Tần Diệc túm lấy gáy Bùi Hàm Duệ, khiến anh ngẩng đầu lên, không coi ai ra gì mà đặt xuống một nụ hôn dài. Sau đó, Tần Diệc mới lưu luyến không rời buông anh ra, lúc rời đi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua bờ môi anh. Bùi Hàm Duệ ôm eo hắn, lại hôn thêm một lúc mới bỏ qua.
Cửa phòng làm việc không khép hoàn toàn, An Ngọc đứng ngoài cửa mở to hai mắt nhìn, thấy rõ toàn cảnh. Cô ta bịt kín miệng của mình mới không kêu lên sợ hãi….. Sao, tại sao lại như thế?
Khó trách chính mình ám chỉ lâu như thế mà Bùi tổng hoàn toàn không phản ứng gì. Hóa ra….. là thích đàn ông sao?
Trong đầu An Ngọc một mảnh hỗn loạn, trong lúc hoảng hốt lại nhìn thẳng vào tầm mắt của Bùi Hàm Duệ, anh không vui nhíu mày nói: “Cô đứng đấy nhìn cái gì? Sao còn không đi ra ngoài?”
“A, tại, tại vị này, anh ta chưa có hẹn trước đã xông vào nên tôi….” An Ngọc giật mình, lắp bắp giải thích nói.
Bùi Hàm Duệ cắt ngang: “Cậu ấy không cần hẹn trước, cô có thể ra ngoài.”
“…..Vâng.” An Ngọc cắn môi, yên lặng đóng cửa lui ra ngoài. Cả đường đi đều cúi đầu, cảm xúc ghen tị và không cam tâm điên cuồng bùng phát.
“Sao em lại đến đây?”
Bùi Hàm Duệ chưa thỏa mãn nheo mắt, phục hồi tinh thần mới phát hiện vết bẩn trên quần áo đã dính cả vào tay áo. Sắc mặt anh nhất thời đen xì, lập tức cởi áo khoác ra.
“Tới đón anh tan làm rồi đi ăn cơm.”
Nhìn động tác của anh, Tần Diệc lộ ra biểu cảm vừa ngượng ngùng lại khó xử, lấy chân đá đá anh, dùng giọng điệu chính đáng nói: “Đi làm còn nghĩ đến chuyện đó, em sẽ không chịu sự quyến rũ của anh đâu! Có cởi quần áo cũng vô dụng!”
Bùi Hàm Duệ vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hắn, chậm rãi sửa sang caravat, thản nhiên nói: “Em nghĩ nhiều.”
Nói xong, anh thò tay đẩy Tần Diệc dịch sang một bên, nhặt từng tờ giấy bẩn trên bàn rồi để vào trong sấp giấy loại.
Tần Diệc đứng cạnh ngóng trông nửa ngày, thấy Bùi Hàm Duệ bận đông bận tây, quả nhiên không có ý định tiến thêm một bước, khóe môi xìu xuống, chạy qua ôm anh từ phía sau, buồn bã nói: “Kỳ thật nếu anh quyến rũ em, em vẫn sẽ suy xét một chút…..”
Bùi Hàm Duệ cố nín ý cười, nhăn mặt quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Lúc đi làm, không được linh tinh.”
“Hứ.” Tần Diệc nhỏ giọng lầm bầm. “Keo kiệt, để về nhà lại xử lý anh.”
Một đoạn thời gian tiếp theo, Bùi Hàm Duệ mỗi ngày đều đi sớm về muộn, ngâm mình trong văn phòng sửa bản thiết kế. Về phía Tần Diệc, chương trình quảng cáo phối hợp cùng Thẩm Hựu cũng bắt đầu lịch trình, có khi cũng làm việc đến rất muộn. Rảnh ra một chút là hắn lại đến công ty đón Bùi Hàm Duệ, tiện thể cùng nhau ăn uống.
Từ sau ngày đó, An Ngọc thường xuyên nhìn thấy Tần Diệc tiến vào văn phòng của Bùi Hàm Duệ, mà Bùi Hàm Duệ luôn lạnh nhạt với cô ta lại trở nên dịu dàng, săn sóc, tươi cười khi thấy người đàn ông kia. Thật sự là….. muốn bao nhiêu ngứa mắt thì có bấy nhiêu.
Ngoài hành lang văn phòng, An Ngọc lại nghe thấy tiếng cười mơ hồ truyền đến. Thiếu chút nữa bóp nát văn kiện trong tay, lớp trang điểm diễm lệ cũng không che nổi sắc mặt ghen tị của cô ta, cô ta cắn môi cúi thấp đầu, gõ vang cửa phòng.
“Mời vào.”
Người đàn ông kia đang ghé vào vàn làm việc, cầm bút vẽ lung tung gì đó trên giấy. An Ngọc cố gắng không nhìn hắn, yên lặng đưa văn kiện cho Bùi Hàm Duệ, người kia tiếp nhận, tùy ý vỗ vỗ xấp giấy loại trên bàn nói: “Mang đống tài liệu này ra máy hủy tài liệu và hủy đu, cảm ơn.”
“Vâng.” An Ngọc u oán nhìn anh, thấy Bùi Hàm Duệ nói xong câu cũng không nói thêm câu nào, đành phải thất vọng bê giấy ra ngoài.
Máy hủy tài liệu đắt dưới tầng , bên cạnh là khu nghỉ ngơi nhỏ. Khi An Ngọc đến đó, vừa lúc gặp được quản lý nhân sự đang ngồi nói chuyện phiếm.
“….. Chị nói An Ngọc á? Có phải cô suốt ngày quấn lấy Bùi tổng còn bị trách mắng không?”
“Chính là cô ta. Mấy hôm trước còn hất cả cà phê lên người Bùi Tổng cơ, theo chị thì cô ta cố ý. Chẳng phải như vậy có thể nhân cơ hội chà lau, động tay động chân mà quyến rũ Bùi tổng à? Cũng không soi gương xem mình là cái dạng gì, sao loại đàn bà như vậy mà chưa bị đuổi cơ chứ? Ý vào mình là thư ký của Bùi tổng, suốt ngày ra vẻ, nhìn ngứa cả mắt!”
“Yên tâm đi, cô ta cũng chẳng đắc ý được mấy hôm nữa đi. Thư ký của Bùi tổng nghỉ sinh cũng còn tháng nữa là đi làm rồi, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ phải cuốn gói cút thôi.”
“Thật không, haha….”
Quản lý nhân sự đang định mắng vài câu, bỗng phát hiện nhân vật chính đang đứng ngay sau lưng mình, sắc mặt nhất thời có chút vi diệu. Cô ngậm miệng, cười cười nháy mắt với đồng nghiệm, chậm rì rì lướt qua An Ngọc, hai người càng đi càng xa, nhỏ giọng thì thầm.
Ngay cả An Ngọc không nghe thấy cũng đoán được tuyệt đối không phải lời hay. Cô ta nắm chặt tay, chiếu chút nữa cắn rách cả miệng. Không nghĩ rằng cô thư ký trước sẽ trở lại, còn định đuổi mình? Sao những người này lại có thể như vậy!
An Ngọc giận run người, cô ta chịu đựng không bật khóc, đưa từng tờ giấy loại vào máy cắt giấy.
Bỗng nhiên, cô ta sửng sốt một chút. Mấy tờ này….. không phải mấy bản thiết kế bị dính cà phê hôm đó sao?
Nhìn kỹ mất tấm này, An Ngọc bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại xa lạ nhận được vào khoảng thời gian trước. Nhớ tới những điều kiện mê người mà họ nói ra, tim cô ta nảy lên, hồi hộp đến khó thở. Mắt thấy trước sau không có ai, cô ta đem số giấy còn lại bỏ vào máy cắt, chỉ mấy tờ thiết kế bỏ, cô ta vụng trộm giữ lại….bg-ssp-{height:px}
Sau khi vết thương ở chân khỏi hẳn, Tần Diệc nhận một liền hợp đồng quảng cáo và catwalk của ba nhãn hàng. Chỉ cần đi trên mấy con phố buôn bán là có thể thấy đầy ảnh chụp quảng cáo của hắn, càng không cần nói đến các loại hình quảng cáo khác.
Trong lúc đó, hắn và Bùi Hàm Duệ về nhà họ Bùi thăm ông nội Bùi, thuận tiện lâm hạnh ông đầu bếp cô đơn nhà họ Bùi. Không cẩn thận khiến ông nội Bùi vui vẻ, kết quả là ngày hôm sau, các tạp chí lớn nối gót mà tới, gọi điện muốn nổ máy Kỷ Hàng Phong.
Về phần giữa hai chuyện này có liên quan gì tới nhau hay không, ai mà biết được. Dù sao Tần Diệc cũng rất thích ông nội Bùi, cho dù có ôm đùi thì cũng là ôm đến vui vẻ, còn có dâu tây hữu cơ ăn thỏa thích.
Ngày nào cũng bận rộn muốn chết, chẳng mấy chốc đã đến đêm trước ngày triển lãm của Bùi Hàm Dụe
Tần Diệc vừa tham gia tuần lễ thời trang quốc tế Bắc Kinh, cũng không kịp nghỉ ngơi mà lên máy bay về luôn. Vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy về địa điểm diễn ra sự kiện của Bùi Hàm Duệ, cuối cùng cũng miễn cưỡng vượt qua diễn tập
Lúc hắn đến có chút chậm, may mà quần áo định sẵn cho hắn thì hắn đã mặc thử trước đó, không có vấn đề gì.
Sau khi xuống máy bay, Tần Diệc cũng không gọi điện, Bùi Hàm Duệ còn không biết hắn đã đến. Hiện tại anh đang ở hậu trường thẩm tra.
Từ nhân viên hóa trang đến người mẫu, ai cũng bận rộn, hậu trường nhỏ hẹp đầy người là người. Bùi Hàm Duệ vừa bàn bạc với đạo diễn sân khấu, tùy tay lau mồ hôi thì bị một người mẫu gọi lại.
“Bùi tổng, quần của tôi có chút vấn đề, anh có thể lại đây xem một chút được không?”
Người gọi anh là một cậu trai trẻ tuổi, thân thể thon dài hơi gầy. Cậu ta còn chưa mặc quần áo hẳn hoi, trên người chỉ có một cái quần da bó sát, đường cong phần eo để lộ hết ra ngoài. Đôi mắt màu hổ phách nhìn Bùi Hàm Duệ không chớp, trang điểm nhẹ nhàng, ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt vừa xinh đẹp lại mang theo chút ngây ngô.
“Chỗ nào có vấn đề?” Ánh mắt Bùi Hàm Duệ cũng chỉ nhoáng qua khuôn mặt cậu ta, sau đó dừng lại trên quần
Cậu trai xoay người sang chỗ khác, hơi kéo chiếc quần ra một chút, cố ý vô tình lộ ra chiếc quần lót thấp eo bên trong, dùng âm thanh mềm nhẹ mà dính nị nói: “Bên trong này bị tuột chỉ, hơi rộng, tôi sợ hỏng…”
Bùi Hàm Duệ nhìn kỹ, quả thật bị bung đầu sợi. Anh lôi trong bao kim chỉ ra một màu tiệp với màu quần, thuần thục xâu kim, thản nhiên chỉ đạo: “Nằm sấp xuống, đừng lộn xộn.”
Đối với nhà thiết kế, may vá là kỹ năng cơ bản. Khi thay quần áo ở hậu trường, người mẫu thường gặp rất nhiều vấn đề ngoài ý muốn. Bình thường anh đều yêu cầu người mẫu mặc quần áo rồi may vá tại chỗ, đỡ phải cởi ra may rồi bị rộng hoặc chật rất phiền toái.
Cậu trai trẻ ngoan ngãn nằm sấp nâng eo trên bàn hóa trang, Bùi Hàm Duệ một tay mở lưng quần cậu ra, chăm chú tách sợi rồi khâu, thỉnh thoảng lại ngó ra ngó vào xem có ảnh hưởng đến mặt ngoài của quần không.
“Bùi tổng….” Cậu mẫu nam nhịn không được xoay qua nhìn anh, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng. Cậu ta thoáng nhếch mông, từ phần eo, lưng đến mông hiện ra một đường cong vô cùng quyến rũ. Thấy Bùi Hàm Duệ không có phản ứng, cậu ta đỏ mặt dùng mông cọ sát cổ tay Bùi Hàm Duệ, khàn khàn nói: “Còn chưa xong sao Bùi tổng? Em đợi không kịp đâu….”
Ám chỉ trần trụi khiến sắc mặt Bùi Hàm Duệ trầm xuống. Anh nhíu mày đang định phát tác thì đỉnh đầu xuất hiện một cái bóng che phủ cả hai người.
Bùi Hàm Duệ vừa quay lại thì thẩy Tần Diệc đang ở trần thân trên, chỉ mặc một cái quần dài, đứng trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Tần Diệc….. Em về gấp à?” Bùi Hàm Duệ vui vẻ nói, quên luôn là mình vẫn nắm cạp quần cậu bé kia.
Tần Diệc hất cằm, đôi mắt đen híp lại. Hắn chậm rãi quét mắt nhìn cậu người mẫu đang ghé vào trên bàn, cuối cùng ánh mắt xê dịch đến trên mặt Bùi Hàm Duệ, không mặn không nhạt nói:
“Bùi tổng, quần của em cũng có chút vấn đề. Anh mà không sửa giúp em là quần tuột xuống mất….”
Bùi Hàm Duệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng không khỏi nhếch lên. Anh nhanh chóng thu hồi kim chỉ trong tay, lười để ý đến cậu trai đang cứng ngắc trên bàn, ôm Tần Diệc đi về hướng phòng thay quần áo.
Đóng cửa lại, Bùi Hàm Duệ đặt người kia lên vách tường, hai tay vuốt dọc theo đường cơ trước ngực hắn đi xuống, đụng đến eo, đầu ngón tay ôm lấy cạp quần, thò vào bên trong sờ, ghé vào lỗ tai hắn cười nói: “Để anh kiểm tra xem, cái quần này có vấn đề gì nào…..”
Tần Diệc mất hứng, đè lại cái tay xấu xa của anh, hừ hừ nói: “Nhà thiết kế đúng là nghề nghiệp sung sướng, có khi em cũng phải theo anh học thiết kế mới được.”
“A, ghen à?” Bùi Hàm Duệ khẽ cười. Nhìn người này tức giận, anh cảm thấy hết sức đáng yêu. Nhịn không được sáp lại ngậm bờ môi hắn, mút vào hôn một trận, trầm giọng nói: “Anh lại chỉ thích sờ em thôi…..”
Một tuần không gặp, hai người cọ sát đều có chút bốc hỏa, nhưng nghĩ đến việc sắp phải diễn tập đành tách ra. Ánh mắt Bùi Hàm Duệ dính chặt trên người Tần Diệc, nhìn trên nhìn dưới một hồi, lộ ra một nụ cười thần bí nói: “Anh có một linh cảm thiết kế mới.”
“Hửm?” Tần Diệc nháy mắt mấy cái. “Cái gì?”
Bùi Hàm Duệ hôn hắn một cái, cười nhẹ nói: “Bộ quần áo mới của hoàng đế.”
“…..” Tần Diệc cười ha một tiếng. “Được đấy, anh dám thiết kế thì em dám mặc đi biểu diễn.”
Bùi Hàm Duệ nheo mắt lại đầy nguy hiểm, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Mơ tưởng.”
Anh dừng lại nói: “Em mặc cho anh xem là được rồi.”