CHƯƠNG : NGUYỆT HẮC PHONG CAO
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan len lén nhìn phản ứng của Dạ Quân Ly, đã thấy yêu nghiệt này thần tình tự nhiên, khí định thần nhàn. Ánh mắt nàng hơi vừa chuyển, không khỏi bĩu môi, Dạ Quân Ly là ai, nàng có thể nghĩ tới yêu nghiệt này làm sao sẽ nghĩ không ra?
“Bổn vương đã phái người điều tra, người hiểu phong thuỷ thuật đều không có gì hiềm nghi. Duy nhất một loại khả năng, chính là người này ẩn núp quá kín.” Nói cách khác, người sau lưng hiểu được phong thuỷ thuật, nhưng không muốn ngươi biết, nếu là như thế này, tra được thật có thể nói là khó khăn.
Mạnh Thanh Hoan nhíu nhíu mày, đầu mối lại gảy mất, chỉ là nàng chưa từ bỏ ý định, trong óc nàng mâm tư nửa ngày, đột nhiên linh quang lóe lên trong óc: “Vậy tra thi thể, ta biết Vương gia đã phái người điều tra người bạo bệnh mà chết, nhưng ta muốn biết sinh tiền Đoan Chính đến tột cùng bệnh gì?”
“Lao chứng cùng bệnh tim. Lăng Túc hỏi qua đại phu xem bệnh cho Đoan Chính lúc trước, đại phu nói hắn quả thực không thể sống bao lâu, công tượng sửa chữa thanh lăng cũng có thể chứng thực, Đoan Chính thường xuyên ho ra máu cùng với khí tức trong lòng không khoái, thân hình gầy gò.”
Mạnh Thanh Hoan nghe thế, biểu tình trên mặt không khỏi kinh ngạc, nàng kinh ngạc nhìn Dạ Quân Ly hỏi hắn :” Ngươi sẽ không phải là thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà người ta chứ?”
Khóe môi của Dạ Quân Ly chợt vừa kéo, một đôi mắt hoa đào hơi đảo qua Mạnh Thanh Hoan, nhưng thấy biểu tình của nàng không mất khả ái, đáy lòng tụ thành lửa giận trong lúc nhất thời tiêu tán vô tung vô ảnh, khóe môi không tự chủ vung lên một cười ôn hòa.
“Còn muốn biết gì nữa? Ta đều nói cho ngươi nghe.” Thanh âm của Dạ Quân Ly êm dịu một chút.
Thân thể của Mạnh Thanh Hoan hơi cứng đờ, đáy lòng tình cảm ấm áp lại lan tràn, nàng ho nhẹ một tiếng con ngươi vòng vo chuyển khoát tay một cái nói: “Quên đi, ngươi khẳng định không điều tra ra nghi điểm gì, ta hỏi cũng vô dụng. Ta muốn đi xem thi thể của Đoan Chính, có lẽ…” Câu nói kế tiếp nàng không có nói rõ, nhưng nàng tin tưởng Dạ Quân Ly sẽ hiểu.
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Quân Ly hơi nhíu mày, mâu quang hơi sâu nhìn nàng, hỏi: “Không sợ?”
Mạnh Thanh Hoan hừ nhẹ một tiếng quay đầu chỗ khác: “Không phải là có ngươi sao, ta sợ cái gì, hơn nữa ta còn muốn chứng thực một việc.”
Nàng giả vờ thần bí đưa tay bóp thắt lưng nhìn bên ngoài, trộm cười nói: “Ta xem ngày hôm nay khí trời tốt, nói vậy tối nay tinh thần sẽ rất đẹp, dưới ánh trăng tản bộ thích hợp nhất, Vương gia, ngươi cứ nói đi?”
Dạ Quân Ly đứng lên, khẽ liếc Mạnh Thanh Hoan một mắt, biểu tình ngạo mạn nói: “Ta cá là tối nay, nguyệt hắc phong cao.”
Hắn nhướng mày hơi khiêu khích nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt, lập tức tiêu sái ra cửa phòng.
Mạnh Thanh Hoan trợn mắt hướng về phía bóng lưng của Dạ Quân Ly hô to: “Dạ Quân Ly, ngươi nhất định thua.” Nàng tức dậm chân, ngẩng đầu cẩn thận nhìn thời tiết này, khí trời tốt như vậy, buổi tối nếu là nguyệt hắc phong cao mới là lạ.
Yêu nghiệt không ai bì nổi, xem buổi tối nàng làm sao chế ngạo hắn.
Thế nhưng…
Mạnh Thanh Hoan thế nào cũng thật không ngờ, thượng thiên sẽ đối nghịch với nàng.
Giờ hợi, nàng và Dạ Quân Ly ra cửa phủ, chỉ là, bóng đêm đêm nay, đừng nói là ánh trăng, ngay cả một ngôi sao cũng không có.
Từng nhà trong kinh thành cửa đóng kín, chỉ có tiếng bánh xe của mã xa vang lên trong ban đêm vắng vẻ, lộ ra thanh âm quỷ dị, để Mạnh Thanh Hoan không tự chủ đáy lòng phát thuật.
“Bóng đêm đêm nay, thật đẹp, có đúng hay không?” Thình lình bên tai đột nhiên truyền đến một đạo thanh cười nhẹ như quỷ mị.
Thân thể của Mạnh Thanh Hoan run lên, thầm muốn mắng Dạ Quân Ly, đẹp muội muội nhà ngươi! Nàng nhịn lửa giận trong lòng, không để ý tới hắn.
Dạ Quân Ly khẽ cười nhìn gò má của nàng, nàng nóng giận lại cũng đẹp như thế này, nhất là một đôi môi đỏ mọng mở cũng phá lệ mê người, hắn vội vội vàng vàng né đường nhìn, áp chế loại cảm giác quái dị kia.
Mã xa dừng lại, trong tối truyền đến thanh âm của Lăng Túc: “Vương gia, nghĩa trang đến.”