Buổi chiều tối lúc Hàn Nhất Dương đi chơi bóng thì Phương Nhã đã lẻn vào phòng cậu. Lúc nhìn thấy trên bàn là khung hình cậu và Lâm An Nhi cô ta thật sự nhìn rất ngứa mắt nói trắng ra là ghen tị. Từ lần đầu gặp Dương, cô ta đã thích cậu rồi và cũng nhận định cậu là người yêu của cô ta
Sau đó cô ta đi lại khắp căn phòng của cậu thì thấy hình như mọi thứ đều liên quan đến Lâm An Nhi. Tất cả đều được cậu giữ gìn rất kĩ. Lúc mở ngăn bàn ra, cô ta thấy một chiếc vòng rất đẹp, trên vòng còn khắc tên Nhi, chắc là vòng đôi của hai người họ. "Cạch... cạch" Cô ta không kìm được nổi ghen ghét mà kéo đứt chiếc vòng tay làm từng hạt vòng rơi trên sàn nhà
"Cô làm gì thế hả?" Hắn hét lớn
"Tớ.... tớ" Phương Nhã nghe thấy tiếng cậu thì hoảng sợ, tay chân luống cuống
Nhìn những hạt vòng lăn lốc trên sàn nhà làm sự tức giận của hắn càng tăng lên. Chiếc. vòng hắn trân quý như mạng mà giờ đã bị người này làm đứt
"Đm sao cô dám phá hư chiếc vòng hả" Hắn hét lớn, nổi tức giận như đạt đến đỉnh
"Xin lỗi...tớ không cố ý làm đứt. Tớ.... không phải tớ làm" Phương Nhã bật khóc lớn
Nghe tiếng con trai lớn tiếng thì mẹ Hàn và Băng Nghi đều chạy đến. Họ chưa bao giờ thấy anh mình/con trai mình tức giận như thế này cả
"Sao vậy con" Khi vào phòng đập vào mắt Mẹ Hàn là Phương Nhã đang ngồi khóc
"Sao vậy Nhã Nhã" Không nghe thấy con trai mình trả lời bà quay sang hỏi Phương Nhã
Phương Nhã vừa khóc vừa trả lời "Con...con sơ ý làm hư vòng của cậu ấy"
Mẹ Hàn nghe vậy sững khờ. Bà biết tính con trai mình không thích người khác động vào đồ của nó, cả bà cũng vậy. Nhìn con mình tức giận như thế này thì bà biết chiếc vòng tay này quan trọng như thế nào rồi
"Tất cả đi ra ngoài đi" Hắn cố bình tĩnh lại nói nhưng trong giọng vẫn nghe thấy sự tức giận
Hàn Băng Nghi lúc nãy giờ không lên tiếng, lúc ra khỏi phòng liếc Phương Nhã một cái rồi nói "Tôi biết ngay chị đến đây sẽ xảy ra chuyện mà" sau đó rồi bỏ đi. Cô biết chiếc vòng này là chị Nhi tặng cho anh hai, mà không những là cái vòng mà còn nhiều thứ mà chị Nhi tặng anh đều giữ gìn. Nhưng đặc biệt là chiếc vòng tay này anh được người yêu mình tặng vào ngày sinh nhật nên anh trân quý, bảo vệ như mạng. Đến cô là em gái cũng không dám đụng đến mà Phương Nhã lại dám phá hư chiếc vòng đó. Nếu không phải Phương Nhã hơn mình hai tuổi thì cô đã tặng cô ta hai từ "ngu ngốc" rồi
Lúc xuống phòng khác, Phương Nhã vẫn đang khóc thút thít, vẻ mặt như uất ức cố gắng hỏi "Cậu ấy có giận con không ạ"
Mẹ Hàn thật muốn trả lời "Không những giận mà sắp đánh con rồi đấy" nhưng lại nuốt lại trong lòng. Nhìn cô gái ngồi trước mặt mình bà thật hối hận khi chấp nhận đưa cô gái này về đây để rồi giờ bà không muốn nhìn mặt đứa con mình như thế nào nữa. Bà biết chiếc vòng đấy rất quý trọng đối với con mình, mà bà lại gián tiếp phá hủy chiếc vòng đó thì chẳng phải đứa con trai mình sẽ giận bà sao
Nhưng bà lại không đuổi được Phương Nhã ra ngoài bởi vì mẹ cô đã nhờ bà chăm sóc cô rồi nếu giờ mới được mấy ngày mà đã đuổi Phương Nhã đi thì thật không đúng. Nhưng nghĩ đến thằng con trai của bà, nếu một ngày Phương Nhã còn không đi chắc nó không nhìn mặt bà mất. Có lẽ bà nên gọi điện nói Lý Thiển đến đón Phương Nhã về sớm thôi, Phương Nhã mới đến mấy ngày mà gây ra biết bao phiền toái cho gia đình bà