Thiên : Chiến thần La Phong
Chương bốn mươi tám: Lý Diệu đáng thương
Người dịch: Workman
Nguồn:
Trên cánh đồng hoang vu mênh mông, lúc nào cũng có cuộc chiến đấu giữa vài con quái thú, mục đích chiến đấu là giết chết đối phương, ăn thịt đối phương cho no bụng! Song có một vũ giả nhân loại nhờ bé hơn đám quái thú rất nhiều, nhưng lại một mình di chuyển trên cánh đồng hoang vu. Hắn căn bản không né tránh bất kỳ con quái thú nào.
Điên cuồng!
Nhưng con quái thú ấy lại như những con kiến, không ít con quái thú dám tới công kích vũ giả nhân loại, nhưng kết quả thì mùi máu trên người vũ giả nhân loại này lại càng nồng. Mùi máu kinh người đó, đặc biệt là mùi máu của một vài con quái thú cường đại lưu lại trên người hắn làm đám quái thú trên đường đi vừa thấy tên nhân loại đó đã phải tránh ra xa.
- La Phong!
- La Phong!
Lý Diệu thì thào, tựa như một con mãnh thú.
- Ngươi trốn đi, trốn đi. Trốn được mồng một, ngươi không trốn khỏi mười lăm!
Lý Diệu căn bản không nghĩ tới khi đuổi giết La Phong, một thanh niên mới mười chín tuổi lại phiền phức như vậy. Nhưng... Lý Diệu không thể không báo mối thù giết con! Không giết chết La Phong, e rằng Lý Diệu hắn ngủ không yên.
“Ừm?” Lý Diệu đột nhiên cảm thấy đồng hồ thông tin trên cổ tay rung lên. Hắn nhìn xuống, chợt giật mình “Vị trí toạ độ của La Phong?”
Đồng thời một cú điện thoại gọi tới.
- Alô.
Lý Diệu trả lời.
- Diệu, là ta, ngươi thu được vị trí toạ độ của La Phong rồi chứ.
Thanh âm Duy Ny Na từ đồng hồ thông tin truyền đến.
- Ngươi tìm được vị trí toạ độ của La Phong rồi à, ngươi xác nhận chứ?
Lý Diệu vội vàng truy vấn.
- Diệu, chúng ta vừa mới tìm được vị trí toạ độ, tên La Phong không hiểu vì sao... lại bấm số trên đồng hồ thông tin! Điều này chứng tỏ, hẳn tự mình mở đồng hồ thông tin. Ta lo việc này có thể là một âm mưu của La Phong, cố ý nhử ngươi tới.
Duy Ny Na nói.
- Âm mưu, cạm bẫy?
Lý Diệu không khỏi cười điên cuồng.
Tiếng cười quanh quẩn khắp cánh đồng hoang vu, căn bản không một con quái thú nào dám can đảm đến gần nhân loại đáng sợ này.
- Ta có 'Bộ đồ Hắc Thần' lấy từ di tích văn minh cổ hộ thân, trong lớp cao thủ chiến thần không có một ai có thể giết chết ta. Trừ phi là quái thú Vương cấp, tồn tại trên cấp chiến thần, pháo laser... còn La Phong, hừ, ta không nghĩ hắn có thủ đoạn gì lợi hại.
Lý Diệu tự tin mười phần.
- Được rồi, bất luận địa chỉ đó là thật hay giả, ta cũng phải mau chân đến xem.
Lý Diệu nói.
- Ừm.
Duy Ny Na cũng không phản đối. Nàng cũng là chiến thần cao cấp, đương nhiên hiểu rõ thực lực của trượng phu mình. Đối với Lý Diệu, chỉ có ba loại tình huống có thể uy hiếp hắn:
Đầu tiên - Pháo laser? La Phong tìm đâu ra pháo laser, hơn nữa còn phải biết thao tác.
, tồn tại trên cấp chiến thần, nếu La Phong có thể mời được người này, còn cần gì phải âm mưu quỷ quyệt
, quái thú Vương cấp. Chung quanh quái thú Vương cấp khẳng định có rất nhiều quái thú cấp lãnh chúa, e rằng khi phát hiện ra tình huống không đúng, Lý Diệu sớm sẽ lui về phía sau, đâu có trêu vào quái thú Vương cấp?
“Khoảng cách còn có một trăm hai mươi km.”
Lý Diệu nhìn bản đồ.
“La Phong, hy vọng ngươi vẫn còn ở đó.”
Vù!
Âm thanh bùng nổ kinh khủng vang lên. Cả người Lý Diệu hóa thành một luồng lưu quang màu đen chạy thành một đường thẳng, bắn thẳng về phía tây nam. Chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt, tốc độ đạt tới hai lần tốc độ âm thanh, quả là tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Bên bờ hồ nước được bao phủ một lớp sương mù rất rộng, một luồng hào quang dừng phắt lại, thân hình ngưng thành thực, thấy đó chính là chiến thần Ngốc Thứu Lý Diệu, mặc đồ màu đen, khuôn mặt lạnh lùng.
“La Phong thật sự trốn rồi, lại mò vào vùng đầm nước đầy sương mù như thế này.”
“Sương mù dày như vậy, pháo laser căn bản không thể sử dụng được.” Lý Diệu không khỏi lộ ra nụ cười châm chọc, cười La Phong làm điều thừa... Theo Lý Diệu, pháo laser đã bị Cực Hạn Vũ Quán thu đầy giữa rồi. Không có pháo laser, La Phong tránh giữa hồ đầy sương mù không phải chỉ là công cốc sao?
Vèo!
Lý Diệu nhảy mạnh một cái, lên cao mấy chục thước, vượt qua trăm mét, cả người tựa như một viên đạn pháo bắn ra xa.
- Xoẹt xoẹt...
Hắc quang trên hai chân Lý Diệu nhanh chóng kéo dài ra, chẳng mấy chốc đã hình thành một món đồ cùng loại với cái bè da. 'Hắc Thần’ kéo dài ra hình thành một cái bè da, rồi dựa vào xung lượng do cú dậm chân của Lý Diệu sinh ra lúc trước, nhanh chóng lướt đi trên mặt hồ! Ngồi trên bè da, hai tay Lý Diệu cầm một thanh đơn đao, chốc chốc quạt nước. Với lực cánh tay kinh người của Lý Diệu, mỗi một lần đao quạt nước, đều sinh ra lực đẩy kinh người.
- Hống...
- Cạc cạc...
- Ti ti...
Đủ loại thanh âm quái dị từ phía dưới mặt hồ truyền lên, nhưng vẻ mặt Lý Diệu vẫn lạnh lùng, căn bản không đếm xỉa tới mấy tiếng kêu của đám quái thú thủy tộc. Đối với một cường giả chiến thần cao cấp thì những quái thú thủy tộc ở hồ nước bình thường thật ra không uy hiếp gì tới hắn. Đáng tiếc, Lý Diệu không biết chỗ đặc thù của hồ nước này. Cái bè da màu đen xé nước hồ với tốc độ kinh người, tạo ra những cơn sóng mạnh, nhanh chóng di chuyển.
- Cái gì.
Lý Diệu đột nhiên biến sắc.
Chỉ thấy một vật thể phủ kín những vảy cá màu tím, dài trên ba mươi thước, cùng loại với cái đuôi rắn, tựa như một tia chớp từ dưới mặt nước đột nhiên xuất hiện, đảo qua một vòng cung, chưa tới một phần trăm giây. Cái đuôi dài to đùng với vảy tím đã đập vào cái bè da.
Vèo!
Bè da dưới chân Lý Diệu chợt biến mất, ngoại trừ mắt, miệng, mũi, những nơi khác trên người được màu đen bảo vệ kín. Lý Diệu nhanh như chớp đạp mạnh vào cái đuôi khổng lồ đầy vảy, mượn lực bắn thẳng lên cao:
“Cái đuôi dài thế, sức mạnh đáng sợ thật! Chỉ cần cú quất đó, tuyệt đối phải có thực lực của cấp lãnh chúa cao cấp. Sao hồ nước này lại có quái thú thủy tộc cường đại như vậy?”
Lý Diệu khiếp sợ!
Khi Lý Diệu từ giữa không trung đáp xuống, khi vừa tiếp xúc với mặt nước.
- Xì!
Những luồng điện quang màu xanh lam, tựa như điện xà vặn vẹo trong nháy mắt bao trùm khu vực chung quanh, Lý Diệu đang ở trên mặt nước, nên năng lực né tránh yếu hơn khi ở trên lục địa nhiều, căn bản không có biện pháp né tránh, bị điện quang đánh trúng!
“Hừ, may mà, bộ đồ Hắc Thần của ta hoàn toàn cách điện.”
Lý Diệu vừa thở phào một hơi.
- Xoẹt xoẹt..
Một sợi tơ màu trắng cơ hồ trong nháy mắt đã cuốn lấy một chân, một luồng sức mạnh khó tin kéo mạnh sợi dây
“Không ổn.” Sắc mặt Lý Diệu đại biến. Tõm một tiếng, cả người Lý Diệu đã hoàn toàn chìm vào hồ nước.
Trên bãi cát đảo sương.
La Phong khoanh chân tĩnh tọa, như một tòa pho tượng. Hồ nước bên cạnh dập dờn rì rầm từng đợt, chốc chốc đánh mạnh vào bãi cát. Nhưng cái cổ quái là... Không có một con quái thú thủy tộc nào dám can đảm bò lên trên bờ.
Một lúc lâu sau...
La Phong đang khoanh chân tĩnh tọa chợt mở mắt ra
“Sao Lý Diệu vẫn còn chưa tới?”
“Chẳng lẽ…”
“Có khi nào hắn chết queo khi cố chạy qua hồ nước không?” La Phong khẽ mỉm cười “Nếu chết trong hồ nước thật, cũng không có gì kỳ quái. Hắn có bộ đồ Hắc Thần, phỏng chừng rất khó bị giết, nhưng nếu bị quái thú thủy tộc kéo xuống đáy hồ, vùng vẫy giãy dụa tiêu hao dưỡng khí càng kinh người hơn, mà dưới nước lại không có dưỡng khí, nên có thể chết ngạt.”
La Phong quay đầu nhìn về phía hòn đảo.
Yên tĩnh!
Cả đảo yên tĩnh, chỉ có gió thổi qua những nhánh cây rào rào. “Trong đám chiến thần cao cấp, ta bây giờ cũng coi như tiếp cận với loại vô địch rồi. Trừ phi là quái thú Vương cấp, nếu không dưới tình huống bình thường, ta không thể bị giết chết ngay lập tức được. Ừm, đi vào bên trong đảo nhìn xem.”
La Phong không nén được tò mò, hơn nữa cũng tự tin về sức mạnh bản thân, hắn cầm thuẫn bài sáu cạnh, Huyết Ảnh Chiến Đao, tinh thần lên tới mức cao nhất, tùy thời chuẩn bị khống chế phi đao xuất kích, cứ như vậy vô cùng cẩn thận tiến vào đảo, rồi biến mất giữa vùng sương mù dày đặc xa xa, bắt đầu thăm dò. Hồi lâu sau, ở một chỗ trên bãi cát hòn đảo.
- Đi tìm chết!
Tiếng quát phẫn nộ vang lên. Vùng cát gần bên bờ hồ bắn tung, máu văng tung tóe, một bóng người màu đen phóng lên cao, rồi rơi xuống trên bãi cát.
“Rốt cục cũng lên bờ rồi.”
Bóng người màu đen xụi lơ nằm dài trên bãi cát. Hồi lâu sau, hắn mới thở lại bình thường.
“Đáng sợ, hồ nước đáng sợ thật.” Mặt Lý Diệu có vẻ hoảng sợ, nhìn hồ nước trước mắt.
Lý Diệu lúc còn trẻ cũng từng xông xáo khắp thiên hạ, thậm chí đã đến một vài đầm còn to hơn cái hồ nước trước mắt nhiều. Thậm chí đánh nhau với cả quái thú trong hải dương! Nhưng...
Lý Diệu không có lần nào chật vật như vậy, tiếp cận tử vong như vậy. Vừa rồi trên đường đào vong điên cuồng dưới nước, chỉ nói về quái thú thủy tộc cấp lãnh chúa cao cấp, cũng đã vượt qua mười con! Số lượng những con cấp lãnh chúa khác còn hơn nhiều! Nói cách khác, phần lớn quái thú thủy tộc bên trong cả hồ nước đều phi thường cường đại. Hằng hà sa số quái thú thủy tộc cấp thú tướng, còn ngược lại rất ít cấp thú binh.
“Hồ nước này rốt cuộc có gì? Trước giờ ta không nghe nói qua trên thế giới lại có hồ nước đáng sợ như vậy.” Sắc mặt Lý Diệu rất khó coi “Một hồ nước phương viên trăm dặm, ta phải vượt qua trên mười con lãnh chúa cao cấp. E rằng cả hồ nước phải trên trăm con lãnh chúa cao cấp!”
“Tỉ lệ như vậy, e rằng ngay cả ở thành phố số XXX ở Hoa Hạ quốc, nơi được xưng là nơi hang quỉ của quái thú, cũng không thể so nhiều hơn nơi này bao nhiêu.” Còn về mức độ nguy hiểm, hiển nhiên trên hồ nước thì đáng sợ hơn thành phố nguyên là Thượng Hải nhiều. Dù sao quái thú thủy tộc nơi này rất dày đặc, mà ở trong nước thì thực lực vũ giả nhân loại cũng bị hạn chế.
- Khu, khụ.
Lý Diệu ho khan, vội nhổ ra hai ngụm máu.
“Khi ở trong nước, quả là thực lực của ta bị hạn chế rất lớn. Nếu trên bờ, đối mặt với mười con lãnh chúa cao cấp, nếu đánh không lại cũng có thể chạy trốn. Nhưng lần này... bị thương thảm rồi.” Lý Diệu không kìm được lại phun ra một ngụm máu nữa. Hắn ngồi xếp bằng trên bãi cát bắt đầu nghỉ ngơi. Hắn hiểu rõ lần này vết thương của hắn nặng như thế nào. Cánh tay phải gãy, xương sườn cũng gãy hai cái. Lục phủ ngũ tạng trọng thương!
Mặc dù nói 'Bộ đồ Hắc Thần’ có năng lực bảo vệ rất mạnh, nhưng đối với công kích thuần túy trên bộ thôi
“Lực công kích loại đó, thì hiệu quả phòng ngự là tương đối kém.” Khi ở trong nước, Lý Diệu từng bị xiết chặt, thiếu chút nữa xiết ngạt. Mặc dù hắn liều chết chạy thoát, nhưng xương sườn vẫn bị xiết gãy, lục phủ ngũ tạng trọng thương. “Bây giờ ta phải dưỡng thương, nếu chiến đấu biên độ lớn, sẽ thương tổn thân thể lớn hơn nữa.” Lý Diệu cũng không dám ngông nghênh nữa. Hắn hoàn toàn bị hồ nước đó làm cho sợ hết hồn. May mà có bộ đồ Hắc Thần, nếu không dù có mười cái mạng, hắn cũng đã chết cả.
- Duy Ny Na.
Lý Diệu gọi điện thoại cho thê tử
- Xác nhận toạ độ vị trí của La Phong bây giờ cho ta.
Nói xong, Lý Diệu không khỏi thở phì phò, ngực có cảm giác rất khó chịu.