Dương Lăng có thể bay trên trời độn xuống đất, tự nhiên cũng đi qua sa mạc, nhưng sa mạc trước mặt lại khiến hắn nhíu mày.
Phóng nhãn nhìn lại, trong mắt tất cả đều là cồn cát huyết hồng, vô số hầm cát, mỗi hat cát đều bằng hạt gạo.
Trong thiên địa một mảnh an tĩnh, không gió, cũng không có ánh dương quang, chỉ vô biên vô hạn hồng sắc cồn cát, chúng nó liên miên phập phồng, chẳng biết tận tới nơi nào. Bầu trời đỏ sẫm như máu, phập phềnh ba đóa quái vân. Một đóa mây là màu đỏ, một đóa mây là màu xanh, một đóa khác thì…, ba đóa mây này, che gần hết bầu trời.
Một tia khí tức quỷ dị, từ trong đám mây lộ ra, làm cho cảm giác phảng phất như những con độc xà giắt ngang đỉnh đầu, tùy thời phệ giảo xuống.
Dương Lăng thần thức đảo qua, biết trong mây có dấu người chủ trận, liền ngửa đầu cười hỏi: "Đây là Huyết Sa Trận?"
Đám mây một trận rung động, ba tiếng hừ lạnh nhất tề phát sinh, thanh âm nhọn hoắc xuyên thấu qua tầng mây, xoáy vào trong tai Dương Lăng, khiến đầu hắn một trận nổ vang. . .
Dương Lăng sắc mặt bất biến, lạnh lùng đứng yên.
Bỗng nhiên gió nổi lên, một đóa mây đỏ trên bầu trời, trong giây lát hướng bốn phương tám hướng trải dài ra, cho đến khi bao phủ toàn bộ bầu trời, từng đạo trường hồng sắc như điện xà ở trong tầng mây liên tục lóe ra, dày đặt.
Tại trong một tiếng "Răng rắc" nổ vang, khắp bầu trời mây đỏ hóa thành hàng tỉ mảnh nhỏ, bay lả tả rơi xuống, thật đồ sộ, nhưng Dương Lăng lại không quan tâm mà xem xét, bởi vì hắn thấy thật rõ ràng, những ... mảnh nhỏ này là những mảnh đao nhận.
Gió càng nhanh, trong tầng mây, truyền ra thanh âm hồn hậu, cuồn cuộn như sấm, ngắn gọn mà có lực.
"Sát "
Trong dư âm của tiếng "Sát", hàng tỉ hồng sắc đao nhận, biến thành vô số hồng sắc thiểm điện, xoay tròn, như thiết cát, dày đặt như hoàng trận, thế không thể đỡ được, hướng Dương Lăng giảo sát qua. .
Đao quang mở ra khí lưu, phát sinh tiếng “hưu hưu”, vô số thanh âm chồng chất lên cùng một chỗ, dường như sét đánh vậy.
Hồng sắc đao nhận xuất hiện trong nháy mắt, Dương Lăng liền nghĩ tới biện pháp ứng đối, đạo thai chấn động, một cổ kiếm ý tràn ngập đi ra. Bát Quái Tâm Ý Kiếm, hóa thành ba nghìn đạo kiếm quang, kết thành hình một cái vòng tròn bạch lượng quang tráo, khẩn khẩn bảo vệ Dương Lăng.
Phi nhận vừa tới gần, Dương Lăng quát nhẹ một tiếng, Bát Quái Tâm Ý Kiếm cấp tốc chấn động, mỗi một cái sát na rung động hơn mười vạn lần. Bát Quái Tâm Ý Đạo Kiếm, kiếm quang đều là do ba loại chân kim ngưng tụ, sắc bén vô song, hồng sắc quang nhận này, một khi tới gần, đều bị băng toái.
"Leng keng leng keng "
Âm thanh kim thiết vang lên không ngừng, hàng tỉ đao nhận, không thể gây thương tổn được Dương Lăng mảy may. . .
Lúc này ở chỗ sâu trong tầng mây, một gã tóc hồng hồng diện quái nhân hừ lạnh một tiếng, há mồm phun ra một đạo hồng quang. Hồng quang này thấy gió hóa lớn lên, hóa thành hàng tỉ đạo lưu quang, đều bắn vào không trung trong hàng vạn hàng nghìn phi đao.
Trên mặt phi nhận này, hồng quang cuồng thiểm vài cái, bỗng nhiên đều mãnh liệt xoay tròn lên, đem bầu trời giảo đến gió nổi lên như nước thủy triều. Những ... đao nhận này không hề tán loạn, trái lại hợp quy tắc mà xếp thành chín hàng dài, xoay tròn hướng Dương Lăng đè xuống.
Chín đạo đao long trên đầu đè xuống, Dương Lăng quát lạnh một tiếng, Bát Quái Tâm Ý Kiếm xoay ngược lên, biến hóa thành ba lá quang nhận, như thiểm điện giảo sát qua.
"Leng keng đinh "
Chín đạo đao long điên cuồng trảm kích xuống, phát sinh âm hưởng vừa dày vừa sắc bén.
Dương Lăng cả người trầm xuống, cảm giác chín cổ đại lực kinh khủng áp bách xuống, hai chân hắn dần dần quỵ xuống. . . Hồng sắc đao nhận dày đặc công kích tạo thành áp lực, đã vượt lên trên mười vạn đấu, vẫn không ngừng tăng lên.
Phi nhận này không biết là vật gì, trình độ cứng rắn gần với kiếm quang của Dương Lăng. Hơn nữa vô số phi nhận đều là vừa chạm liền bay đi, bay tới phía đuôi của đao long, rồi tiếp tục luân phiên công kích. Từ bên ngoài nhìn qua, có thể thấy được chín đạo xích long đang xoay quanh Dương Lăng, mặt đất như bị cương phong thổi trúng, khắp bầu trời kích xạ.
Dương Lăng đang lo đối phó, thì ở chỗ sâu trong lục vân, một lục phát nam tử dáng dấp trung niên nói thầm: "Lão Hồng chơi còn chưa xong, bao giờ mới đến phiên ta xuất thủ a?"
Ở chỗ sâu trong hoàng vân, một nữ tử nga mi tú mục, thân khoát hoàng sam, sắc mặt hơi vàng, lạnh lùng nói: "Người này kiếm thuật bất phàm, không thể khinh thường "
Dương Lăng thấy đao long này càng ngày càng mãnh ác, áp lực càng lúc càng lớn, trong lòng lạnh lùng: "Không xong, nếu cứ như vậy tiếp tục, cho dù không bị chém giết, cũng phải mệt chết mất "
Lúc này, binh thai chấn động, Dương Lăng cảm thấy trong binh thai truyền đến một tia tức giận, đại thể thấy chủ nhân bị công kích, thân là chân binh nó cũng không có trợ chiến được. . .
Tiếp đó một màn xảy ra khiến Dương Lăng giật mình, binh thai hóa thành một đạo lưu quang năm màu, hóa thành một bộ khôi giáp khẩn mật đem Dương Lăng bảo hộ kín không có kẽ hở.
Dương Lăng trong lòng mừng rỡ, "Ha ha" cười nói: "Ngươi thật thông minh" lập tức thu lại kiếm quang, Bát Quái Tâm Ý Kiếm ngưng tụ thành một cổ, chỉ thấy một đạo tế tuyến bay lượn khắp bầu trời, xoay tròn trừu kích. Đến chỗ nào, thì hồng sắc đao nhận tuyệt tuyệt vỡ vụn, băng tán lạc địa.
Mà khi không có kiếm quang hộ thể, vô số quang nhận hung hăng hướng Dương Lăng chém giết qua, đụng binh thai bảo vệ, phát sinh tiếng "Leng keng" dày đặc. . . Binh thai chủ yếu do Ma Da Chân Đảm cấu thành, cứng rắn không gì sánh được, hồng nhận ngay cả một vết tích cũng không có thể lưu lại, liền bị binh thai đánh văng ra.
Hồng Diện Nhân hai mắt vừa mở, hừ một tiếng: "Người này có ý tứ a cả người là trọng bảo " hắn lần thứ hai phun ra một đạo hồng quang, vẫn như cũ bắn ra đao long, khiến Dương Lăng giật mình chính là, phá toái đao nhận này cư nhiên hợp hai làm một.
Bất quá, lúc này Dương Lăng có khôi giáp hộ thân, phân ra tâm lực, hai tay liên tục kết ấn, quát lên: "Đại Điên Đảo Thuật" nhất thời, trong phương viên nghìn dặm, tất cả đều điên điên đảo đảo, hướng đông thành hướng tây, đi xuống thành đi lên, nóng biến thành lạnh, lạnh biến thành nóng...
Một phương thế giới này, tuy rằng cấm chế sử dụng pháp khí, nhưng không cấm chế thi triển đạo thuật. Dương Lăng hỗn loạn đạo thuật quỷ dị nhất, Đại Điên Đảo Thuật vừa ra, nhất thời khiến ba người trên bầu trời quá sợ hãi.
Hàng tỉ hồng nhận, bỗng nhiên như tự giết lẫn nhau, trong nháy mắt liền phá diệt rất nhiều. . . Trong mây, hồng diện đại hán kêu to một tiếng, hóa thành một vật rơi xuống, Dương Lăng nhìn lên, nguyên lai là một thanh hồng sắc phi đao.
Dương Lăng đem phi đao cầm trong tay, lập tức cảm giác một cổ khí rất hung lệ từ trên thân phi đao truyền đến, mãnh ác phi thường, hắn cả kinh, thiếu chút nữa đem đao vứt đi.
Trong phi đao một thanh âm rít gào lên: "Đây là cái đạo thuật chó má gì? Xui quá mạng! "
Dương Lăng cười nói: "Nguyên lai là kiện Tuyệt Phẩm Đạo Khí" tiện tay thu nhập trong Kim Quang.
Hồng sắc phi đao mới vừa rồi bị chính nó trảm thương, nhất thời nữa khắc không thể khôi phục, đơn giản bị Dương Lăng thu mất.
Lúc này, trên không trung hai phiến mây lục, hoàng song song ngay đầu đè xuống, một cái nữ âm nói: "Giao ra phi đao, sẽ tha cho ngươi một mạng "
Dương Lăng biết người này cũng là một người trong chủ trận, cười lạnh nói: "Muốn phi đao, phải bằng bản lĩnh "
Hoàng vân một trận cuồn cuộn, chỉ nghe "Oanh" nhiên một tiếng, hoàng vân này cư nhiên bạo tạc ra, khắp bầu trời hoàng phong trải rộng khắp nơi, từng đạo cương phong từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất trống rỗng xuất hiện. . .
Thanh âm nữ tử băng lãnh vang lên: "Ngươi nếu muốn chết, vậy thì nếm thử mùi vị Cửu Thiên Cương Phong phân thây a "
Gió càng lúc càng lớn, đến chỗ nào, thì trên mặt đất hồng sa hóa thành bột mịn, bị cuộn lên trên trời, có thể khiến cho thiên địa trở thành một màu sắc hồng hoàng.
Dương Lăng không đợi cương phong thổi đến, nhoáng lên biến mất không có hình bóng, hắn đã dùng độn thuật thâm nhập dưới nền đất, cương phong dù mãnh liệt, nhưng cũng đả thương không được hắn.
Không trung truyền đến thanh âm hổn hển.
"Đáng ghét" Hoàng Sam nữ tử vẻ mặt tức giận, rồi lại không thể tránh được, Cửu Thiên Cương Phong của nàng tuy rằng lợi hại, cũng không có thể thổi đến dưới nền đất. . .
Mà Lục Diện Nhân "Ha ha" cười: "Để ta đối phó người này" chỉ thấy hắn phun ra một ngụm lớn, khắp bầu trời xuất hiện lục sắc dịch thể như mưa tầm tả rơi xuống, hóa thành đầy trời bích vũ, huy huy sái sái đánh xuống.
Lục sắc nước mưa vừa đụng mặt đất, đại địa xảy ra biến hóa kỳ dị, nhè nhẹ từng sợi lục tuyến, nhỏ như sợi tóc, tầng tầng xuất hiện trên mặt đất, giống như từng đám chồi mọc ra trên mặt đất.
Chúng nó phiêu phù trên không trung, một hồi tán ra như vân vụ, một hồi lại tụ thành một đoàn, luôn luôn thay đổi. Mà đa số lục ti này chui vào đất ngầm, thần tốc như là trên không trung vậy.
Dương Lăng mới độn vào đất ngầm, đã cảm thấy quanh thân căng thẳng, từng cái lục tuyến vừa nhu vừa nhuyễn, vừa nhỏ vừa dính, chậm rãi đưa hắn bao vây lại, cả người không thể động đậy. . .
Dương Lăng trong lòng kinh hãi, vận chân lực muốn tránh, muốn thoát thân. Hắn không tránh còn đở, vừa quằn quại, dây nhỏ này siết lại càng chặt, đau đến độ miệng Dương Lăng muốn méo xẹo.
Chỉ chốc lát, tuyến tế này đã buộc chặt lại, mặc cho Dương Lăng chân lực, đạo thuật luân phiên thi triển, cũng không có thể khiến nó buông lỏng.
"Đây là cái quỷ gì vậy, cư nhiên tà môn như vậy " Dương Lăng vắt hết óc, cũng nghĩ không ra biện pháp gì có thể thoát khỏi lục ti quấn chặt. Lúc này, hắn đã bị bao vây từ đầu đến chân đến kín mít, như một cái kén lớn.
Mắt thấy cứ như vậy tiếp tục, chắc phải bị tươi sống siết chết, Dương Lăng gọi ra Đế Tà, lệnh nói: "Diệt trừ người này "
Đế Tà mỗi mười năm, có thể thi triển hai lần đại cổ thuật, cách đây một lần thi triển, đã qua vài chục năm rồi. Chỉ thấy hắn biến hóa thành hàng tỉ quang tuyến, thẩm thấu mà đi ra ngoài, trong nháy mắt liền chiếm lấy lục ti bao vây Dương Lăng.
Lúc này Lục Diện Nhân trong mây sắc mặt đại biến, kêu lên: "Không tốt "
Hoàng Sam nữ tử ngạc nhiên nói: "Chuyện gì?"
Lục Diện Nhân sắc mặt thê thảm, hốt nhiên đối nàng kia nói: "Hoàng Cô, ngươi tự mình biết đi "
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Cô sợ hãi.
Lục Diện Nhân thở dài một tiếng, quanh thân dần dần tím đen, hét thảm một tiếng, độc phát thân vong, hóa thành một con bích tàm thật lớn, cứng ngắc mà chết.
Nguyên lai cổ quang của Đế Tà am hiểu nhất là thủ đoạn sát nhân, nói về cổ độc, không kém chút nào so với ba vị phu nhân của hắn, hắn toàn lực mà làm, trong khoảnh khắc đã độc chết bích tàm.
Hoàng Cô kêu một tiếng sợ hãi, tức giận mà nói: "Đáng hận" nàng vung tay áo, khắp bầu trời cát vàng đều rơi xuống, chớp mắt đã xếp thành vô số sa sơn.
Dương Lăng nhìn thấy bất minh ý tưởng (không hiểu!), thầm nghĩ: "Hạt cát cũng có thể giết người sao?"
Khi hạt cát càng lâu càng nhiều, trên mặt đất từng đống từng đống, nhưng vẫn cứ tăng lên, Dương Lăng bỗng nhiên cảm giác được quanh thân trầm xuống, áp lực dần tăng.
"Nặng a, đây là cái hạt cát gì?" Dương Lăng trong lòng giật mình.
Trong mây Hoàng Sam nữ tử lạnh lùng nói: "Đây là Vô Lượng Linh Sa, mỗi một hạt linh sa đều không thể nhìn ra, nhưng nặng đến ba vạn ba nghìn cân, ngươi giết bích tàm, hôm nay Hoàng Cô ta nhất định không buông tha ngươi "
Áp lực càng ngày càng nặng, Dương Lăng dần cảm thấy chống đỡ hết nổi, hắn cười lạnh một tiếng, quát lên: "Trảm Tiên ở đâu?"
Vừa dứt lời, trước mặt hồng quang chợt lóe, cái khuôn mặt như bức tranh kia xuất hiện, hờ hững hỏi: "Chủ nhân có gì phân phó?" Thanh âm cung kính cực kỳ.
Dương Lăng: "Nhanh đem nữ tử này chém chết "
"Vâng.”
Trong ánh mắt bức họa, nhất mạt tử mang bắn ra, từ dưới đất chui lên, chém về phía Hoàng Cô trên không trung.
-oo-
:: :: Mọi người vào vào đây ( ) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :: ::