hộ chung cư cao cấp. Vì sao là cao cấp? Đơn giản là vì Kiều Mạc hắn quen sống hưởng thụ rồi, bắt hắn sống kham khổ à? Cũng là mơ đi. Nói sao thì A Nghị nhà ta vẫn ngoan hơn, mặc kệ tên hoa bướm kia muốn làm gì làm, hắn nghĩ cách kiếm việc làm trước đã, ngồi không ăn thì tiền núi cũng lở, chưa nói đến trong nhà còn có một con sâu chuyên đục khoét nữa, vẫn là kiếm tiền quan trọng nhất.