CHƯƠNG : LƯU CẢNH TRỞ VỀ
Editor: Luna Huang
Trong lúc nhất thời Mạnh Thanh Hoan cũng rất khó xác định thân phận của người này, lúc này còn có một việc quan trọng hơn so với quý nhân này, nàng thu liễm tâm tư hỏi Dạ Quân Ly: “Đúng rồi, Lăng Túc trở về chưa?”
Dạ Quân Ly khẽ gật đầu một cái trầm giọng nói: “Đã trở về.”
Mạnh Thanh Hoan nhất thời cả kinh, mang sắc mặt vui mừng, nôn nóng hỏi: “Vậy tra được đầu mối gì ?” Một bên nàng hỏi một bên quan sát biểu tình của Dạ Quân Ly, thấy sắc mặt hắn trầm úc, Mạnh Thanh Hoan đã hiểu vài phần .
Xem bộ dáng như vậy, việc này đích xác có quan hệ với Kính Vương!
“Ba năm trước đây, Chu Ngọc Hoa bị lưu l bĩ đầu đường khi dễ, là Kính Vương xuất thủ cứu nàng tiễn nàng về nhà. Mà Chu Ngọc Hoa bởi vì kinh sợ quá độ bệnh cũ tái phát, cũng không lâu lắm liền chết. Trừ lần đó ra, Kính Vương cùng bọn họ không có giao tình gì nữa.”
Dạ Quân Ly nói ngẩng đầu nhìn phiến tinh không, dưới điểm điểm tinh quang, gò má tuấn dật của hắn lung một tầng buồn rầu.
“Vương gia khó tránh tự làm chuốc phiền phức, lúc này chúng ta là tra ra Kính Vương cùng Chu Chính có cùng xuất hiện, nhưng cũng không có thể xác định việc này đó là Kính Vương gây nên. Mặc dù là hắn gây nên, mục đích của hắn đến tột cùng là hại ngươi hay là muốn cứu ngươi, vẫn là không biết. Lúc này đáp án chúng ta muốn tìm, là Kính Vương hắn đến tột cùng biết phong thuỷ thuật hay không!”
Chỉ có phá giải từng bí ẩn một, mới có thể bóc kén kéo tơ.
Dạ Quân Ly giương mắt, khẽ cười ra tiếng, đích thật là hắn lo sợ không đâu, lúc này hắn chẳng lẽ còn sợ nhiều địch nhân hơn nữa sao? Huống chi, đến tột cùng là địch hay là bạn, vẫn là không biết!
“Bổn vương đã truyền tin cho Trường Lan rồi, rất nhanh thì hắn sẽ hồi kinh.” Dạ Quân Ly nói nhìn Mạnh Thanh Hoan một chút, lại dặn dò: “Ban đêm gió lạnh, vẫn là sớm về nghỉ ngơi đi. Bổn vương còn có một chút công sự phải xử lý sẽ không bồi ngươi.”
Mạnh Thanh Hoan khẽ gật đầu, nhìn Dạ Quân Ly xoay người đi thư phòng. Nàng một thân một mình đứng một hồi đưới tinh không, mới xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.
Hai ngày sau.
Mạnh Thanh Hoan rốt cục đợi được Trường Lan từ dược cốc trở về.
Dược thánh đồ này luôn luôn xuất quỷ nhập thần, vội vã ly khai vương phủ bảy tám ngày, lúc trở lại còn dẫn theo một người.
Đó là một niên thiếu tuổi chừng mười tám mười chín, cả người tràn đầy dương cương khí, dáng dấp tuấn tú.
Vọng Thư Uyển.com
Chỉ là người nọ vừa nhìn thấy Dạ Quân Ly liền không ức chế được bi thương thống khóc lên tiếng, quỳ gối trước mặt của Dạ Quân Ly lệ rơi đầy mặt: “Vương gia…”
Mà Dạ Quân Ly có chút vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm niên thiếu trước mặt, thanh âm này hắn là quen thuộc như vậy, thế nhưng dung mạo này có chút xa lạ, nhưng cặp mắt kia hắn cũng có thể nhận ra.
Biểu tình của hắn nghi hoặc lại có chút khiếp sợ: “Ngươi là… Lưu Cảnh? Ngươi làm sao sẽ biến thành như vậy?”
Dạ Quân Ly nâng niên thiếu trên đất dậy, khuôn mặt khiếp sợ vui sướng cùng hoang mang.
Lưu Cảnh cùng Lăng Túc giống nhau là tả hữu hộ vệ của hắn, tuy rằng Lưu Cảnh chỉ có mười tám, nhưng tính cách của hắn cứng cỏi, võ công cao thâm, đối với hắn càng trung thành. Một trận ở Thu Nham sơn, Lưu Cảnh vì cứu hắn trụy nhai, hắn cho là hắn đã chết. . .
“Một trận ở Thu Nham sơn, Lưu Cảnh bị trọng thương khuôn mặt bị hủy hơn phân nửa, hắn được thợ săn trong núi cứu, thanh tỉnh liền lặn lội đường xa đi tới dược cốc.” Trường Lan một bộ cẩm bào bạch sắc, phong tư thanh nhã loá mắt diệu nhân, tiếng nói ôn hòa ưu nhã giải thích.
“Trước đó vài ngày ta nhận được thư sư phụ truyền đến bảo ta mau trở về, thấy Lưu Cảnh ta cũng thật bất ngờ. Cũng may Lưu Cảnh thông minh, nhớ đến dược cốc cầu y, nếu không mạng nhỏ này của hắn thực sự giữ không được.” Trường Lan không khỏi cảm thán, thương thế của Lưu Cảnh có thể chống đỡ được đi tới dược cốc thực tại không dễ.
May mà tuổi hắn còn trẻ, thể trạng rất tốt, hơn nữa, Lưu Cảnh cho rằng Dạ Quân Ly chết, hắn là ôm ý niệm vì Dạ Quân Ly báo thù mới cường chống, nếu đổi thành người thường chỉ sợ không có được phần nghị lực này.
“Trên mặt Lưu Cảnh bị thương bị hủy dung mạo, sư phụ hao phí rất nhiều tâm huyết vì hắn trọng chỉnh dung mạo, mới sẽ biến thành như vậy.”
Nhỡ trước kia tướng mạo niên thiếu thanh tú của Lưu Cảnh có ngây ngô tính trẻ con, mà hôm nay hắn trải qua sinh tử là mất đi ngây ngô, trên người sinh ra một loại thành thục ổn trọng.