Hôm nay là sinh nhật của cô nhưng hình như anh không nhớ.
Chỉ có những lời chúc từ gia đình và Hà My.
Còn anh và mấy người bạn khác của cô lại không gửi đến một lời chúc nào.
Người khác quên cũng thôi đi nhưng tại sao anh cũng quên chứ
Ngày sinh nhật cô nhưng anh lại bận suốt cả ngày, chẳng lẽ anh thật sự quên sao? Cô không nhịn được nhắn tin hỏi anh "Anh biết hôm nay là ngày gì không?"
Hàn Nhất Dương trả lời rất nhanh "Hôm nay là thứ sáu"
"Không phải là ngày khác nữa" Cô chưa kịp ấn gửi thì tin nhắn anh gửi đến "Anh có đang bận.
Em làm gì làm đi nhé.
Khi nào anh rảnh anh nhắn lại"
Cô đọc tin nhắn mà hụt hẫng.
Anh thật sự không nhớ ngày sinh nhật bạn gái mình
Sinh nhật năm nay bố mẹ cô bạn việc nên không đón sinh nhật cùng cô, giờ cô chỉ còn mỗi anh mà anh cũng nỡ lòng quên.
Lúc trước anh nói có chết anh cũng không quên sinh nhật em
Và cái kết...Đúng là đàn ông mà nói được làm được thì heo mẹ cũng biết leo cây mà
À từ lúc gia đình cô chuyển đến thành phố Z thì cô cũng chuyển từ kí túc xá về nhà rồi.
Vì nhà cô cũng gần trường nên đi lại cũng tiện
Cô nằm lăn đi lăn lại trên giường, cầm điện thoại lướt lướt.
Đầu bắt đầu lại suy diễn lung tung.
Còn tiếng nữa là qua ngày mới rồi mà anh vẫn chưa nhớ ra hôm nay là ngày sinh nhật cô à
Vào mess thì thấy tin nhắn của em gái anh-Hàn Băng Nghi với nội dung là "Chị Nhi ơi, anh em uống say rồi, chị có thể đến đây chăm sóc anh ấy dùm em tí được không? Em sắp phải đi học võ rồi"
Đọc xong cô thật muốn chửi thề một tiếng.
Sinh nhật cô không nhớ thì thôi đi đã thề còn uống rượu cho say để cô chăm sóc nữa.
Đồ vô lương tâm
Dù nói thế thôi nhưng cô vẫn đi đến nhà anh.
Giận thì giận thật nhưng cũng không thể bỏ mặc anh được
Đến nơi thì thấy trong nhà tối om.
Trong đầu kiểu hoang mang, Nghi nói là anh ở nhà bố mẹ mà.
Nhìn lại số nhà thì đúng là nhà này rồi.
Cuối cùng cô vẫn quyết định đi vào
Lúc cô đẩy cửa bước vào thì đèn sáng lên.
Và thấy trên tay anh đang cầm chiếc bánh sinh nhật và bạn bè đang đứng xung quanh
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you"
Cô bật khóc vì hạnh phúc.
Mọi người chưa quên sinh nhật cô, anh cũng nhớ sinh nhật cô
Hàn Nhất Dương thấy cô khóc thì tay chân luống cuống.
Đi lại ôm cô vào lòng "Đừng khóc, đừng khóc.
Anh ở đây"
Cô đánh yêu anh một cái, giọng nức nở "Em còn tưởng mọi người quên sinh nhật của em"
Mọi người bắt đầu ồn ào lên, giải thích "Làm sao quên được chứ.
Tụi này muốn cho cậu một bất ngờ mà"
"Anh muốn tạo cho em một bất ngờ nên dấu em cùng mọi người chuẩn bị bữa tiệc này đây.
Nên đừng khóc nữa, ai lại khóc vào ngày sinh nhật chứ" Anh lấy khăn lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô
Sau khi thổi nến cầu nguyện thì mọi người bắt đầu trò chuyện.
Những bạn học thời cấp của anh và cô cũng đến
Chắc lên đại học rồi nên ai cũng có đôi có cặp.
Lớp cô cũng có mấy cặp yêu cùng lớp.
Mặc dù giờ mỗi người học một trường nhưng bọn cô vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.
Mỗi khi tết đến hoặc những ngày lễ thầy cô đều tụ tập lại
Bạn bè thì có thể nhiều nhưng ai là người nhớ bạn, bên bạn khi bạn cần mới là quan trọng.
Có những người có rất nhiều bạn nhưng đến khi cần lại không có một ai.
Ai thì không bied nhưng đối với Lâm An Nhi cô, bạn bè không cần nhiều chỉ cần khi cô cần thì có mặt là được