Cả nhà Thiên bước vào phòng bếp
-woa, nhiều món ghê. Mẹ Thiên cảm thán
-mời bác ăn cơm. Nó lễ phép
-uk, cháu cũng ngồi xuống luôn đi. Ba Thiên nhắc nó rồi quay qua Thiên:
-con với Nam Nam cũng ngồi đi.
-dạ. Thiên kéo ghế ngồi cạnh nó (vì bàn có cái ghế,cái ở phía trên ba Thiên ngồi,cái nữa là mẹ và em Thiên ngồi, còn lại cái nó và hắn)
-cháu mời bác ăn cơm.
-uk, cả nhà cùng ăn đi. Ba Thiên nói rồi gắp miếng thịt bỏ vào miệng.
-ngon quá. Đó là tiếng của Nam Nam sau khi uống bát canh nó nấu.
-vậy à, chị cảm ơn nha. Nó cười rồi xoa đầu Nam Nam. Em cũng cười tít mắt
-rất ngon. Ba và mẹ Thiên nói
-cháu cảm ơn ạ. Cháu cứ tưởng hương vị Việt Nam không hợp khẩu vị bác.
-không đâu, nó rất vừa miệng. Bác cười hiền
-mà cháu, sao lại Việt Nam?
-dạ cháu là người Việt.
Thiên ngồi bên cũng ngạc nhiên, vì trước đó anh tưởng cô là người Pháp chứ. Cách ăn mặc, nói năng đều giống người Pháp cả.
-sao Thiên nói cháu từ Pháp đến?
-dạ cháu đi du học ạ. Khoảng tuần sau là cháu quay lại đó rồi.
-vậy à. Thôi cả nhà ăn đi. Mẹ Thiên nhắc
-vâng.
Khi nghe nó nhắc việc sắp trở về Pháp tự nhiên hắn cảm thấy buồn. Gì chứ, cô ta đi mâm đỡ phiền " nghĩ thế nhưng bây giờ hắn cũng muốn ăn nữa. Đứng dậy:
-con ăn xong rồi, con xin phép lên trước.
-đã ăn xong đâu. Thằng này...
-con cũng no rồi, hai bác ăn ngon miệng. Nói rồi nó cúi đầu đi lại tủ lạnh lấy cái bánh khi nãy làm bưng lên.
-cốc...cốc...
-vào đi cửa k khóa. Tiếng Thiên vọng ra
Cạch
-anh sao vậy? Nó đặt bánh lên bàn
Lúc này hắn mới quay lại nhìn nó
-vậy sao cô lên đây? Hắn hỏi lại nó
-anh trả lời tôi trước.
-thì... mệt quá! Tại sao tôi phải trả lời cô. Hắn nhăn mặt
-ơ hay tôi hỏi thôi mà cần vậy không?
Nó không thèm chú ý đến hắn nữa liền đi xung quanh phòng xem xét
Phòng Thiên chủ đạo màu xám có một cái giường đặt sát góc tường. Bàn học đặt cạnh cửa sổ bên cạnh là giá sách to bự chảng.
Đi đến giá sách lấy cuốn manga
-anh đọc manga à?
-uk, giải trí thôi.
-vậy sao. Tôi tưởng anh thích nó
-tại sao tôi lại thích nó.
-vì tôi thích nó. Nó cười
-điên.
-anh dám nói tôi điên hả? Nó hùng hổ chuẩn bị xắn tay áo lên chuẩn bị đánh cho Thiên trận thì:
"에에에에 에에에에에 에에에에 에에에에에
에에에에 에에에에에 에에에에 에에에에에
보고 싶어 Tiamo 눈물이 날 듯해요
하늘에 별도 가득가득 한듯해요
보고 싶어 Tiamo 웃음이 나는 걸요
이렇게 좋은 날 울고 싶진 않은걸요...."
-lần này tôi tha cho anh
-quel est le problème(có chuyện gì)? Nó lạnh giọng khiến anh cũng ngạc nhiên. Nó cầm điện thoại ra ngoài.
-cô ta có chuyện gì thế? Thiên thắc mắc. Bỗng nhiên nhìn thấy cái bánh ở trên bàn " chắc cô ta mang lên cho mk, cũng tốt đó chứ".Nói rồi hắn cầm đĩa bánh ăn ngon lành.
-"POURQUOI VA"( tại sao)
-....
-d"accord. demain je viendrai.( được rồi. Ngày mai tôi sẽ đến)
-...
-ok.
Bước vào phòng hắn.
-anh ăn rồi à. Đưa đây. Nó chìa tay ra
-không lẽ...cô tính lấy tiền của tôi. Thiên ngạc nhiên
-điên vừa thôi. Đưa đây. Nó kiên nhẫn
-cô mới điên. Đưa gì chứ, tôi không có tiền.
-đồ điên. Đưa đĩa đây.
-à, sao không nói sớm