chương bốn mươi tám Gặp Minh Dục
- Không ổn.
La Phong biến sắc.
Xa xa, 'Nặc Lam Sơn' vốn là một người quản lý trật tự, vừa thấy La Phong, nhất thời mắt lóe sáng, sau đó nhanh chóng bổ thẳng xuống.
“Quả là may! Để cho ta chạm mặt tiểu tử này tại đây. Ha ha... nếu thật sự giết hắn, cũng lấy danh nghĩa là hắn mạo phạm ta, hành hình hắn tại chỗ. Với thân phận ta, ai dám nói gì chứ? “
Nặc Lam Sơn rất tự tin. Trong vũ trụ mênh mông trước giờ vẫn như thế. Địa vị của cấp Vũ Trụ cao hơn cấp Hằng Tinh ngàn vạn lần! Bước vào cấp Vũ Trụ là một bước lên trời.
Cấp Vũ Trụ giết chết một cấp Hằng Tinh, đích xác chẳng khác gì đạp chết một con kiến. Bây giờ Nặc Lam Sơn đang muốn đạp chết con kiến La Phong!
Trong cổ thành trên bình nguyên trống trải Thương Lan Tinh, đại quân Tam Phủ Sơn đang bay xuống chuẩn bị tập kết.
Nặc Lam Sơn đứng từ xa đang phóng về phía nội bộ đại quân Tam Phủ Sơn bay đi.
- Đây là đại quân Tam Phủ Sơn chúng ta. Nặc Lam Sơn, ngươi là người Bách Hổ Lâu lại xông vào đại quân Tam Phủ Sơn chúng ta, ngươi muốn làm gì!!!
Một tiếng quát lớn theo luồng niệm lực, trong nháy mắt truyền khắp cả trên bảy vạn người đại quân Tam Phủ Sơn, làm tất cả Mạo Hiểm Giả trong đại quân Tam Phủ Sơn mênh mông cuồn cuộn cơ hồ đều quay đầu nhìn lại. Lập tức họ thấy một bóng người từ xa xa bổ xuống – đích thị Nặc Lam Sơn!
- Là Nặc Lam Sơn ư?
- Người của Bách Hổ Lâu?
- Người của Bách Hổ Lâu bay về phía đại quân chúng ta làm gì?
Các Mạo Hiểm Giả lập tức thảo luận rì rào.
Bị bảy vạn ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm, vốn Nặc Lam Sơn từ xa xa bổ xuống nhất thời dừng lại, trông mặt rất khó chịu, trong lòng chửi thầm:
“Tên La Phong không ngờ lại gan lớn như vậy. Hắn chỉ là một cấp Hằng Tinh làm bia đỡ đạn, thế mà dám trắng trợn dùng nguyên lực truyền âm. Thật là quá … quá kiêu ngạo!
Một tiểu binh trong quân đội mà dám lớn tiếng quát lớn để toàn quân đều nghe sao?
Cùng một đạo lý!
Theo lý thuyết binh lính bình thường không ai dám hô to như vậy.
Nhưng Nặc Lam Sơn căn bản không biết... La Phong căn bản không phải là binh lính của tổ chức Tam Phủ Sơn.
- Nặc Lam Sơn, dừng lại.
- Ngươi dừng lại ngay
- Ngươi tới chỗ chúng ta làm gì?
Nhất thời năm bóng người cũng là những người chủ trì trật tự bay tới. Năm người đều là chư hầu cường giả cấp Vũ Trụ của tổ chức Tam Phủ Sơn. Năm người đó sắc mặt rất khó coi.
- Trong đại quân Mạo Hiểm Giả có rất nhiều người mang theo bảo vật ở Giới Trong Giới. Các vị Giới Chủ, Vực Chủ đại nhân đều chưa tới nhận bảo vật. Nặc Lam Sơn, người của tổ chức Bách Hổ Lâu cũng dám xông vào quân đội Tam Phủ Sơn chúng ta, chẳng lẽ muốn cướp bảo à?
- Hắn chỉ là một cấp Vũ Trụ, xem ra hắn cũng không có gan to như vậy!
Năm cường giả cấp Vũ Trụ vô cùng tức giận.
- Năm vị.
Nặc Lam Sơn nở nụ cười.
- Nặc Lam Sơn, ngươi muốn xông đại quân Mạo Hiểm Giả chúng ta à?
Năm cường giả cấp Vũ Trụ nhìn Nặc Lam Sơn
- Không … không phải đâu.
Nặc Lam Sơn truyền âm nói
- Ta cũng chỉ là một cấp Vũ Trụ. Trên Thương Lan Tinh này có rất nhiều người mạnh hơn ta gấp ngàn vạn lần. Nơi đây có nhiều Vực Chủ, Giới Chủ, ta cũng không dám có ý nghĩ này. Chỉ vì ta thấy một cừu nhân, không ngờ hôm nay có thể gặp hắn, do đó muốn giết chết hắn ngay lập tức.
- Ồ.
Năm tên cường giả cấp Vũ Trụ gật đầu.
- Cừu nhân của ngươi là ai?
Trong năm người, một nam tử lực lưỡng tóc như cương châm nói.
- Hắn tên La Phong, là một tiểu binh trong quân.
Nặc Lam Sơn nói.
- Tiểu binh?
Năm cường giả cấp Vũ Trụ nhìn nhau.
- Năm vị, giao một tiểu binh cho ta chắc không thành vấn đề chứ?
Nặc Lam Sơn cũng không dám dính vào. Dù sao chỉ cần những người giữ trật tự chung quanh, cũng không ít cấp Vũ Trụ, thậm chỉ cả Vực Chủ. Nếu hắn dám làm bậy, các tổ chức khác không động thủ, thì bản thân Bách Hổ Lâu e rằng cũng sẽ tự mình động thủ hành hình Nặc Lam Sơn.
- Đại quân Mạo Hiểm Giả tìm được bảo vật, các vị Giới Chủ, Vực Chủ đại nhân còn chưa lấy! Thời điểm này, bất kỳ một binh lính nào cũng không thể giao cho ngươi được.
Quan điểm của năm cường giả cấp Vũ Trụ này rất rõ ràng.
Sắc mặt Nặc Lam Sơn trở nên càng thêm khó coi.
- Nặc Lam Sơn, bây giờ các cấp Vũ Trụ, Vực Chủ khác đều nhìn qua bên này. Ta thấy, ngươi nên đi đi.
Năm cường giả cấp Vũ Trụ nhìn hắn.
Nặc Lam Sơn nghiến răng, quay đầu đi luôn, không nói một câu.
Giữa đại quân.
La Phong nhìn theo Nặc Lam Sơn xa xa. Lúc này hắn bị năm cấp Vũ Trụ Tam Phủ Sơn ngăn lại, sau đó Nặc Lam Sơn chỉ có thể oán hận bỏ đi.
- Nặc Lam Sơn? Khi tìm được cơ hội, ta sẽ giải quyết hắn luôn!
La Phong thầm nghĩ trong lòng.
- Tên Nặc Lam Sơn này nhất định phải giết.
Hồng đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ rất trịnh trọng, truyền âm nói
- Nếu không, với sự ham muốn bảo vật của gia tộc Nặc Lam Sơn hắn, địa cầu chúng ta tương lai thủy chung sẽ không bao giờ được an bình.
- Hay là chúng ta xin Minh Dục đại nhân ra tay?
Lôi Thần nhìn về phía La Phong, Hồng.
La Phong nhất thời sáng mắt lên.
Đúng thế!
Đợt lát nữa sẽ gặp lại Minh Dục, mà Minh Dục lại là ' Dong Binh Vũ Trụ Nhị Tinh’, trong đám Vực Chủ cũng được xem là cao thủ!
Nếu Minh Dục Vực Chủ nguyện ý động thủ, quả thực chỉ cần nhấc tay là xong! Dù sao cảnh giới càng cao, thì việc đột phá càng ngày càng khó.
Như vậy, chênh lệch thực lực cũng sẽ trở nên càng thêm lớn.
- Đợt lát nữa chúng ta đưa Minh Dục đại nhân một món bảo vật. Đến lúc đó sẽ nhờ Minh Dục đại nhân hỗ trợ, chắc sẽ thành công
- La Phong, ngươi chuẩn bị đưa Minh Dục bao nhiêu bảo vật?
Lôi Thần truyền âm hỏi.
- Đúng rồi … La Phong, vấn đề này ngươi nghĩ như thế nào.
Hồng nhìn về phía La Phong.
Vì lần đổi bảo vật này, tuyệt đại đa số cống hiến đều là do La Phong, do đó việc này hai người họ để La Phong quyết định.
- Một món binh khí nguyên lực cấp năm.
La Phong nói.
- Một món?
Hồng, Lôi Thần nhìn về phía La Phong.
- Ừm, một món đủ rồi. Một món... nhưng nếu tính giá trị, Minh Dục đại nhân bỏ ra toàn bộ tài sản cộng lại e rằng cũng phải cố hết sức rồi.
La Phong nhờ có Ba Ba Tháp một bên chỉ điểm, hiểu rõ binh khí mà mình chuẩn bị đưa ra sẽ có giá rất cao, mặc dù khi dùng Lôi Đình Thạch đổi thì không kém Thiên Hỏa Luân bao nhiêu.
Nhưng về giá, lại gấp mấy chục lần.
Minh Dục, một Vực Chủ, cho dù là cao thủ trong đám Vực Chủ, dù táng gia bại sản sợ cũng mua không nổi.
Thời gian trôi qua, trên cánh đồng hoang vu cạnh cổ thành, đại quân Mạo Hiểm Giả Tam Phủ Sơn còn sống đang đóng quân tại đây.
Một vài cường giả bắt đầu bay qua, bắt đầu đưa các nhân mã thuộc về họ đi. Thời gian trôi qua, số lượng quân đội trên cánh đồng hoang vu không ngừng giảm xuống. Bảy vạn, sáu vạn, năm vạn, bốn vạn...
- La Phong!
- Ha ha, gặp bốn người các ngươi, quả là làm cho người ta vui vẻ. Ha ha.
Tiếng cười sang sảng vang lên. Minh Dục cường tráng lực lưỡng lơ lửng trên trời cao.
Bốn người La Phong và hai trăm người khác đều bay về phía Minh Dục.
- Đại nhân.
Hơn hai trăm Mạo Hiểm Giả cung kính khom người.
Bốn người La Phong cũng sóng vai, cung kính hành lễ:
- Minh Dục đại nhân.
- Rất tốt. Đi, đi về trang viện ta nghỉ ngơi.
Minh Dục đưa bốn người La Phong, và cả trên hai trăm Mạo Hiểm Giả nhanh chóng rời đi.
Cách cánh đồng hoang vu đại khái trên km, trong cổ thành.
Ở tầng cao nhất một một tòa nhà cũ kỹ, Nặc Lam Sơn đang nhìn qua cửa sổ về phía cánh đồng hoang vu. Khi lão thấy bốn người La Phong cùng Minh Dục rời đi, sắc mặt Nặc Lam Sơn nhất thời đại biến:
“Không ổn! Không ngờ La Phong lại bấu víu vào Minh Dục đại nhân. Hơn nữa xem ra, Minh Dục đại nhân lại còn rất khách khí với hắn. Muốn giết hắn... quả là khó khăn!”
Nặc Lam Sơn bấm mạnh vào lan can bên cạnh. Xoẹt xoẹt, lan can nhất thời nát bấy.
Một trang viện tuyệt đẹp, tạo hình lịch sự tao nhã, được kiến tạo trên thảo nguyên, hơn hai trăm Mạo Hiểm Giả đã tống cổ ra ngoài từ lâu.
Bốn người La Phong đang cùng ngồi với Minh Dục trên một cái bàn.
Được Minh Dục đưa đến đây, La Phong vẫn cảm thấy tiếc nuối... vì đơi bên kia lâu như vậy, vẫn không thể thấy một vị Giới Chủ nào! Giới Chủ đều chỉ phái người mang những đại quân Mạo Hiểm Giả đi, chứ bản thân mình thì không tới.
- Nói tới chuyện này, lần này thật sự ta cảm thấy rất đáng tiếc. Quân đội ta phái ra có một người tên là ' Bí Địch '. Hắn có thể đột phá tới cấp Vũ Trụ. Hắn cũng tìm được cho ta một bảo vật. Mặc dù chỉ xếp hạng thấp, nhưng cũng là bảo vật rất quí giá.
Minh Dục cúi đầu thở dài
- Ai có thể tưởng, trên đường về, lại bị nhân mã của Cửu Hoàng Tử tập kích. Những bảo vật này cũng bị chúng cướp đi mất.
Ba người La Phong, Hồng, Lôi Thần cùng nhìn nhau.
Vị Minh Dục đại nhân này quả là xui xẻo.
- Các ngươi lần này có thu hoạch gì ở Giới Trong Giới không?
Minh Dục nhìn về phía bốn người La Phong.
- Có đổi được một món bảo vật.
La Phong cười nhìn Minh Dục.
Cặp mắt hổ của Minh Dục nhất thời mở lớn, bắn ra hai đạo tinh mang.
- Bảo vật gì?
Minh Dục vô cùng chờ mong.
La Phong động tâm ý, nhất thời một thanh chiến đao bản rộng, dài chừng ba thước lơ lửng giữa không trung. Mặt của thanh chiến đao bản rộng có những hoa văn kì bí vô cùng phức tạp. Những hoa văn kì bí kỳ dị này làm cả mặt đao truyền lưu những luồng khí tức làm cho người ta ớn lạnh. Lưỡi dao làm không gian chung quanh như muốn chấn động. Khí tức khổng lồ sắc bén, làm bốn người La Phong sắc mặt tái nhợt.
- Minh Dục đại nhân, đây là binh khí nguyên lực cấp năm 'Trảm Không Đao'.
La Phong nói.
- Được, được, được.
Minh Dục đôi mắt nóng rực, nhìn như đóng đinh vào Trảm Không Đao.
Bảo vật! Quí hơn thứ mà thủ hạ hắn Bí Địch vật tìm được! Thanh Trảm Không Đao này được xếp hạng binh khí thứ .
Dù sao trong ' binh khí cấp ba’, cái cao nhất có thể bán mấy ngàn ức đồng Hắc Long, cái thấp nhất chỉ vài chục ức đồng Hắc Long, chênh lệch gấp trăm lần!
Cùng một đạo lý... mức chênh lệch giữa cao cấp và cấp thấp trong những binh khí nguyên lực cấp năm còn nhiều hơn nhiều.
Thiên Hỏa Luân thuộc loại dưới chót, còn Trảm Không Đao, thuộc loại cao cấp.
Một thanh này phải gấp vài chục lần cái Thiên Hỏa Luân.
- La Phong, lễ vật của các ngươi rất lớn.
Minh Dục vẻ mặt phức tạp, nhìn bốn người La Phong.
- Các ngươi có biết lễ vật này giá trị bao nhiêu chăng?
- Một cái giá trên trời!
La Phong cười nói
- Chắc phải là một cái giá trên trời mà chúng ta không thể tưởng tượng được, ta biết chắc điểm này.
- Đúng, giá trên trời! Toàn bộ giá trị tài sản ta cộng lại, vẫn còn kém rất xa.
Minh Dục nhìn La Phong
- Ta nói rồi, ta sẽ không để các ngươi thiệt thòi đâu! Các ngươi nói đi, có yêu cầu gì!
- Ta muốn giết một người.
La Phong nói.
- Giết người, thực lực như thế nào? Vực Chủ cấp mấy?
Minh Dục nhíu mày.
- Cấp Vũ Trụ cấp chín.
La Phong nói.
- Ha ha...
Minh Dục nở nụ cười
- Giết mười tên cũng còn thua xa không bằng thanh Trảm Không Đao ngươi cho ta.
- Như vậy đi.
Minh Dục suy nghĩ một chút
- Ngươi lấy một phần ba lãnh địa dưới trướng ta! Không... Như vậy e rằng ngươi sẽ bị người ta nhìn ngó. Như vậy đi. Dưới trướng ta có gần mười vạn tinh cầu có sinh mạng. Từ hôm nay trở đi, một nửa quyền sở hữu quy cho ngươi. Một nửa quyền sở hữu quy về ta. Bình thường ta sẽ không quan tâm về toàn bộ lợi tức, binh lính của các tinh cầu thuộc phần ngươi quản.
- Còn tiền mặt nữa...
Minh Dục suy tư một chút.