So với ăn gì đó, tôi càng muốn nếm thử mùi vị của cậu hơn. Lòng Trương Tự Minh bắt đầu rục rịch, anh bắt đầu phát hiện suy nghĩ của anh về Quý Cường ngày càng khắc sâu.
Lái xe taxi ca đêm cùng nhân viên văn phòng thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường, giao điểm thời gian cần một chu kỳ nhật định mới có thể trùng nhau, hai người lần tiếp theo cùng nhau ăn cơm đã là chuyện của hơn nửa tháng sau.
“Tôi hôm nay nghỉ.” Lúc nhận được điện thoại, Quý Cường cho rằng Trương Tự Minh lại tăng ca.
“Tôi biết, nên tôi mới gọi cho cậu. Cùng đi ăn khuya không?”
Lời mới của Trương Tự Minh, Quý Cường không chút do dự liền đáp ứng. Hai người cùng nhau uống rất nhiều rượu, uống đến mức bước đi Quý Cường đều nghiêng ngả.
“Tửu lượng của cậu không tốt a. Lúc nãy mới là uống bia, nếu đổi thành rượu đế, chỉ sợ cậu đã sớm gục rồi.” Trương Tự Minh đỡ Quý Cường, cười nói.
Quý Cường nheo mắt nhìn Trương Tự Minh, giọng điệu lơ mơ nói: “Không ngờ tửu lượng cậu thực không tồi…”
Trương Tự Minh trước nay chưa từng say. Không biết có phải là vì thể chất đặc biệt hay không, cho dù anh có uống nhiều đến mức nào thì vẫn suy nghĩ rõ ràng bước đi vững vàng. Ở công ty anh luôn bị người trong phòng đẩy đi tham gia tiệc xã giao.
Đỡ Quý Cường lên taxi, Quý Cường vẻ mặt mơ màng quay đầu, “…..Tôi đi đâu a…. Còn uống nha…”
“Đến nhà tôi.”
“A.” Trong đầu óc mơ hồ hiện lên hình ản ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp của đối phương, trong tiềm thức biết lừ nơi khiến người ta an toàn yên tâm, Quý Cường ‘hừ’ một tiếng, gục đầu xuống tựa vào vai Trương Tự Minh.
Tha con mèo say kia về nhà, đặt lên giường, Trương Tự Minh ngồi bên cạnh nhìn Quý Cường đang nằm trên giường. Lông Quý Cường trời sinh có chút cong, râu mọc thành cụm. Trương Tự Minh nhìn chằm chằm mặt Quý Cường nửa ngày, hơi nghĩ bộ dạng râu ria sạch bong của y. Tuy lôi thôi lếch thếch, trong mắt Trương Tự Minh Quý Cường tuyệt không có chút nào đáng ghét, anh thích người đàn ông có làn da lúa mạch khỏe mạnh này.
“Này….” Trương Tự Minh nhẹ giọng gọi.
“Ưm?….”
Nhìn con mắt mông lung ngà ngà say của đối phương, Trương Tự Minh xem kỹ nội tâm của mình.
“Tôi thích cậu…..”
Tỏ tình với một người tâm trí không thanh tỉnh, nói thật ra, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, sợ thấy sự cự tuyệt trong mắt đối phương.
“Ừm….” Quý Cường không rõ ràng đáp một tiếng, sau đó nhếch miệng cười, “Tôi cũng thích cậu….”
Có thứ gì đó như đang ầm ầm nổ tung trong lòng Trương Tự Minh.
“Thật sao? Cậu không lừa tôi? Lừa tôi sẽ là con cún con.” Trương Tự Minh nghiêm túc nhìn Quý Cường, hoài nghi độ nhận thức của người đàn ông đang say xỉn này.
Quý Cường tiếp tục nhếch môi cười, vươn tay nắm lấy tay Trương Tự Minh, “…. Tôi chưa bao giờ gạt cậu…. Tôi thực sự thích cậu, thực sự….”
“Hanh, cái đồ nhà cậu….”
Đèn phòng ngủ phụt tắt, cả căn phòng trở nên yên ắng, thỉng thoảng truyền đến tiếng quần áo ma sát, tiếp đó là tiếng người thở dốc.
Quý Cường trong mơ hồ dường như biết y đang bị làm gì, lại dường như không quá rõ ràng. Y biết Trương Tự Minh ôm y, y cũng không ghét, cũng không có ý chối từ. Hình như có chút đau, có điều, cũng rất ấm áp rất thoải mái.
……
Trong tia nắng sớm, Trương Tự Minh tỉnh lại trước, anh trước tiên nhìn sang người bên cạnh.
Quý Cường vẫn đang say giấc nồng, nằm nghiêng người, chăn bị y kéo xuống dưới vai. Vóc người y hơi gầy, làn da lúa mạch thoạt nhìn rất khỏe mạnh. Tối qua, y so với tưởng tượng còn tốt hơn nhiều lần, làm người ta nếm một lần lại nếm thêm lần nữa. Nghĩ tới đây, Trương Tự Minh không khỏi vươn tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào phần da thịt trên cánh tay Quý Cường, sau đó thay y kéo chăn lên.
“Ưm….”
Có lẽ là bị hành động của người bên cạnh ảnh hưởng, Quý Cường ‘hừ’ một tiếng, mơ màng tỉnh lại. Đầu tiên là chớp mắt nghi hoặc nhìn trần nha, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn sang bên, lúc ánh mắt chạm tới khuôn mặt Trương Tự Minh vẻ mặt Quý Cường đông cứng lại.
“Tỉnh?”
Trương Tự Minh thấy vẻ phức tạp trên mặt Quý Cường, muốn bật cười.
“Ưm, tỉnh….”
“Có đói bụng không?”
Trong lòng đấu tranh do dự một hồi, Quý Cường hạ mí mắt, “Đói….” Lúc này y thực sự rất đói.
“Muốn ăn gì?”
Quý Cường suy nghĩ nửa ngày, vò vò mái tóc ngắn, à ờm nói không ra lời. Y vẫn đang trong trạng thái nửa thanh tỉnh cùng ngượng ngùng xấu hổ, còn chưa định thần lại. Hơn nữa, y rất bất ngờ trước thái độ tự nhiên của Trương Tự Minh. Đương nhiên Quý Cường sẽ không biết Trương Tự Minh có ý với y đã rât lâu, bây giờ tất nhiên là thái độ tự nhiên.
“Vậy tôi sẽ quyết định nhé.”
“Ừm…”bg-ssp-{height:px}
Thấy Trương Tự Minh đứng dậy đi ra, Quý Cường cuống quít kéo chăn che mình lại. Mọi chuyện đêm qua Quý Cường hiện tại đều đang quay trở lại. Sao hai người lại cuốn ga giường a? Quý Cường nghĩ không thông, co người trong chăn cắn ngón tay cái. (Cuốn ga giường là cách nói khác của làm tình ~ ban đầu ta định thay luôn vào là làm tình nhưng sau lại thấy nó thẳng quá, không hợp nên quyết định để như nguyên tác.)
Mơ hồ đi xuống giường, mơ hồ mặc quần áo, mơ hồ rửa mặt, lại mơ hồ ăn một bữa sáng căn bản không chú ý là có những thứ gì, sau đó Quý Cường chạy nhanh chuồn về nhà mình. Y cần thời gian ôn định tâm trạng, sắp xếp suy nghĩ.
Tại sao lại cùng anh ta cuốn ga giường vậy? Sau hai người Quý Cường vẫn không thể nghĩ ra được vấn đề này.
~ ^^ ~
Trong hai ngày này, Trương Tự Minh có gọi mấy cuộc điện thoại, Quý Cường đều không dám nhận.
Trương Tự Minh có chút sốt ruột, anh trù tính Quý Cường hẳn là sẽ không vì ‘sự kiên đó’ mà giận anh, có điều, sau khi xảy ra chuyện mà không có nói chuyện, vậy tất nhiên giữa hai người sẽ có hiểu lầm, phải đem cái nút thắt này cởi ra.
Bị Trương Tự Minh giữ lại trong sân thuộc công ty taxi, Quý Cường giống như con cún không có đường chạy, chớp chớp mắt xoay tròn tại chỗ, không chịu đi về phía trước. Bộ dạng đáng thương đó khiến trong lòng Trương Tự Minh thấy khó hiểu.
Cậu ấy… chẳng lẽ không nguyện ý?
Rõ ràng nói thích mình mà! Còn nói nếu nói dối sẽ là con cún con!
“Cậu trốn tôi.” Trương Tự Minh đi thẳng vào vấn đề nói.
Bị đấm trúng tim đen, Quý Cường vẻ mặt đình trệ, không nói lời nào.
Trương Tự Minh hừ một tiếng, trực tiếp tiến tới, nắm cổ tay Quý Cường kéo y ra khỏi cửa công ty.
“Nhà cậu, hay nhà tôi?”
Bị hỏi như thế, cả người Quý Cường chấn động, trước tiên muốn vươn tay che mông, tay đều đã giơ lên y đột nhiên nhớ ra đây là trên đường cái, vội vã thu tay lại.
Nhìn vẻ mặt cùng động tác thú kỳ(vừa thú vị vừa kỳ quặc) của Quý Cường, Trương Tự Minh lại muốn cười.
“Nhà cậu, hay nhà tôi?” Trương Tự Minh hỏi lại lần nữa.
Đầu Quý Cường lắc như trống bỏi, y cho rằng Trương Tự Minh lại muốn làm chuyện giống như tối hôm đó với y, mặt đỏ bừng.
“Cậu tỏ vẻ gì vậy! Tôi là đang hỏi cậu, chúng ta phải tìm một chỗ nói chuyện, muốn qua nhà cậu hay nhà tôi, hay lẽ nào cậu muốn vào tiệm trà nói chuyện.”
Quý Cường trợn mắt, ‘việc kia’ sao có thể ở chỗ đông ngươi như tiệm trà nói.
“Tôi… Nhà tôi.” Quý Cường theo bản năng muốn đi tới nơi khiến y thấy an toàn.
“Đi thôi.”
Trong nhà Quý Cường, Trương Tự Minh không nói mấy cậu khách sáo, rất thẳng thắng nói với Quý Cường, “Trước tiên nói rõ, tôi không phải chơi đùa, cũng không có ý làm tình một đêm với cậu. Tôi… rất thật lòng.” Ba chữ cuối nói thực nghiêm túc, từng chữ từng chữ như nện vào lòng Quý Cường.
“Chuyện tối đó, là tôi không tốt… Đã xảy ra rồi, tôi biết cậu tức giận, muốn đánh muốn mắng tùy cậu xử lý. Tôi không có ý làm xúc phạm cậu, điểm này phải nói rõ trước với cậu. Chuyện hai ta, cậu nếu không muốn, tôi không cưỡng ép. Chúng ta ở chung thế nào cậu cũng biết, cậu có thể thử suy nghĩ không?”
Quý Cường chớp chớp mắt, nhìn Trương Tự Minh, trong ánh mắt hiện lên tia bất lực, bộ dạng giống như con thú non lạc đường, muốn để Trương Tự Minh ngay bây giờ đưa y về nhà.
“Nếu nhất thời không tiếp thu được, tôi cho cậu thời gian, cậu từ từ suy nghĩ, sau đó trả lời tôi, được không?”
Trương Tự Minh là loại người quả quyết, thích chủ động xuất kích. Trước mặt gạo sống đã thành cơm chín, đúng như anh muốn, chỉ cần thúc đẩy thêm một chút.
“Vậy…”
Sự do dự của Quý Cường khiến Trương Tự Minh trầm mặc. Anh nhìn Quý Cường, Trương Tự Minh vẻ mặt mang theo thương cảm kia rất có lực sát thương với Quý Cường, nhất thời khiến Quý Cường nảy sinh cảm giác hổ thẹn. Y cũng không phải không thích anh, chỉ là cảm thấy mọi chuyện phát sinh có chút đột nhiên, nhất thời trong lòng không vượt qua được khúc ngoặt này.
“Vậy chúng ta thế nào a?” Quý Cường do dự hỏi.
“Cùng nhau sống, còn thế nào nữa.”
“À.”
Trương Tự Minh đợi một hồi, thấy Quý Cường ‘à’ một tiếng xong không nói gì nữa, anh không khỏi sốt ruột.
“Bình thường thấy cậu rất dứt khoát, tại sao lúc này lại lề mề thế, có thể đem lời thống khoái nói ra không.”
“… Cậu vừa nói cho tôi thời gian để tôi suy nghĩ.”
Trương Tự Minh nhíu mày, hừm, học được cách tranh luận rồi.
“Được rồi, cậu suy nghĩ đi.”
Trương Tự Minh không có lập tức rời đi, anh ở lại làm cơm tối. Cùng Trương Tự Minh ở trong một phòng, Quý Cường không quá thoải mái, thế nào cũng thấy kỳ quặc.