thấy lạc dư nhi, cô vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô ta dường như không để ý đến cô. nói cái gì đó với anh lính ngay cạnh, rồi quay lưng bước đi, lạc dư nhi đi đến phòng của phòng cung thần. cô ta không gõ cửa mà bước vào, anh ngồi trên chiếc ghế, đậm đặc dáng vẻ quân nhân, nhận ra cô ta nên không quay đầu lại, hỏi lạnh nhạt:
"cô tới đây làm gì?"
cô ta mỉm cười, lại gần anh:
"em là vợ chưa cưới của anh, tại sao không được đến à?"
anh thở dài, cuối cùng, cũng quay lại nhìn cô ta:
"dư nhi, cuộc hôn nhân này của chúng ta, không có hạnh phúc, em vẫn muốn lấy anh sao? em là cô gái tốt, anh hi vọng, em sẽ hạnh phúc"
cô ta lắc đầu:
"nhưng cả đời này em chỉ yêu anh, xa anh em không làm được"
anh kiên định nói:
"vậy thì anh xin lỗi, anh thật sự, không thể kết hôn cùng em"
lạc dư nhi cười lạnh:
" năm rồi, từ đầu đến cuối, anh đều không quên được người con gái ấy"
cô ta quay lưng bước đi, có một số người này trên đời này gặp một lần thì không thể quên, giống như lạc dư nhi đối với anh, lại giống như anh đối với tiểu tình.
lạc dư nhi đi ra ngoài. cô ta rất buồn, vô cùng cô đơn. lạc dư nhi dừng lại, đứng trước mình là một cô gái, với đôi mắt tựa hồ nước trong trẻo, vô cùng đẹp, cô đột nhiên nhận ra đôi mắt ánh, giật mình ngỡ ngàng. tiểu tình. thì ra, phong cung thần lại không chịu ấy cô, thì ra lại vì sự xuất hiện của người con gái này
"sao cô lại đến nơi này?"
"tôi tới gặp a thần"
cô ta cười lạnh:
"cô đúng là trơ trẽn, rõ ràng đã biết anh ấy có vợ chưa cưới, lại còn tìm đến"
tiểu tình im lặng, cô luôn cảm thấy có lỗi khi đứng trước lạc dư nhi. lạc dư nhi quay lưng đi
"đợi đã, chúng ta cần nói chuyện"