Dù sao cũng đều là những người mẫu nổi tiếng đã tham gia không ít quảng cáo, hai người nhanh chóng che dấu sự xấu hổ của mình, nhưng xung quanh cũng đã bắt đầu vang lên tiếng cười nhẹ.
Không nghĩ tới vừa nói những câu này với Hạ Hà thì bây giờ nó lại rơi thẳng xuống người mình, nộ khí trong lòng Thẩm Thư Đàm nổi lên, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có biểu cảm gì. Anh ta vẫn cố nhịn xuống, nhìn Tần Diệc thật lâu rồi không nói gì thêm mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơ mặt của Hạ Hà giật giật, ánh mắt âm trầm, sau một lúc lâu, không biết là nhớ đến cái gì, vẻ mặt anh ta giãn ra, mang theo chút đùa cợt, hạ thấp giọng nói:
“Giả vờ, cứ giả vờ đi. Chẳng lẽ cậu đã hết bị đóng băng? Nếu không có chuyện năm rồi thì cũng coi như thôi, nhưng đến bây giờ, với loại thanh danh này của cậu còn định tranh hợp đồng quảng cáo của Pria hay sao, tư tưởng hơi bị kì lạ đấy. Không phải ai cũng được quay quảng cáo với người mẫu nổi tiếng của Mỹ đâu, khuyên cậu nên sớm trở về đi thì hơn, đừng làm người trong nước mất mặt.”
Nếu nói khi nãy Tần Diệc còn chưa hiểu ra sao, hiện tại nghe được những lời này, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một nụ cười cổ quái. Nhưng hắn của bây giờ nếu còn đứng tranh luận với loại người này thì cũng quá đáng cười, Tần Diệc chỉ hơi nhếch môi cười rồi tránh anh ta, đi thẳng vào bên trong.
Một tên bị đóng băng mà cũng dám thái độ với mình, tên kia cho rằng mình là ai…….
Hạ Hà âm trầm nhìn theo bóng dáng hắn, bàn tay buông thõng không khỏi nắm chặt lại, rồi lại như không có việc gì buông ra. Anh ta đưa tay mân mê miếng giấy ghi số thứ tự trong tay, tựa vào vách tường lẳng lặng chờ đợi buổi thử vai sắp tới.
Bởi vì có rất nhiều người mẫu đến báo danh nên lần thử vai này áp dụng kiểu thi tập thể, người mẫu sẽ được chia thành các nhóm, mỗi nhóm sẽ gồm đến người.
Hạ Hà không nghĩ đến là, anh ta lại được phân vào chung một tổ với Thẩm Thư Đàm và Thẩm Hựu. Nhưng cũng tốt, nếu không sao có thể nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Thư Đàm khi thua mình cơ chứ, khi đó nhất định sẽ rất phấn khích.
Bởi vì đến khá sớm, nhóm của bọn họ là nhóm được vào trước tiên. Những người mẫu đã phỏng vấn xong thì sẽ đi thẳng qua một con đường khác vào khu nghỉ ngơi để chờ kết quả mà không chờ cùng những người mẫu khác.
Ngoại trừ hai tên họ Thẩm thì còn có hai người khác cùng nhóm với Hạ Hà, trong đó có một người dáng người không tồi những diện mạo lại bình thường, một người khác thì diện mạo khá âm nhu, không khác Hạ Hà là mấy.
Tính toán sơ qua về ưu nhược điểm của từng người, Hạ Hà vẫn tràn ngập tự tin về bản thân mình. Cài số thứ tự vào eo bên trái, anh ta dẫn đầu nhóm người đi vào phòng.
Gian phòng khá rộng rãi, thuận tiện cho người mẫu đi catwalk, vài vị giám khảo đến từ nội bộ công ty Pria ngổi phía trên, có người Trung Quốc cũng có người ngoại quốc, vị trí ở giữa còn trống, Hạ Hà đoán đó là chỗ của vị người mẫu kia.
Năm người bọn họ đi vào đứng trong phòng, cánh cửa đóng phía sau lưng lại bị mở ra, nhưng mà người đi vào khiến những người mẫu đến thử vai đều vô cùng sửng sốt. Thẩm Thư Đàm thấy trên người đối phương không có số thứ tự thì nhíu mày không nói, nhưng Hạ Hà thì rất không vui mở miệng: “Tần Diệc, người đến sau thì phải xếp hàng lấy số thứ tự, chút quy củ đó mà cũng không hiểu à?”
Tần Diệc mới đi toilet về, tay vẫn còn cầm giấy. Hắn lau tay xong thì ném giấy vào thùng rác, không chút để ý tới khuôn mặt xanh mét của đối phương, một câu cũng lười trả lời, xoay người lướt qua bọn họ, đi thẳng về phía ban giám khảo. Cuối cùng, dưới ánh mắt khiếp sợ không thể tin nổi của mấy người kia, hắn chậm rì rì ngồi vào chiếc ghế sô pha ở trung tâm.
Tần Diệc…… lại là giám khảo của Pria? Điều đó không có khả năng! Hơn nữa vị trí trung tâm kia chẳng phải là……
Sẽ không, nhất định là nhầm lẫn!
Hạ Hà kinh ngạc nhìn Tần Diệc, anh ta không thể tin vào hai mắt của chính mình, hai bàn tay nắm vào lại buông ra, hàm răng nghiến chặt lại. Nhưng vắt hết óc thì anh ta cũng chẳng nghĩ ra cái lý lẽ nào khác cho việc Tần Diệc xuất hiện tại đây, ở vị trí đó!
Không phải chỉ có mình anh ta có ý nghĩ như vậy, mặt Thẩm Thư Đàm cứng lại, khó có thể tin tưởng. Chỉ có Thẩm Hựu, sau khoảng thời gian đầu hơi kinh ngạc thì cậu ta lại khôi phục như thường.
Có lé là do vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt họ quá rõ rệt, mấy vị giám khảo ngồi trên đều cảm thấy thắc mắc, một người nhịn không được quay sang hỏi Tần Diệc một câu:
“Vì sao bọn họ nhìn tới cậu lại kinh ngạc như vậy? Ở Mỹ, cậu nổi tiếng như vậy, lại là người mẫu Châu Á duy nhất đại diện cho nhãn hàng chúng tôi, chẳng lẽ những người này còn không biết hay sao? Tôi sớm nghe nói rằng Trung Quốc quản lý truyền thông rất chặt, nhưng không nghĩ rằng lại chặt tới mức này….”
“A không, anh hiểu lầm rồi. Bởi vì có chút nguyên nhân đặc thù, khoảng thời gian trước, truyền thông trong nước rất ít đưa những tin tức có liên quan đến tôi.” Tần Diệc không mặn không nhạt giải thích một câu, sau đó nói: “Bắt đầu đi.”
Tiếng hai người nói chuyện không lớn không nhỏ, tuy nói bằng tiếng Anh nhưng hai người Thẩm, Hạ đều nghe hiểu được. Tình huống mà Hạ Hà không muốn thừa nhận nhất đã được kiểm chứng, sắc mặt anh ta vừa xanh vừa trắng, cơ mặt giật giật, trái tim chìm hẳn xuống đáy cốc, rồi lại như thể bị vô số đá nặng đè lên ngực, không thể thở nổi.
Sao lại có thể như vậy….. chẳng phải Tần Diệc bị đóng băng hay sao? Sao mới cách có nửa năm đã lại giết trở về, còn trở thành người mẫu nổi tiếng tại Mỹ?
Càng đáng sợ hơn là, chính anh ta còn cố tình trào phúng hắn trước mặt bao người, giờ hắn lại trở thành giám khảo tại buổi phỏng vấn quan trọng!
Vì sao vận may đều chiếu cố hắn, vì sao cái tên âm hồn bất tán này luôn chắn đường của mình!
Hạ Hà bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước, có người mẫu nói rằng Pria sắp tiến quân Trung Quốc, và nghe đồn là người mẫu nam bên trong quảng cáo đó rất giống Tần Diệc. Khi đó anh ta còn châm chọc đám người mẫu đó một phen, cảm giác thật nực cười. Nhưng vừa nghĩ tới đó, Hạ Hà lại nhìn chằm chằm Tần Diệc đang ngồi trên bục cao, không khỏi cảm thấy vừa hoang đường vừa đáng cười.bg-ssp-{height:px}
So với cảm giác ghen tị, phẫn uất và căm ghét trong lòng Hạ Hà, tâm tình của Thẩm Thư Đàm phức tạp hơn nhiều. Sắc mặt anh ta cũng chẳng tốt hơn ai, chẳng qua là cố gắng kiềm chế mà thôi.
Trước mặt các vị giám khảo đặt hồ sơ lý lịch của các mẫu nam, bọn họ lật xem một hồi thì tỏ ý bọn họ có thể bắt đầu.
Hạ Hà và Thẩm Thư Đàm tuy rằng cực cố gắng bình tĩnh, đặt sự chú ý vào việc thể hiện bản thân, nhưng cuối cùng họ vẫn chịu sự ảnh hưởng của Tần Diệc. Ánh mắt Hạ Hà lóe lên, gần như không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Diệc. Trong đầu anh ta vẫn luôn nghĩ liệu mình có thể bị Tần Diệc gây khó dễ hay không, giống như trong buổi huấn luyện một năm trước ở Thiên Lộ, hắn sẽ nhân cơ hội trả thù lại.
Càng nghĩ, anh ta càng cảm thấy nhất định sẽ như thế, lực chú ý của anh ta càng không thể tập chung. Thậm chí khi cả năm người đồng loạt bước đi, nhịp bước của anh ta còn bị chệch một cách rõ ràng. Khi buổi thử vai ngắn ngủi kết thúc, Hạ Hà mới phát hiện ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thẩm Thư Đàm biểu hiện tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ có thể nói là bình thường và khá cứng nhắc. Ngay cả hai người mẫu khác danh tiếng không bằng họ thì biểu hiện cũng tốt hơn hai người họ nhiều, lại càng không cần so với Thẩm Hựu lúc nào cũng đầy khí thế.
Trong những buổi thử vai công khai thế này, giám khảo sẽ không đưa ra nhận xét ngay mà khiến bọn họ rời đi mới bắt đầu thảo luận.
“Tần, hình như mấy người này cùng ở trong công ty cũ của cậu, cậu cảm thấy thế nào?” Ryan hỏi.
Tần Diệc cầm bút trong tay, ngòi bút nhẹ nhàng chấm lên vài cái tên trong danh sách, nhún vai nói: “Chính vì nguyên nhân như thế, tôi sẽ không nói ra cái nhìn chủ quan của mình trước, mọi người hãy nhận xét trước đi.”
Ryan khẽ cười cười, nói: “Cảm giác duy nhất của tôi là, trình độ trung bình của tổ này có vẻ không được như trong hồ sơ của họ, xin lỗi, không phải tôi kỳ thị, chỉ là có chút thất vọng.”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy thế.” Vị nữ giám khảo ngồi bên trái lên tiếng. “Người mẫu tên Thẩm Thư Đàm làm không tồi, nhưng khi nhìn thì tôi không có cảm giác trước mắt sáng lên. Về phần Hạ Hà, tôi thật không dám tin những người mẫu được chúng ta mời đến còn có thể phạm những sai lầm cấp thấp như thế. Những người khác thì cũng được, ngược lại cái cậu Thẩm Hựu kia khiến tôi rất ấn tượng.”
“Haha, tôi cũng đang định nhắc tới cậu ta, Thẩm Hựu khiến tôi có cảm giác đang đối diện với mãnh thú. Nam trang Pria chúng ta cần hình tượng như vậy. Còn những người khác trong tổ này….. ừm, xin lỗi, tôi sẽ dùng một từ không quá thỏa đáng, gà còm, đúng vậy chính là cảm giác này. Tôi thật sự hoài nghi trên người Hạ Hà có mấy miếng thịt gà, không không, là cơ bắp….”
Nghe một đám ngoại quốc đánh giá những mẫu nam hàng đầu trong nước, Tần Diệc không khỏi buồn cười. Tuy rằng thấy ra được là có vài vấn đề do lâm trường phát sinh, nhưng sự khác biểu về thẩm mỹ giữa các nước là rất rõ rệt.
Cuối cùng Tần Diệc thanh thanh cổ họng, mỉm cười nói: “Tôi cũng thấy Thẩm Hựu khá tốt. Chúng ta hãy xem những tổ tiếp theo xem sao, không chừng lại có niềm vui bất ngờ.”
Đáng tiếc là những tổ có thực lực nhất trên cơ bản họ đều đã xem qua. Cuối cùng trải qua phỏng vấn và sàng lọc, họ chọn ra ba người mẫu vào vòng cuối, và cũng chỉ chọn ra một người duy nhất hợp tác với Tần Diệc.
Buổi thử vai kéo dài cả buổi sáng, cuối cùng Ryan thông báo tên những người lọt top cuối, những người còn lại đương nhiên là đến từ đâu thì về đó. Nhưng điều làm cho mọi người ngạc nhiên nhất chính là, vị người mẫu thần bí tại Mỹ lại chính là Tần Diệc mới bị đóng băng tầm nửa năm trước!
Còn cả ba người vào vòng cuối, trong đó vừa không có Thẩm Thư Đàm cũng không có Hạ Hà. Đương nhiên, điểm này chỉ có Hạ Hà và Thẩm Thư Đàm cảm thấy vậy.
Rào….
Hạ Hà không nhớ nổi đây là lần thứ mấy vuốt nước lạnh lên mặt. Anh ta dùng lực xoa xoa mặt, thế nhưng nước lạnh cũng không thể làm dịu đi lửa giận dâng lên trong lòng!
Vì sao sẽ như vậy? Vì sao Tần Diệc lại xuất hiện tại đó?
Sắc mặt Hạ Hà ngày càng âm trầm, anh ta nhìn chằm chằm chính mình trong gương. Sau một lúc lâu, anh ta lấy di động từ trong túi, do dự một chút, cuối cùng vẫn bấm gọi vào dãy số đó:
“……Alô, xin hỏi, là trợ lý Tiêu Bình Thế đúng không? Tôi là Hạ Hà, mong ngài đừng cúp máy, tôi có việc gấp!”
“Là như vậy, có liên quan đến Tần Diệc. Mong ngài giúp tôi chuyền lời tới chủ tịch Bùi, tên đó lại quay về nước rồi! Lần trước chẳng phải khi nói cho ngài thì chủ tịch Bùi đã đóng băng hắn rồi hay sao? Hình như gần đây lại xảy ra vấn đề. Đúng rồi, hắn còn nhận hợp đồng quảng cáo, bây giờ là người đại diện của Pria. Có lẽ chủ tích Bùi còn chưa biết chuyện này, tôi hoài nghi hắn vẫn dây dưa với cậu Bùi Hàm Duệ, nếu không sao có thể…..”
“Alo? Trợ lý Tiêu ngài đợi đã…..? Alo….”
“Đáng giận, cúp ngang điện thoại của mình!” Hạ Hà nghe di động truyền đến tiếng báo bận, sắc mặt vốn xanh mét lại càng trở nên tối tăm. Một lúc lâu sau anh ta mới khôi phục lại đôi chút, mang theo tâm trạng nặng nề ra khỏi toilet.
Sau một lúc lâu, trong phòng toilet bên cạnh truyền tới tiếng dội bồn cầu, tiếp đó, cửa phòng mở ra, Tần Diệc đi ra từ bên trong. Hắn quay đầu nhìn ra cửa, chậm tãi nheo mắt, nắm chặt bàn tay lại….
Thằng khốn kiếp, không cho mày bài học, mày lại tưởng ông đây là hello kitty à!