“Mấy video tôi đưa cậu đều xem rồi chứ? Biết mình và người mẫu quốc tế chênh lệch ở đâu chưa?” Serre kéo áo khoác, sờ sờ cẳm hỏi sau khi nhìn Tần Diệc luyện tập.
Tần Diệc khoanh tay đứng trên sàn catwalk, trầm tư một lát rồi nói: “Hình như bọn họ có khí thế hơn, bước đi cũng phóng khoáng hơn.”
Serre gật đầu: “Tuy nói ra không quá rõ nhưng hàm súc và quá câu nệ là bệnh chung của người mẫu Châu Á rồi. Đương nhiên, tự bản thân cậu sẽ không rõ mình hàm súc chỗ nào, nhưng chỉ cần so sánh với người mẫu quốc tế một chút là thấy rõ ngay.”
Serre nhìn hắn, không hề khách khí nói thẳng: “Cậu thấp hơn họ, cơ bắp cũng không nổi bật. Tuy rằng không phải mẫu nam càng cường tráng thì càng nổi tiếng, nhưng rất nhiều xí nghiệp sản xuất nam trang sẽ thiên hướng lựa chọn người mẫu như vậy. Cậu không cần cố gắng che lấp hay mạnh hơn người ta bằng khuyết điểm, nhưng phải thể hiện được khí thế “cho dù tôi lùn hơn anh thì chỗ đó của tôi cũng to hơn anh”, hiểu không nhóc?”
“….”
Tần Diệc phải dùng ý chí rất lớn mới nhẫn nại không liếc mắt xuống phía dưới, vô cùng bình tĩnh gật đầu.
“Rất tốt, đi lại đi.”
Show thời trang Tần Diệc tham gia là hội triển lãm thời trang mùa đông ở Mỹ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều công ty trang phục lớn nhỏ, còn có cả những nhân vật nổi tiếng, tai to mặt lớn trong xã hội. Độ chú ý của show mùa đông kém hơn mùa hạ, vì vậy nó trở thành vũ đài tốt nhất dành cho người mới.
Trước đó, Serre đã huấn luyện hắn liên tục một tuần, thuê hẳn một nhà thiết kế hình tượng tạo cho hắn một phong cách có thể làm nổi bật đặc tính cá nhân của hắn, cố gắng giảm bớt chênh lệch của hắn và người mẫu bản địa nhiều nhất có thể.
May mà kiến thức trụ cột của Tần Diệc rất vững, đặc chất cũng có, chỉ có cái thứ mơ hồ như khí chất là phải trải qua vô số lần catwalk mới đọng lại được.
Sau khi ký hợp đồng, được Serre tập trung bồi dưỡng, ngày nào Tần Diệc cũng được tiếp xúc với rất nhiều nhân vật có tiếng, hoặc ngôi sao quốc tế, hoặc người mẫu thế giới, càng có nhiều công ty tới đếm không xuể, rồi người làm truyền thông lâu năm, người nổi danh trong giới phim ảnh, cùng với những người làm trong các ngành sản xuất nghệ thuật nổi danh.
Mới đầu Tần Diệc còn không nhớ được mặt, luôn cảm thấy người ngoại quốc nhìn đều giống nhau. Vậy nên, sau khi kết thúc công việc xã giao mỗi ngày, Serre đều hỏi hắn xem có nhớ kĩ từng người hay không, khuôn mặt những người quan trọng, thân phận, thậm chí cả yêu cầu về người mẫu của đối phương…… Nếu không thông qua thì thà rằng không cho hắn ra nước ngoài.
Dần dà, Tần Diệc thu lại tính tình bốc đồng bén nhọn trước kia, những nét ngông cuồng cũng dần bị mài mòn.
Ngoại trừ cái đó, thực tế nhất chính là lương bổng. Cho dù là lương của công ty hay thù lao quảng cáo đều gấp đôi so với trong nước. Ngày đầu tiên nhận tiền, Tần Diệc liền tóm lão Kỷ đi mua xe.
Tháng đầu tiên của năm mới cũng sắp hết, ở trong nước cũng sắp đến tết.
Thời tiết cực lạnh, nhưng trong trung tâm triển lãm quốc tế Moscone lại ấm như mùa xuân với điều hòa nhiệt độ và dòng người náo nhiệt.
Tần Diệc đứng bên cửa sổ tầng hai ngắm nhìn phương xa, đô thị huyên náo phồn hoa bị bao phủ trong đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ như trăng sao.
Một năm qua, những thời điểm thăng trầm, lên xuống cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí hắn như đèn kéo quân, bỗng nhiên có chút cảm giác như đã qua mấy đời.
Lại nửa giờ sau, show thời trang cũng sắp bắt đầu. Lần này hắn không phải người mẫu chính, chỉ là một thành viên bình thường trong nhóm mà thôi. Sắp lên giới thiệu là bộ sưu tập mùa xuân của một nhãn hiệu nam trang nổi tiếng ở San Francisco, nhà thiết kế cố ý phối hợp chút nguyên tố cổ điển vào phong cách thời trang hiện đại, Tần Diệc vừa thử đồ đã thấy vô cùng thích hợp.
Tần Diệc đi ra hít thở không khí, nhìn nhìn thời gian định trở về thì phía sau đột nhiên có tiếng đàn ông trung niên gọi hắn.
“Xin hỏi…. cậu là Tần tiên sinh đúng không?”
Tần Diệc nhìn lại, phía sau là một ông chú da trắng chậm chạp chạy lại, hắn nheo mắt cẩn thận nhìn dung mạo đối phương.
“Là tôi.” Tần Diệc gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Không biết ngài là?”
“A, đúng là Tần tiên sinh rồi, quả thật rất trùng hợp, không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây! Cậu quên tôi sao? Tôi là John, lần ở Châu Phi đó, cậu và một người anh hùng Trung Quốc nữa đã cứu chúng tôi, nhớ không?” Ông chú John có vẻ vô cùng kích động, sợ Tần Diệc quên, ông còn làm động tác nắm súng săn, nâng tay lên bóp bóp cò súng.
Tần Diệc lộ ra biểu cảm giật mình, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc, hắn cười nhẹ: “Hóa ra là ngài John, không nghĩ tới còn gặp lại nhau, thế giới thật nhỏ.”
“Đúng vậy, lúc ấy tôi đã nói, nếu cậu tới San Francisco, tôi sẽ dắt theo người nhà đến cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, chỉ sợ hiện tại tôi chẳng còn nhàn nhã mà đứng đây.” John cười nói “Tần tiên sinh tới đây tham gia triển lãm thời trang sao?”
Tần Diệc nói: “Tôi là người mẫu tham gia triển lãm.”
John ngộ ra: “Khó trách, Tần tiên sinh thật sự rất đẹp trai, ha ha. À đúng rồi, công ty trang phục của tôi vẫn đang tìm kiếm người mẫu nam thích hợp, tôi tin tưởng ngoại hình của cậu, còn cả khí thế sẽ không kém bất cứ kẻ nào trên sàn catwalk. Nếu Tần tiên sinh có hứng thú, nhất định phải tới tìm tôi. Còn nữa, nếu cậu rảnh, rất hân hạnh mời cậu tới nhà chúng tôi cùng dùng bữa tối, nếu người nhà tôi biết nhất định sẽ vô cùng vui mừng, đây là danh thiếp của tôi.”
Tần Diệc nhìn lướt qua danh thiếp, công ty trang phục Pria…..là nhãn hiệu thời trang dành cho nam nổi tiếng của Mỹ. Lần trước ở Châu Phi John có đưa danh thiếp cho hắn, nhưng lúc ấy chẳng thèm nhìn nghĩ ném qua một bên. Không nghĩ tới trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế, đúng là làm người không thể không cảm thán sự kỳ diệu của vận mệnh.bg-ssp-{height:px}
Hai người trao đổi phương thức liên hệ, sau đó Tần Diệc hẹn thời gian với ông rồi tạm biệt rời đi.
Chớp mắt đã tới thời gian catwalk, ngọn đèn hội trường tắt dần, vô số ánh mắt và máy quay hướng về phía sàn diễn. Màn vải dần dần được kéo ra, lộ ra mảng tường màu tím đậm xen lẫn với màu bạc và họa tiết điêu khắc mang theo hơi hướm thần bí dưới ngọn đèn chói mắt.
Là show thời trang long trọng nhất thành phố trong suốt sáu tháng cuối năm, vô số người nổi tiếng đều hội tụ tại đây, các kênh truyền thông lớn nhỏ cũng tụ lại chú ý. Cả sàn diễn được trang trí rực rỡ lóa mắt, đèn huỳnh quang hoa lệ làm cho sàn catwalk càng trở nên lộng lẫy, các người mẫu nối đuôi nhau mà ra, âm nhạc phù hợp bước đi cũng vang vong khắp hội trường, đèn flash không ngừng lóe sáng.
Tuy rằng trình tự xuất hiện của Tần Diệc ở khoảng giữa, thế nhưng dung mạo và khí chất hoàn toàn khác biệt của hắn đã hấp dẫn vô số ánh mắt và làm xuất hiện nhiều sự kinh ngạc khi mới xuất hiện.
Ngũ quan và tư thái của hắn đều tràn ngập ý vị độc đáo của đàn ông phương Đông, giơ tay nhấc chân thong dong, thoải mái, hoàn toàn không hề kém bất cứ một người mẫu nào. Cho dù là kinh diễm hay nghi ngờ, ít nhất thì cũng đã khắc sâu ấn tượng đầu tiên trong lòng khán giả, vậy là đã thành công.
Khi xoay người, Tần Diệc lướt qua vô số ánh mắt dưới khán đài, trong lơ đãng, hắn bắt gặp một tầm mắt nóng rực rồi nhanh chóng lướt đi, nhưng chỉ trong nháy mắt ấy, hắn liền nhận ra người kia là ai.
Mãi cho đến khi Tần Diệc đi xong một vòng, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ được tầm mắt ấy trên lưng mình, chưa từng rời đi.
Trở lại hậu trường thay quần áo và trang sức, chẳng bao lâu, có người đưa tới cho Tần Diệc một vài bó và lẵng hoa, bên trên còn có lời mới của vài mặt hàng có hứng thú với hắn, còn cả lời mời hợp tác…… Những người mẫu khác cũng đều có, nhưng là gương mặt mới, lời mời của Tần Diệc có vẻ nhiều hơn.
Tần Diệc nhìn lướt qua rồi cất hết thiệp đi, hoa tươi thì thôi…. dù sao cũng không ăn được.
Nghĩ như thế, Tần Diệc bỗng nhiên cảm thấy bụng trống rỗng. Thu dọn xong, hắn quyết định trộm đi tới nơi ăn uống trong hội trường để kiếm chút đồ ăn. Nhưng vừa đi ra ngoài đã thấy ở cuối hành lang, Bùi Hàm Duệ ôm một bó hoa hồng, đang chậm rãi đi về phía hắn.
Người đàn ông kia vẫn nghiêm cẩn như cũ, caravat và khuy áo vô cùng sang trọng, mái tóc đen không dài không ngắn vuốt ra sau đầy quy củ, bộ dáng ổn trọng.
Bùi Hàm Duệ thấy hắn bước ra thì dừng lại, lẳng lặng đứng nơi đó, mang theo nụ cười dịu dàng ưu nhã, ngóng nhìn Tần Diệc.
Không biết vì sao, nhìn bó hoa hồng tục muốn chết mà anh cầm trong tay, Tần Diệc liền cảm thấy có chút buồn cười. Rõ ràng là một người đàn ông phong lưu, vậy mà phương thức bày tỏ lại cũng ngốc đến vậy. Nhưng rồi hắn nhìn đôi mắt sâu thẳm của đối phương, trong đó chứa đầy tình tố không thể nói nên lời.
Khóe miệng Tần Diệc không khỏi mím chặt, chẳng thể cười nổi, chỉ có thể trầm mặc đứng dối diện với anh.
Nhíu mày, Tần Diệc có chút trù trừ, nhịn không được bước nhỏ về phía anh. Điều này khiến mắt Bùi Hàm Duệ có chút sáng lên, mơ hồ có chút mong chờ.
Đúng vào lúc này.
“Tần Diệc!” Một giọng nữ trong dễ nghe vang lên từ phía sau, tiếng kêu kích động mang theo sự vui mừng không nói nên lời.
Âm thanh này cắt đứt động tác bước về phía trước của Tần Diệc, hắn xoay người. Trước mặt là một mỹ nữ phong tư yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra biểu cảm khó có thể tin được, còn cố gắng che dấu sự vui mừng như điên….không ngờ là người quen.
“….Bách Vi?” Tần Diệc híp mắt, có chút kinh ngạc.
Nghe thấy đối phương kêu tên mình, Bách Vi hạnh phúc muốn xỉu, hai má hồng nhẹ, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Ừm, anh còn nhớ tên tôi cơ à……”
Tần Diệc tùy ý gật đầu: “A, nhớ chứ.”
“Vậy………. Anh tới Mỹ lúc nào thế? Tôi nghe nói anh gặp nhiều phiền phức trong nước, tôi……” Chú ý tới Tần Diệc hơi nhíu mày, Bách Vi biết sai vội vàng ngậm miệng, khẩn trương nhìn hắn, chỉ sợ đối phương không vui.
“Đến đây hơn một tháng rồi.” Tần Diệc nói.
Thấy hắn không có dấu hiệu tức giận, Bách Vi có chút thả lỏng, định mở miệng nói thêm vài câu thì bỗng nhiên thấy một người đàn ông đẹp trai phong độ, bàn tay cầm bó hoa siết chặt, mặt trầm như nước đang lạnh lùng nhìn mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Em gái Bách: Tới sớm không bằng tới đúng lúc ╮[╯▽╰]╭
Bùi thiếu: Mẹ kiếp¥……%¥……[ phát điên ing