Khi đi vào trong hậu trường, tất cả mọi người đều đang rất khẩn trương, bận rộn, không có ai chú ý tới sắc mặt Tần Diệc, lạnh như băng.
“Ai, đại gia của tôi ơi, rốt cuộc anh cũng trở lại!” Nhân viên hóa trang nhìn thấy hắn, nhanh chóng chạy qua, nhưng biểu tình đáng sợ của đối phương khiến lời nói của cô lập tức ngưng bặt, “Tần Diệc, anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Có muốn….?”
“Nhan Quy đâu?” Tần Diệc dùng ngữ điệu gần như quát ngắt lời cô.
“Ơ….. Phòng, phòng hóa trang.”
Nhân viên hóa trang lắp bắp, cầm trong tay bộ đồ diễn mà phân vân không biết có nên tiến lên hay không, lại không ngờ đối phương chú ý tới.
“A, cái này là cho tôi mặc? Hả?” Ánh mắt Tần Diệc dừng lại trên bộ quần áo cô cầm trên tay, giận quá mà phản cười, bộ quần áo này đương nhiên hắn biết, chính là bộ mà Nhan Quy chọn cho người mẫu ra thứ hai.
Nếu khi vừa nhìn thư mời, trong lòng hắn vẫn còn chút ảo tưởng may mắn, thì bây giờ, trái tim hắn đã triệt để băng giá, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được nộ khí đang trào ra như sóng, không ngừng ùa lên mãnh liệt.
“Đúng rồi, bộ quần áo này có vấn đề gì sao?” Nhân viên hóa trang nghi hoặc đầy đầu, cầm quần áo xem xét cẩn thận, đường may tinh tế, số đo cũng đúng nha.
Tần Diệc một tay túm quần áo cầm lấy, trầm giọng hỏi: “Khi nào thì Nhan Quy nói với cô tôi sẽ mặc bộ này?”
“Khi nào….. không phải hai hôm trước sao?” Thần sắc nhân viên hóa trang đầy nghi hoặc, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ rồi nhanh chóng hóa thành khiếp sợ, “…….. Chẳng lẽ Nhan tiên sinh không nói cho anh?”
Thần Diệc cười lạnh một tiếng, cầm quần áo sải bước vào phòng hóa trang.
Đây là một phòng hóa trang đơn, tuy rằng thiết kế cũng chẳng khác gì mấy gian bên ngoài, nhưng ít ra là khá yên lặng và riêng tư.
Tiếng Tần Diệc mở cửa khiến người đàn ông ngồi bên trong quay đầu lại, Nhan Quy thấy Tần Diệc đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó ánh mắt anh ta chuyển qua bộ quần áo trong tay hắn, sắc mặt chợt thay đổi.
Đó là một vẻ mặt phức tạp, là sự pha trộn của áy náy và bất đắc dĩ, lo sợ bất an mà lại nhẹ nhõm.
Từ khi biết người này, hắn chưa bao giờ thấy Nhan Quy lộ ra biểu cảm như vậy.
Khi nãy hắn nghĩ, nên mở miệng như thế nào, chất vấn sao? Nhưng mình có tư cách gì, đây là buổi giới thiệu sản phầm của Nhan Quy, là nhà thiết kế, đương nhiên hắn có tư cách quyết định ai là người mẫu chính, còn ai là phối hợp diễn.
Còn chính mình thì sao, a, chẳng qua chỉ là một người mẫu bình thường ngay cả một show thời trang lớn cũng chưa từng tham dự mà thôi.
Nhưng nếu là người yêu thì sao?
Khi mà tất cả mọi người đều đã biết việc thay đổi người mẫu chính, khi mà chỉ còn chưa đầy nửa giờ sẽ mở màn, hắn lại là người cuối cùng phát hiện chính mình đã bị thay đổi, đã thế còn từ miệng của một người ngoài!
Mà trước đó, người tình mà hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng và ái mộ, ngay cả ám chỉ cũng chưa từng cho hắn.
Tần Diệc rất muốn mở miệng cười to, thế nhưng hắn không cười, tậm chí trên mặt không có một chút biểu cảm.
Hắn lẳng lặng nhìn Nhan Quy, nhìn đối phương đến gần mình, lại tựa như không chịu nổi áp lực hắn phát ra, đi một nửa liền dừng lại.
“Anh biết bây giờ em rất mất hứng, việc đổi người là anh không tốt, nhưng em cũng biết anh đã mong đợi buổi diễn này như thế nào, đề nghị Thư Đàm đưa ra, anh thật sự không có cách nào từ chối, cũng không có lý do từ chối,” rút cục thì Nhan Quy vẫn tiến lên trước, lấy tay nắm hai vai hắn, đầy thâm tình nói, “Tần Diệc, thông cảm cho anh lần này được không? Vì anh, nhẫn nại một chút, có được không?”
Nhẫn nại một chút?
Tần Diệc buông mi nhìn chăm chú vào hai mắt anh ta, đôi mắt mà mình từng cho rằng sáng nhất, đen nhất, lúc này lại phản chiếu ra biểu cảm của chính mình, lạnh lùng, mệt mỏi từ trong xương tủy.
Vì có thể ở bên Nhan Quy, hắn đã phải trả một cái giá rất đắt, một lựa chọn mà ngay cả một thằng ngốc cũng sẽ không chọn, làm người mẫu độc quyền. Giờ đây, hắn lại gặp quả đắng do cái giá đắt đó gây ra, bị chính Nhan Quy tự tay đổi!
Nhan Quy, anh vĩnh viễn không biết, tôi vì anh mà trả giá bao nhiêu….
“Anh vốn không hiểu, vì sao mà tôi tức giận!” Tần Diệc lạnh lùng tránh thoát tay anh ta, kỳ thật nếu Nhan Quy nói ra chuyện này, thương lượng với hắn, nói không chừng hắn vẫn có thể nhịn, thế nhưng lần này, hắn không nhịn nổi nữa!
“Anh biết, anh tuyệt đối không có ý nghĩ rằng em không bằng Thẩm Thư Đàm, chỉ là lần này anh ấy thích hợp hơn…..” Nhan Quy vẫn muốn giải thích.
Tần Diệc đã không muốn nghe tiếp, trùng hợp, ngoài cửa truyền đến tiếng trợ lý gõ cửa: “Nhan tiên sinh, sắp đến giờ, mọi người mẫu đều ok, có thể chuẩn bị tới hậu trường.”
“Tần Diệc, chúng ta không có thời gian, em nhanh đi thay quần áo, anh sẽ bảo họ chờ em.”
Nhan Quy nói liền kéo tay hắn, lại không ngờ bị Tần Diệc né tránh.
Anh ta nhíu mày: “Tần Diệc, bây giờ không phải lúc bốc đồng, đợi hết show chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Tùy hứng?” Lời này không nghi ngờ lại châm lửa trong lòng Tần Diệc, hắn trào phúng thấp giọng nhấm nuốt từ này, trực tiếp ném quần áo trong tay cho Nhan Quy, lạnh giọng nói, “Tôi liền tùy hứng một lần cho anh xem!”
Nói xong, hắn không thèm để ý Nhan Quy la lên đằng sau, đi thẳng ra khỏi phòng hóa trang.
Lúc rời đi hậu trường vừa vặn lướt qua Thẩm Thư Đàm, hắn không để ý tới tiếng cười đùa cợt của Thẩm Thư Đàm, xuyên thẳng qua đám người, mặt không thay đổi đi nhanh ra ngoài, chỉ có bàn tay nắm chặt tỏ rõ cảm xúc của hắn.
Dường như chỉ ở thêm một giây thôi, hắn sẽ không chịu đựng nổi.
“Tần Diệc!” Nhan Quy từ phía sau chạy theo muốn tìm người về, lại bị Thẩm Thư Đàm kéo lấy cánh tay.
“Buông tôi ra, tôi muốn tìm em ấy về, catwalk sắp bắt đầu rồi!” Phản ứng của Tần Diệc khiến Nhan Quy trở tay không kịp, hắn vừa phẫn nộ vì sự tùy hứng của Tần Diệc, lại lo hắn chạy đi như vậy sẽ có chuyện.
“Em cũng biết catwalk sắp bắt đầu sao?” Thẩm Thư Đàm cau mày, “Bây giờ đáng lẽ em nên nghĩ xem làm cách nào bổ sung chỗ trống của cậu ta, cục diện rối rắm thằng nhóc kia bỏ lại cũng phải có người thu thập chứ. Mặc kệ thế nào, buổi biểu diễn đêm nay, tuyệt đối không thể có sơ suất, nếu không mọi công sức của em đều uổng phí.”
Lời Thẩm Thư Đàm khiến Nhan Quy tỉnh táo lại, anh ta ấn thái dương, yên lặng gật đầu, danh sánh người mẫu đều đã ghi trên thiệp mời, Tần Diệc vắng mặt còn phải che dấu một phen.
Trước mắt, quan trọng nhất là buổi diễn, về phần những thứ khác….. có thể để sau.bg-ssp-{height:px}
Tần Diệc đi thẳng ra cửa hội trường, giây phút mà hắn ra khỏi đại sảnh, gió đêm lạnh lẽo xoa dịu thần kinh căng thẳng của hắn, rời xa hội trường ồn ào náo động, ban đêm yên tĩnh khiến lòng hẵn cũng bình tĩnh trở lại.
Vậy, đi đâu đây?
Hắn mờ mịt nghĩ.
“Cứ thế chạy ra, xem ra đêm nay cậu sẽ không ra diễn?” Phía sau truyền đến tiếng đàn ông, trầm thấp mà đầy nhịp điệu.
Tần Diệc quay người lại, bình tĩnh nhìn Bùi Hàm Duệ: “Đừng nói với tôi là anh cũng trùng hợp ra ngoài hóng gió.”
Lời hắn đầy ngữ khí trần thuật, ẩn hàm trong đó sự lạnh lùng cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm.
Bùi Hàm Duệ mỉm cười: “Không, tôi theo cậu đi ra.”
Nếu cậu không tham dự catwalk, dĩ nhiên không cần ngồi đó làm gì. Đương nhiên anh ta thông minh không nói ra lời này.
Tần Diệc trầm mặc một chút, sau đó đi về phía anh ta: “Có giấy bút không?”
Mặc dù kinh ngạc về vấn đề này, nhưng Bùi Hàm Duệ vẫn thò tay vào túi áo trong lấy ra một chiếc bút máy tinh xảo và một tấm danh thiếp, ít nhất là mặt sau trắng tinh.
Lấy danh thiếp và bút máy, Tần Diệc đặt bút lên danh thiếp, viết hai chữ lớn.
…..Chính là tên hắn.
Mặt hắn không chút thay đổi đưa qua, nói: “Ký tên rồi đó, lấy đi, không cần cảm ơn, cũng không cần lại làm phiền tôi.”
“……….”
Bùi Hàm Duệ dở khóc dở cười cầm tờ giấy có chữ kí, bật cười: “Cậu nghĩ tôi là hoa si sao?”
Anh ta cúi đầu nhìn lướt qua, hừm, chữ còn rất xấu nữa chứ, vừa nhìn đã biết lý do chính là lúc học tiểu học quá nghịch ngợm.
“Không.” Tần Diệc liếc mắt nhìn hắn chằm chăm, “Tôi nghĩ anh là biến thái.”
“……….”
Cũng không biết Bùi Hàm Duệ nghĩ gì mà vẫn cất tờ giấy kia đi.
“Vậy, muốn đi uống không? Tôi biết một quán bar không tệ lắm.” Bùi Hàm Duệ nho nhã lễ độ mời.
Hiện tại Tần Diệc cũng không có chỗ để đi, đối phương quá mức chú ý mình cũng khiến hắn thấy hơi quái dị, nhưng bây giờ, thật sự hắn rất cần một chỗ để phát tiết tâm tình bị đè nén.
Mà nếu cái tên Bùi Hàm Duệ này có ý đồ gì kỳ quái, Tần Diệc tin, chỉ cần một bàn tay của mình cũng có thể khiến vị quý công tử quen sống an nhàn này biến thành đầu heo.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hắn lại ngồi vào bên trong chiếc xe này lần thứ hai, hơn nữa, mỗi lần đều là lúc tâm tình khó chịu, Tần Diệc gần như hoài nghi Bùi Hàm Duệ chính là vận rủi của mình, gặp là xui.
Tuy rằng hắn biết cái kiểu giận chó đánh mèo này rất vô nhân đạo, nhưng mà, kệ nó.
Mắt Tần Diệc u u nhìn cửa sổ, ít nhất cũng nhờ phúc của tên này, sự chú ý của mình mới thoát ra khỏi buổi biểu diễn.
Buổi tối không kẹt xe, xe đi không lâu liền dừng lại trước một hộp đêm cao tầng nhìn qua rất sang trọng, tên quán là Xích Tiêu, bảng hiệu cũng không lấp lánh xinh đẹp như mấy quán bar, đèn neon nhấp nháy làm hoa cả mắt, mà là màu đỏ sậm u u, khiến cho sự ái muội và cách điệu đều ẩn tại bóng đêm.
Trước khi xuống xe, Bùi Hàm Duệ kéo mở caravat, ném cả nó và chiếc kẹp caravat vô giá vào trong xe, sau đó vừa mở cửa xe, vừa vừa cởi bỏ nút thắt ở cổ áo sơ mi được cài vô cùng cẩn thận.
Anh ta là sự thuyết minh hoàn mỹ cho việc làm cách nào mà một nhân vật nổi tiếng ưu nhã, khéo léo biến thành lãng tử tình trường phóng đãng bất kham chỉ trong một giây.
Tần Diệc thờ ơ theo hắn vào cửa, nữ nhân viên tiếp tân mặc sườn xám màu đỏ, chưa nói đến khuôn mặt hay dáng người, cái khó có được là một chút cũng không nhìn ra sự lẳng lơ của mấy cô gái quán bar khi nhìn thấy khách sộp.
Hoàn cảnh nơi này thật không tồi, không tồi đến gần như thoát ly khỏi phạm trù quán rượu, trang hoàng cổ điển mà tao nhã, ngay cả hai bình hoa cổ to bự ngoài cửa cũng ám chỉ sự xa hoa ẩn giấu. Đại sảnh lầu một căn bản không hề có trai gái trẻ điên cuồng nhảy nhót, mà là một dàn nhạc hơn mười người đang diễn tấu, chủng loại nhạc cụ không hề ít, ở chính giữa là một chiếc đàn dương cầm màu đen được chế tạo rất xa xỉ.
Hai bên đại sảnh là quầy bar và tổ hợp ghế ngồi, còn cô nhân viên mặc sườn xám thì đang thì thầm gì đó với một nam bồi bàn, anh ta liền lễ phép khom người làm tư thế mời, trực tiếp dẫn hai người lên phòng riêng trên tầng hai.
Tầng hai yên lặng hơn đại sảnh tầng một rất nhiều, đặc biệt là phòng riêng cách âm rất tốt, trong đó có một vách tường bằng thủy tinh nhìn thẳng xuống sàn nhảy tầng một, kéo màn ra là thấy bên dưới.
Hai năm nay, Tần Diệc tự nhân là đã kinh qua khá nhiều, vậy mà lúc này vẫn không khỏi có cảm giác dễ nhũi vào thành.
“Chỗ này, không tệ lắm đúng không?” Bùi Hàm Duệ mở chai rượu vang ướp lạnh trên bàn, rót cho mỗi người một ly.
Mà Tần Diệc thì không hề coi mình là người ngoài, cứ thế ngồi vào sô pha.
Trong phòng có giàn loa âm li và màn hình chọn bài, uống một chén rượu, hắn cầm microphone lên, ấn loạn vài bài trên màn hình cảm ứng, mở họng bắt đầu gào.
Ngay khi hắn mở miệng, Bùi Hàm Duệ liền thấy không ổn, ngay sau đó, anh thấy hối hận vì đã mang người này vào phòng.
Ngồi dưới tầng một coi biểu diễn, uống chút rượu, bồi dưỡng bồi dưỡng cảm tình không phải rất tốt sao!
Còn bây giờ, Bùi Hàm Duệ cảm thấy màng nhĩ của mình đang bị tàn phá một cách đau khổ, mà người khởi xướng đã hoàn toàn say mê trong khoái cảm được phát tiết.
Quả thực giống như ăn kẹo cao su khuyến mại…. căn bản không thể dừng!
Bùi Hàm Duệ yên lặng nhấp một ngụm rượu, cười khổ lắc đầu.