CHƯƠNG : CHÂN TƯỚNG
Editor: Luna Huang
Lưu Hồng cùng Mạnh Đức Hoài đều lắc đầu, bọn họ cũng không biết chủ sử sau màn là người phương nào.
Dạ Quân Ly đứng lên, hướng phía Dạ Đình Giang hơi thi lễ nói rằng: “Phụ hoàng, việc này nếu là Trương Tấn Phong tố cáo, không bằng từ hạ thủ của hắn, tra rõ Ngự Sử đài Trương phủ, xem thử có khả năng tìm ra một tia đầu mối.”
Dạ Đình Giang gật đầu, lập tức phân phó thống lĩnh ngự lâm quân La An: “Tức khắc lục soát Trương phủ, không được có sai lầm!”
La An ôm quyền ứng tiếng vâng, lập tức mang người xuất cung.
Trên quan tinh thái, thi thể của Trương Tấn Phong đã bị mang xuống, nhưng bách quan cũng chưa lấy lại tinh thần với màn trời phạt lúc nãy, mỗi người bất an như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mạnh Thanh Hoan cầm hàn quang kiếm trong tay đi tới trước mặt của Lâu Vũ Thần, hai tay đem kiếm trình lên mỉm cười nói: “Lâu tướng, xem ra ngươi thanh vấn nguyệt của Hiên vương phủ vô duyên, hàn quang kiếm này hôm nay mới khai quang, quang mang so với trước đây càng sâu, là một thanh bảo kiếm hiếm có, mong rằng Lâu tướng quý trọng.”
Trong mắt Lâu Vũ Thần lóe lên một kinh diễm, ánh mắt của hắn trầm trầm nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan, chậm rãi gật đầu một cái nói: “Đó là được phúc khí của Mạnh cô nương, mới có thể làm cho ta một lần nữa có được bảo kiếm này.” Hắn nói tiếp nhận hàn quang kiếm, giao cho thị vệ bên cạnh.
Mạnh Thanh Hoan mỉm cười, đang muốn xoay người rời đi.
Lâu Vũ Thần đột nhiên gọi nàng: “Mạnh cô nương, bổn tướng có thể mời ngươi một ly?” Hắn nói, nâng rượu ngon trên bàn lên đưa tới.
Mạnh Thanh Hoan có chút vô cùng kinh ngạc, nàng từ trước đến nay sẽ không biết uống rượu, nhưng nếu như trước mặt nhiều triều thần như vậy cự tuyệt Lâu Vũ Thần tựa hồ không tốt, chính do dự, trước mắt nàng thoảng qua một cái bóng, đã thấy Dạ Quân Ly đi đến, đưa tay nhận lấy ly rượu Lâu Vũ Thần đưa tới.
“Tửu lượng của Cửu nhi quá kém, vẫn là bổn vương thay nàng uống đi.” Dạ Quân Ly giơ ly rượu lên hướng về phía Lâu Vũ Thần biểu ý lập tức dương tay uống một hơi cạn sạch.
Lâu Vũ Thần cười cười, bưng ly trước mặt mình lên uống.
Lại nghe một đạo tiếng cười thanh lãng truyền tới: “Quả nhiên là nữ nhi đã gả ra ngoài, như nước đã tát đi, Mạnh đại nhân vẫn còn mang tội quỳ, Mạnh cô nương lại ở chỗ này xuất tẫn danh tiếng. Đây chẳng lẽ chính là hiếu đạo của Mạnh gia?”
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Huyền Tân hừ nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ chẳng thèm, tiếp tục nói: “Bất quá, Mạnh cô nương là phụ hoàng minh hôn ban cho tam ca, theo lý minh hôn này là phải chết mới xem như thành. Nên, hiện tại ngươi vẫn chưa phải là Hiên vương phi!”
Lời này của Dạ Huyền Tân vừa nói ra, dẫn tới bách quan châu đầu ghé tai nghị luận ầm ỉ.
Dạ Quân Ly híp mâu tử một cái một đạo ánh mắt lạnh lùng sớm bắn tới, khí thế kia lạnh thấu xương khiếp người.
“Ngũ đệ chẳng lẽ là đã quên kết quả mới vừa rồi của Trương đại nhân? Ngươi tin hay không, đắc tội Cửu nhi, không có kết quả tốt?” Khóe môi của Dạ Quân Ly câu tiếu ý tà tứ âm lãnh, mâu tử hẹp dài kia u như lửa khói quỷ dị khiếp người.
Tim của Dạ Huyền Tân bỗng nhiên run lên, thân thể cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Mi tâm của Mạnh Thanh Hoan nhảy nhẹ, khuôn mặt tươi cười dịu dàng quay Dạ Huyền Tân nói: “Xem ra điện hạ điện hạ là tai không tốt, nơi này có ai gọi ta là vương phi sao? Nếu như ta nhớ không lầm, Lâu tướng cùng thái tử ngươi đều là gọi Mạnh cô nương, chớ không phải là thái tử điện hạ ngươi hồ đồ chứ?”
Sắc mặt của Dạ Huyền Tân nhất thời biến đổi, tay chỉ Mạnh Thanh Hoan nổi đóa: “Ngươi. . .”
Mạnh Thanh Hoan nhún nhún vai không để ý tới thái tử thảo nhân ghét nữa, thẳng ngồi về vị trí của mình, không có hình tượng bắt đầu phàm ăn.
Ngự tọa, Dạ Đình Giang hơi mị mâu nhìn chằm chằm nữ tử cử chỉ đại khí không chút câu thúc nào, trong hoảng hốt hắn hình như trên người nàng thấy được một người khác, trong lúc nhất thời hắn lại có chút thất thần, trong con ngươi sinh ra một vẻ quyến luyến.
Dạ Quân Ly phát giác ánh mắt của phụ hoàng hắn có chút quái dị, hắn ho nhẹ một tiếng, đá Mạnh Thanh Hoan không chút câu thúc nào.
Mạnh Thanh Hoan ăn tận hứng , thình lình bị Dạ Quân Ly đá nàng một cước, nàng không khỏi tức giận hung hăng trừng mắt Dạ Quân Ly.
Dạ Quân Ly tiến đến bên người nàng cắn răng thấp giọng nói: “Nếu không muốn trở thành phi tử của phụ hoàng, ngươi thu liễm một chút cho ta.”
(Luna: Tự nhiên kết câu này quá)