Thiên Mười Sáu - Giao Hóa Rồng
Chương Mười Chín - Hy Vọng Và Tuyệt Vọng
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Người dịch: Workmantangthuvien.com
năm
Mức độ viên tinh châu và linh hồn dung hợp càng ngày càng cao, linh hồn bị xé nát càng ngày càng mạnh. Không phải là cảm thấy đau, mà là bị xé vụn chính thức, nếu không đạt tới điểm cuối cùng, cả linh hồn sẽ hoàn toàn bị xé vụn rồi băng giải! Nhưng càng đến gần cực hạn, nội tâm La Phong càng chí thuần. Hiệu quả mài giũa nội tâm càng tốt hơn một chút, tốc độ tiến bộ cũng nhanh hơn.
năm, năm, năm, năm...
“Đã năm.”
Trong đại điện có rất nhiều Trấn Phong Tinh Thần vờn quanh, Phổ Đề ngồi đó, nhìn xuống La Phong toàn thân đầy mồ hôi và máu tươi. Dưới sự đau nhức này, đến cả rất nhiều giọt máu cũng rỉ ra ngoài, toàn thân La Phong đều đang run rẩy, nhưng khuôn mặt hắn lờ mờ vẫn có thể thấy được vẻ kiên định, không để cảm giác đau đớn như hủy diệt linh hồn làm rung chuyển.
“Hai hậu tuyển giả trước, một người kiên trì được năm, một người kiên trì được năm.”
“Hai người trước đều là những nhân vật thiên kiêu, đều là những tinh anh ưu tú vô cùng, là những nhân vật phong hoa tuyệt đại. Nói về kỳ ngộ, hậu tuyển giả thứ nhất mạnh nhất, tâm tình xem như Xích Tử Chi Tâm, nhưng hắn chỉ kiên trì được năm rồi ngã xuống. Hậu tuyển giả thứ hai kỳ ngộ yếu nhất trong ba người, thấp hơn La Phong một chút, nhưng cực khổ nhiều hơn, tâm tình đã đạt tới trình độ Tâm Bao Dung Nhất Thiết, cuối cùng cũng ngã xuống liễu.”
“Trong lịch sử Địa Cầu nhất mạch, có rất nhiều người tâm tình tu vi cao thâm. Vô số tầng thứ nhất, cũng có rất nhiều tầng thứ hai, cũng không ít tầng thứ ba.”
Phổ Đề thầm than.
Sư phụ hắn, Đại Năng Giả ngoại tộc đã dẫn dắt sinh ra Địa Cầu nhất mạch từng nói...
Ba lớp tâm tình, căn bản không có phẩn ra cao thấp, kỳ thật chỉ đại biểu cho ba con đường.
“Minh tâm kiến tính thẳng vào bản tâm... " Kiên định bản tâm, tin vào mình, theo đường cường đại nội tâm, nhận định mình là mạnh nhất! Bất luận gặp phải cái gì, cũng kiên định tin vào mình, tuyệt không bị dao động. Nhưng đi theo con đường này cũng là khó khăn nhất. Không cầu bên ngoài, tự thân kiên trì nội tâm.
Nói khó nghe một chút, là người 'cố chấp cực đoan', rất ‘ngoan cố’. Người như vậy dễ dàng vấp ngã, dễ dàng chịu khổ sở.
Còn người chính thức minh tâm kiến tính, tự nhiên không bảo sao hay vậy. Họ có nội tâm kiên định, cho dù mọi thứ thay đổi, cả vạn người chửi bới, cũng mặt không đổi sắc, vẫn có thể kiên trì. Con đường này là khó khăn gập ghềnh nhất...
Âm dương tương hợp Xích Tử Chi Tâm... Một viên Xích Tử Chi Tâm, thiên nhân hợp nhất.
Người như vậy có thể làm vô số người phải khâm phục rồi tin phục. Mọi người muốn hằn thù với một người như vậy cũng rất khó. Họ nhìn thấu nội tâm vô số sinh linh, trong lịch sử có rất nhiều người bị xem là ‘Thánh nhân’.
Tâm Bao Dung Nhất Thiết bao dung cả vũ trụ... Hơn nữa tin rằng rộng lớn vũ trụ, chỉ cần tự thân là có thể vượt qua tất cả mọi thứ ngoại giới. Họ không cam lòng là nhẫn nhục chịu đựng, hoặc hợp nhất với thiên địa. Họ luôn muốn bao dung, bao dung tất cả.
Cường giả như vậy, rất nhiều lòng tham.
Có cuồng vọng vô tận, tín niệm cũng kiên định đáng sợ.
Ba con đường.
Sở dĩ trên địa cầu được cho rằng lớp này cao hơn lớp khác, là vì Địa Cầu nhất mạch không chính thức sinh ra một Đại Năng Giả nào.
Trong lịch sử có rất nhiều người ' minh tâm kiến tín’, nhân vật kiên trì bản tâm. Hoặc cũng có thể nói là người cực đoan ngoan cố. Sau khi lần lượt té ngã, lần lượt phá vỡ những người trước. Rồi sau khi trải qua những biến cố, sớm đã nhìn thấu lòng người, họ mới tỉnh ngộ, cho rằng âm dương tương hợp mới là đạo, hoàn toàn kiên trì vào bản tâm là quá cực đoan.
Vì vậy có ‘Thiên nhân hợp nhất’... Có ‘Viên mãn’.
Lúc này họ sẽ không chịu khổ nữa, sẽ không tiếp tục phấn đấu, ngược lại lại muốn được vô số người sùng bái.
Đi trên con đường thứ hai, khi viên mãn, sẽ có khát vọng sâu hơn.
Họ không cam lòng thiên nhân hợp nhất, họ muốn ‘người bao dung trời ', đó là tầng thứ ba.
Trong lịch sử Địa Cầu nhất mạch, phàm là người đạt tới tầng thứ ba, hoặc sẽ kiến quốc, hoặc thành lập tôn giáo, tóm lại cơ hồ mỗi người đều đạt tới đỉnh thế giới. Vì nội tâm cường đại cực đoan và nội tâm bao dung tất cả, làm họ có thể chịu đựng được mọi ngăn trở. Trước các nghịch cảnh đều sẽ có tiến bộ.
Có lẽ tư chất thân thể họ không bằng người khác, nhưng chậm từ từ tiến lên một cách kiên định, tiến bộ vĩnh viễn, làm họ cuối cùng cũng đạt tới đỉnh cao!
Ba con đường, nói về công thành danh toại.
Con đường thứ ba mạnh nhất, hai con đường thứ nhì, con đường đầu tiên gập ghềnh.
Do đó trong lịch sử địa cầu, các tiên hiền trong gia tộc cũng đều có nhận thức như vậy. Đó là ếch ngồi đáy giếng. Nếu đạt tới mức như Đại Năng Giả ngoại tộc, hoặc người mạnh nhất vũ trụ, lại chỉ cười chế diễu. Chỉ là kiên trì theo con đường khác nhau, chứ ai cao ai thấp để làm gì?
“Có thể kiên trì vượt qua sáu mươi năm, nội tâm của hắn đích xác kiên định đáng sợ. "Phổ Đề thầm nói:" Đối mặt với đau đớn đau đớn muốn xé vụn linh hồn như vậy, đích xác cần có một nội tâm hoàn toàn kiên định. Chỉ có ý thức và ý chí vô cùng kiên định, mới có thể kiên trì lâu hơn, cũng phải xem trái tim hắn mạnh như thế nào.”
Trong lịch sử Hoa Hạ có rất nhiều người có cốt khí, nhưng vừa cực đưa hình lên, mỗi người đều cung khai cả.
Dù trung can nghĩa đảm tới mấy, chỉ có thể nói là đau đớn hành hạ cũng không đến cực hạn được. Thủ đoạn không đủ tàn nhẫn
Nếu là bị đau đớn sâu trong linh hồn này hành hạ, lại bị hành hạ mấy ngàn năm... Ai có thể kháng cự? Bình thường các vị anh hào chỉ cần tịch mịch mấy ngàn năm cũng đủ để cho họ phát điên rồi, chứ đừng nói thời khắc nào cũng bị dày vò như thế...
La Phong chịu đựng hành hạ đáng sợ như vậy. Ý chí kiên định đáng sợ, hoàn toàn không bị hành hạ quấy nhiễu, nội tâm chí chân chí thuần, hoàn toàn chìm vào việc nghiên cứu ‘Đạo Thần Thú’.
Vào năm thứ ...
Từng cơn đau đớn đạt đến cực hạn, rốt cục cũng quấy nhiễu La Phong đang nghiên cứu đạo Thần Thú,.
“Đừng quấy nhiễu ta.”
“Ô!”
Trong Thể Nội Thế Giới, Kim Giác cự thú vẫn vùi đầu quan khán pho tượng Thần Thú, đồng thời mô phỏng điêu khắc.
Cũng như trên địa cầu, một vài nhà khoa học, cho dù bị ốm đau hành hạ vẫn cố nén bỏ sức nghiên cứu. Mặc dù vẫn bị đau đớn quấy nhiễu, cắt ngang những nghiên cứu của mình, nhưng La Phong đã đắm chìm vào cảm ngộ trên hai ngàn nhiều năm, đã hoàn toàn chìm vào đó, cho dù có bị quấy nhiễu cũng sẽ lần lượt đè xuống!
Đau đớn cắt ngang ư? Đè xuống, mình tiếp tục nghiên cứu đạo Thần Thú!
Cắt ngang tìm hiểu? Áp xuống!
Cắt ngang tìm hiểu? Áp xuống!
Một nội tâm tuyệt đối thành tâm thành ý, vào thời khắc nguy hiểm nhất sinh ra sức mạnh đầy kỳ tích. Mỗi lần bị cắt ngang, hắn lại lần lượt đè xuống.
Còn trên thực tế mỗi lần đè xuống, đều làm cho nội tâm một lần nữa ổn định thêm một chút. Mỗi lần đề cao một ít. Mỗi lần đề cao một ít. Loại tốc độ đề cao như vậy ngược lại còn nhanh hơn lúc trước một chút.
Cứ như vậy... La Phong vẫn chống cự được.
năm, năm năm, năm...
Loại sức ép đau đớn này càng về sau tần suất càng cao, sức mạnh tâm linh cuối cùng cũng không thể địch nổi cơn đau nhức nhắc đi nhắc lại vĩnh hằng.
Chỉ cần tiếp tục dung hợp, đau nhức từ linh hồn xé vụn sẽ không ngừng tăng lên, vĩnh viễn không đình chỉ.
Cũng như một cái xe lu ở phía sau, di chuyển với tốc độ ổn định, còn người thì chạy trước. Cuối cùng người ta chạy mệt, không chạy nổi nữa, cho dù tín niệm mạnh đến đâu, cuối cùng cũng sẽ vì chạy không nổi, đạt tới cực hạn,, cuối cùng bị ép thành thịt vụn!
“Không chịu được nữa à? " Phổ Đề ngồi trên cao nhìn xuống La Phong cả người đang run rẩy, trên da đã nứt ra, gương mặt biến đổi liên tục, lúc thì đau đớn, lúc thì điên cuồng, lúc thì cố chấp...
Toàn thân đều run rẩy, đều như điên cuông.
“Mệt mỏi rồi."
“Hài tử, nếu không chịu được thì thôi đi.”
“Nếu ngươi ngã xuống, dù sư phụ không làm ngươi sống lại ngươi chỉ cần tiếp tục kiên trì, ta cũng sẽ nghịch chuyển Thời Không làm ngươi sống lại. Có lẽ ngươi sẽ mất đi rất nhiều nhưng... Việc Tinh Thần Tháp nhận chủ là quá khó. Năm đó khi luyện chế Tinh Thần Tháp đã có một luồng hào quang lai lịch khó lường dung hợp vào. Đến cả sư phụ cũng hắn không nắm chắc. Có lẽ... Địa Cầu nhất mạch cho dù ưu tú tới mấy, cũng không thể nhận chủ dj. Nếu ba hậu tuyển giả đầu đều thất bại, thì vị thứ tư, vị thứ năm, có thể sẽ tiếp tục thất bại. Không biết khi nào thì mới có thể làm sư phụ thay tâm đổi ý, không cưỡng cầu phải 'nhận chủ Tinh Thần Tháp' nữa.”
Phổ Đề than thở
Hắn chính là Vũ Trụ Chi Chủ. Tồn tại đỉnh cao đứng trong vũ trụ mênh mông, chỉ liếc mắt là nhìn thấu cả linh hồn La Phong, tự nhiên biết lúc này La Phong đang liều đến cực hạn.
“Đừng quấy nhiễu ta!”
“Đừng quấy nhiễu ta!!! " La Phong toàn tâm nghiên cứu đạo Thần Thú, bị cơn đau nhức đáng sợ lần lượt cắt ngang, tần suất cắt ngang rất cao. Ý chí La Phong lại gầm lên.” Đừng quấy nhiễu ta, không ai có thể quấy nhiễu ta, không ai có thể làm được!!!”
An!
Một trận kịch biến!
Nếu nói La Phong lúc trước ý thức và ý chí như ngưng tụ thành một mũi khoan, trong suốt sắc bén, qua trên hai ngàn năm mài giũa, ý thức và ý chí tiếp tục ngưng tụ, càng thêm tinh thuần, biến thành mũi khoan mật độ rất cao. Song sức ép cũng tới một điểm giới hạn, tựa như hằng tinh lột xác thành sao trung tử vậy.
Sức mạnh của ý thức và ý chí tăng vọt lên tới biên độ khó tin!
Mũi khoan như trong nháy mắt được nén thành một hạt nhân nguyên tử,.
“Tiếp tục. " La Phong có một loại cảm giác như lúc trước luyện chạy bộ, luyện thân pháp đến cực hạn, căng sức đến cực hạn, thì ngược lại vượt qua một lần cực hạn, cảm giác vô cùng dễ dàng.
Lúc trước những cơn đau nhức cắt ngang mình tìm hiểu, lần lượt cắt ngang, rốt cục sau khi đạt đến cực hạn, những cơn đau nhức ấy hoàn toàn bị trấn áp xuống, rốt cuộc không còn sức phản kháng nữa.
“Cái gì!”
Trong đại điện, Phổ Đề luôn quan sát tất cả
Hắn có thể liếc mắt là nhìn thấu linh hồn La Phong, tự nhiên đã phát hiện ra lần lột xác này.
“Sao lại lột xác mạnh như vậy?”
“Sao lại như thế. Hai hậu tuyển giả trước cũng không như vậy. Đặc biệt là hậu tuyển giả thứ hai, đã kiên trì tới năm mới ngã xuống, nhưng cũng không phát sinh loại việc như thế này. " Phổ Đề đột nhiên giật mình.” Đúng rồi. Hai hậu tuyển giả trước, một là Xích Tử Chi Tâm, một là Tâm Bao Dung Nhất Thiết. Phương pháp hai người này chống cự đau nhức khác với La Phong. Người Xích Tử Chi Tâm, sẽ quen với đau nhức, để mình trở thành một phần tử của đau nhức. Tâm Bao Dung Nhất Thiết, đến cả đau nhức cũng muốn bao dung. Nhưng hai người đều sai. Lầm lẫn chủ yếu vì nó tuyệt không phải là đau đớn về tinh thần, mà là tinh châu dung hợp vào linh hồn thật. Tuyệt không phải huyễn cảnh, mà là phát sinh thật!”
“Có lẽ phương pháp của họ, là đem linh hồn phát huy đến cực hạn, không bị đau đớn quấy nhiễu chút nào.”
“Nhưng không chống cự, cũng không có sức ép. Ý thức và ý chí của họ không đủ chống lại sức ép. Vì họ dung hợp, họ bao dung.”
“Còn La Phong, lại lựa chọn chống cự! Hoàn toàn chống cự với đau nhức, ép lên đau nhức, tuyệt đối không dung hợp, tuyệt đối không bao dung.”
“Có lẽ La Phong sẽ đau đớn hơn.”
“Nhưng chẳng phải là ' Kiên định bản tâm’, là một loại mài giũa bản tâm, tu luyện sao? Ép ý thức và ý chí đến cực hạn, rốt cục cũng khiến cho nó biến chất. Ý thức và ý chí sẽ nhảy vọt. " Phổ Đề cảm thán.
Một nhảy vọt với biên độ rất lớn làm La Phong có lối thoát rất lớn.
năm... năm... năm... năm... năm...
Dung hợp tinh châu vẫn luôn được duy trì.
Những cơn đau từ linh hồn bị xé nát vẫn ổn định tăng lên. Tuy La Phong lúc trước nhờ một lần lột xác mà tăng vọt rất lớn, nhưng qua gần bốn ngàn năm sau, cơn đau đớn lại một lần nữa tiếp cận cực hạn của La Phong.
“Tinh Thần Tháp này chẳng lẽ không có cách nào nhận chủ sao?”
“Người trước năm cũng mới được một nửa đoạn đường sao? " Vũ Trụ Chi Chủ Phổ Đề cũng cảm thấy khiếp sợ vì trong lịch sử, người dung hợp dài nhất cũng chỉ năm. Không ai biết muốn Tinh Thần Tháp nhận chủ, rốt cuộc phải cần bao lâu.
Không ai làm được.
Không ai biết cực hạn. Bất luận là Phổ Đề, hay Đại Năng Giả ngoại tộc, cũng không biết.
“Nếu La Phong thất bại, hậu tuyển giả sau này của Địa Cầu nhất mạch, phải tới bao lâu mới có thể thành công? " Trên mặt Phổ Đề cũng đầy vẻ lo lắng.