Edit: Thiên Kết
Loại chung cư hạng sang này, theo lý thuyết thì thang máy cũng phải là hạng sang, an toàn. Nhưng không biết thế nào. Giống như thang máy cũng không chịu được gió lạnh đột ngột. Lúc di chuyển khi thì lung lay, khi thì lắc lư. Còn kèm theo tiếng động vang lên, đèn trên nóc thì lúc sáng lúc tối.
“Có cần gọi điện thoại cho nhân viên quản lý không?” Trì Linh Đồng lo lắng nắm lấy tay của Bùi Địch Thanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đèn báo hiệu, chỉ sợ một giây kế tiếp nó sẽ ngừng hoạt động.
“Ừ, có lẽ đến kỳ kiểm tra định kỳ rồi. Không có việc gì đâu. Có anh ở đây.” Bùi Địch Thanh vỗ vỗ vai cô an ủi.
Trì Linh Đồng vô cùng nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói của anh. Nhưng cô không dám hỏi, nếu ngộ nhỡ như cô nói trúng, qua đêm lạnh giá trong thang máy, tuy là thế giới hai người, nhưng cũng không phải là chuyện ngọt ngào.
Cô bất an nhìn đèn đò chậm chậm nhảy số, , ,… Mới vừa nhảy đến thì cửa thang máy trong nháy mắt từ từ mở ra “Tinh” một tiếng đèn báo hiệu cũng tắt.
Trì Linh Đồng co rúm lại theo bản năng, con đường bên ngoài cũng chỉ có ánh đèn tù mù.
“Anh ở cái nơi tồi tàn gì vậy?” Cô lầu bầu đi ra khỏi thang máy: “A……….” Không ngờ dưới chân vấp một cái, cô ngã “Rầm” một cái trên đất, lòng bàn tay, đầu gối đều đau rát.
Có lẽ thang máy chưa tới tầng đã mở cửa rồi.
“Ai kêu em ăn nói lung tung?” Bùi Địch Thanh lấy điện thoại di động ra. Muốn mượn ánh sáng trên màn hình để tìm phương hướng, động tác của Trì Linh Đồng quá nhanh, anh muốn kéo cô lại cũng không kịp. Nhìn cô nằm trên mặt đất như con mèo. Anh không khỏi bật cười, đưa tay kéo cô dậy.
Xốc cô dậy, anh đưa tay vỗ vỗ bụi trên người rồi mở cửa.
Trì Linh Đồng một thân nhếch nhác bị ánh sáng mạnh chiếu rọi: “Anh có phải là cố tình đánh đòn phủ đầu em, coi như là lễ ra mắt?” Cô vô cùng buồn bực, nên giận lây sang anh, lòng bàn tay đều đã bị trầy hết da.
“Chủ yếu là tại vì em không tới, cho nên nó đối với em là xa lạ. Tới nhiều hơn, sẽ trở nên quen thuộc hơn.” Anh cười cởi áo khoác giùm cô, rồi đi lấy khăn lông nóng cho cô lau tay.
“Có gì mà hay chứ? Đến cả cái thang máy cũng là ma cũ bắt nạt ma mới.” Cô nhanh mắt quan sát cách bài trí quanh nhà, phong cách đơn giản thoải mái, đồ đạc đều có hình khối, còn đồ điện đều có vỏ kim loại, nhẹ nàng linh hoạt, có chút lạnh lẽo. Căn phòng dường như không có hơi ấm của người ở.
Ở giữa phòng khách còn có một chiếc vali du lịch màu đỏ.
“Nhạc Nhạc này, không biết đã chạy đi đâu, hành lý cũng không để ngay ngắn, cửa ban công cũng không đóng.” Bùi Địch Thanh bất đắc dĩ đem vali để sang một bên, lông mày nhíu lại nhìn về ban công.
Nhạc Nhạc trong miệng anh, chính là người con gái mà anh gọi là giấu phụ nữ trong nhà---em gái của anh Bùi Nhạc Nhạc. Vị Bùi tiểu thư này mặc dù cùng mẹ với anh, nhưng lại được nuông chiều thành tiểu công chúa của Hằng Vũ, cô ấy ở nước Pháp học thiết kế đá quý. Lần nayfddi theo Bùi Thiên Lỗi tới đây tham gia tiệc chúc mừng, cô không chịu ở khách sạn mà cứng rắn đòi đến ở cùng anh.
Trì Linh Đồng cũng đi theo. Tiếng sóng biển ào ào vang vọng rõ bên tai cô, cô liền kinh ngạc. Cô chỉ vào khoảng không gian tối đen như mực ở phía trước: “Đó là biển sao?”
“Chắc chắn không phải là sông rồi.” Trên ban công bị mưa hắt vào nên ướt, anh để cho cô yên một chỗ, tránh khỏi trượt chân.
“Oa, đây mới thật sự là phòng nhìn ra biển.” Cô không cần đi cà nhắc, không cần híp mắt, vừa mở cửa sổ, liền có thể thấy sóng biển cùng thỉu triều.
“Nếu thích thì tới đây đi. Em xem ở đây có hai phòng, em trả một phần tiền nhà là được.” Anh đóng cửa sổ, cười như không cười.
“Em thích rất nhiều thứ, chẳng lẽ cứ thích là phải mua về?”
“Trong lòng em chưa từng suy nghĩ như vậy?” Anh kéo cô vào nha rồi cúi đầu: “Nha đầu bẩn, em vào nhà mà không đổi giày?”
Anh đẩy cô đến tủ giày phía trước, lấy ra một đôi dép lông mày hồng.
“Trợ lý Quân sẽ tới đón em ngay….nên em lười không muốn đổi.” Ánh mắt cô di chuyển, nhìn thấy trên chân anh trừ màu sắc đổi thành màu lam thì kiểu dáng đôi dép giống đôi này của cô như đúc.
“Cậu ấy không biết còn bận tới lúc nào, em còn muốn bắt cậu ấy leo tầng lầu? Đổi giày, đi tắm đi, ban đêm cũng đừng tùy tiện vào phòng anh, nam nữ khác biệt.”
Anh đẩy cô đến trước ghế sô pha, thân thể nửa quỳ nửa ngồi, giúp cô cởi giày.
“Ai vào phòng anh? Đừng nằm mơ.” Mặt cô hồng hồng tránh khỏi tay anh: “Phòng khách không phải em gái anh ở sao?”
“Em…Ở gần, em sẽ về nhà.”
“Em xem anh say như vậy, còn có thể lái xe sao? Ừ, em cũng có thể tự thuê xe. Bên ngoài mưa to gió lớn như vậy, anh để cho em một thân một mình về nhà, đổi lại là em, em đành lòng sao? Lại nói thang máy ở bên ngoài, nếu em tự xuống một mình, không biết trải qua bao nhiêu giày vò mới về được đến nhà. Nhạc Nhạc giống như mèo, không đi tới trưa mai thì sẽ không trở về. Nghe lời anh, đừng làm loạn, đi tắm đi, anh rất mệt.” Anh xoa xoa cái trán, trong mắt tràn đầy vr mệt mỏi.
“Em…Không có quần áo ngủ cũng không có bàn chải đánh răng.” Cô phản kháng yếu ớt.
“Lấy của anh mà dùng là được rồi, anh không ngại. Dù sao hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi….”
“Anh muốn chết à.” Cô nhảy dựng lên đấm anh.
“Có em, tại sao anh lại muốn chết?” Anh than nhẹ. Chợt cúi người hôn cô. Hơi ấm từ đầu ngón tay anh di chuyển xuống cổ cô, cho đến khi ôm chặt cô vào lòng. Gò má cô chạm vào cổ áo sơ mi anh, vừa khẽ mở mắt nhìn lên là có thể thấy hầu kết khẽ chuyển động của anh.
Cứ yên lặng như vậy một lúc lâu, cô mới nhỏ giọng nói: “Được rồi, em không đi.”
“Ừm.” Giọng nói của anh cũng rất nhẹ, giống như không muốn quấy nhiễu không khí an bình giờ phút này.
Cô nhìn thấy đường cong của cằm anh di chuyển theo từng lời nói. Bình thường nhìn rất cứng rắn mà lúc này lại trở nên vô cùng mềm mại.
“Anh sẽ không khóa cửa, ban đêm nếu em sợ, thì có thể đi tìm anh bất cứ lúc nào.” Anh cười nói.
“Không để ý đến anh nữa.” Cô ngắt eo anh một cái, cầm áo khoác và túi xách đi vào phòng khách.
phòng cho khách ở lại khi tới chơi
Không khí ấm áp cùng tiếng cười mờ ám từ từ phai đi, làm cho những khó chịu cùng khẩn trương mơ hồ trong lòng cô cũng từ từ phai đi.
Cô có rất nhiều người bạn vì để tiết kiệm tiền nên đánh liều cùng bạn trai thuê phòng ở chung, không phải tất cả đều vô cùng tốt sao? Bùi Địch Thanh cũng là người đàn ông cô thích, cô có cái gì mà phải khẩn trương và khó chịu? Đêm mưa gió ở nhờ một đêm cũng đâu có gì.
Cô mở đèn tường lên, ánh sáng nhu hòa bao trùm khắp gian phòng. Phòng khách được bố trí bằng những màu sắc ấm áp, từ giấy dán tường cho đến thảm trải sàn, chăn màn gối đệm trên giường cũng có màu sắc nhẹ nhàng, còn tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.
Cô ngửi nhưng cũng không rõ mùi thơm xuất phát từ chỗ nào. Cô tiện nay kéo kéo tủ treo quần áo ra, mùi thơm nồng nặc từ đó bay ra.
Cô thấy trên giá treo hai bộ đồ ngủ hấp dẫn bằng tơ lụa, một bộ màu tím nhạt, một bộ màu đỏ rực, phía sau lưng khoét sâu, hai quai áo thanh mảnh. Cô chạm vào mặt vải mềm mại, tưởng tượng khi mặc đồ ngủ này lên người, tất nhiên là sẽ nhìn thấy rõ đồi núi nhấp nhô, làm cho nhiệt huyết của đàn ông không khỏi sôi trào.
Trê áo ngủ có một túi mỹ phẩm nhỏ, mùi thơm phát ra từ đó. Trì Linh Đồng hơi do dự một chút rồi mở ra. Cô không trang điểm, nhưng Nhan Tiểu Úy là người trong nghề. Trong túi mỹ phẩm, so với đồ của Nhan Tiểu Úy thì cao cấp hơn nhiều. Trong một cái bình chứa một chất lỏng màu xanh, Trì Linh Đồng nhìn thấy bên trên có một dòng chữ bằng tiếng Anh, có cái tên rất đặc biệt “Độc dược”, Trì Linh Đồng nhẹ nhàng lẩm bẩm, nhàn nhạt cười một tiếng.
Cô chậm rãi đóng cửa tủ lại, mùi thơm cũng phai nhạt dần.
Bùi Địch Thanh nói Bùi Nhạc Nhạc năm nay mới hai mươi, áo ngủ ngày cùng với mỹ phẩm đều không phải là dạng thích hợp với độ tuổi của cô ấy, như vậy nhất định là của một người khách vô tình để quên lại. Người khách này chắc cũng phải vô cùng rực rỡ nóng bỏng.
Trì Linh Đồng chậm rãi ngồi lên giường, không thể nói rõ lúc này là kinh ngạc hay nhạy cảm. Loại cảm giác trong lòng đó vô cùng không chân thật, không lớn cũng không nhhor, vừa vặn chặn một góc nào đó lạu. Giống như tắm nước nóng lại cảm thấy quá nóng, nhưng nếu điều chỉnh nhiệt độ xuống một chút lại cảm thấy lạnh, tóm lại chính là không thể giải thích được.
Ai, yêu tại sao lại phiền như vậy chứ?
Lần trước khi nói về tình yêu Bùi Địch thanh chỉ coi trọng kết quả, còn về phần bắt đầu cùng quá trình thì rất ít nhắc tới, nhưng thứ kia có quan trọng hay không đây? Anh có thể tiếp nhận kết quả, như không phải là có thể quên đi khởi đầu cùng quá trình?
Trì Linh Đồng khẽ vỗ đầu, có phần ký ức mà thời gian mãi mãi không thể xóa nhòa, có những tiếc nuối mãi mãi không có thể quên được.
Ở một thành phố xa lạ, anh và cô gặp lại nhau một lần nữa, lửa tình vẫn sẽ bùng cháy nữa?
Cô mở to mắt, ngồi không nhúc nhích.
Cô có phải có vấn đề về thần kinh rồi?
Người mắc bệnh ung thơ không phải chết vì bệnh, mà phần lớn là do tự bị bản thân hù chết.
Các gia đình hoàn mỹ sụp đổ không phải hoàn toàn là do tác động bên ngoài, mà cũng có thể là do bệnh đa nghi đã dấy lên mâu thuẫn rồi tự sụp đổ.
Lựa chọn tiếp nhận một tình yêu, như vậy là đã lựa chọn phải tin tưởng lẫn nhau.
Bùi Địch Thanh tìm cho cô một
Cái áo T-shirt làm áo ngủ, còn lấy cho cô một cái khăn lông, bàn chải mới, cô tắm nước nóng, sau đó nghe lời uống hết một ly sữa tươi sau đó cùng anh đi ngủ.
Nhưng cô vẫn có chút mất ngủ. Mùi thơm vẫn quanh quẩn bên chóp mũi không tan, cô trằn trọc trở mình, nhớ tới ba mẹ không thể giữ gìn hôn nhân tới già, Khổng Tước cùng Tiêu Tử Thần mờ mịt trong tình yêu, còn Hi Vũ cùng Dương Vân thì lợi dụng lẫn nhau, tại sao mỗi một phần tình yêu kia đều có lẫn tạp chất như vậy?
Cái vấn đề này, sợ là chuyên gia tình yêu cùng hôn nhân cũng không cho cô được một đáp án. Trời sắp sáng thì cô mới chợp mắt.
Thay quần áo xong ra ngoài. Bùi Địch Thanh ngồi ở bên cạnh bàn xem tập chí, trên bàn để sữa đậu nành cùng cháo, bánh tiêu và bánh bao, đoán chừng là phải ra ngoài mới mua được nhiều điểm tâm như vậy. Hướng ánh mắt ra bên ngoài. Mặt trời vẫn đang quấn quýt với mặt biển, từng rặng mây phía đông đều được nhuộm đỏ, bầu trời xanh ngắt như mới được gọt rửa sạch sẽ.
“Ăn xong điểm tâm, anh đưa em về nhà trọ. Sau đó sẽ đi khách sạn gặp ông nội, có thể ngày mai mới rảnh để liên lạc với em”. Anh đem sữa đậu nành còn bốc hơi nóng đưa cho cô.
Cô ngây ngẩn một hồi mới gật đầu một cái: “Ừ. Em muốn về nhà thay đồ rồi mới đi làm. Thang máy đã bình thường chưa?”
“Tốt rồi” Bùi Địch Thanh nhíu mày nhìn cô: “Em ngủ không quen giường?”
“Rõ ràng như vậy sao?” Cô cười ha ha, sờ sờ mắt: “Không có việc gì đâu. Em nhờ Nhan Tiểu Úy trang điểm cho, cho dù là trang điểm kiểu gì cô ấy cũng làm được. Em dường như là đại não phát triển mà tứ chi quá vụng về, có nhiều cái căn bản thông thường không làm được, không biết làm sao mà anh thích em được?”
“Lại nữa rồi. Anh thích em giống như một tấm giấy trắng, như vậy sẽ tha hồ để khám phá.” Anh đưa tay qua vén lấy một lọn tóc của cô ra sau tai, trong giọng nói mang theo nồng nặc sủng ái.
“Anh sẽ thất vọng thôi, em sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào.” Cô cúi đầu ăn điểm tâm.
Hai người sau khi ăn xong điểm tâm liền ra cửa, khi chờ thang máy thì trong lòng Trì Linh Đồng vẫn còn sợ hãi, lời nào cũng không dám nói. Thang máy này thật nhân tính hóa rồi, chuyến về thì tương đối ổn, chưa kịp có cảm giác đã xuống dưới lầu.
“Cái thang máy kỳ quái” Trì Linh Đồng trợn mắt nhìn thang máy một cái.
Thời gian vẫn còn sớm, xe chạy trên đường rất nhanh, Trì Linh Đồng móc chìa khóa mở cửa ra thì mới bảy giờ rưỡi. Trên bàn ăn một mảnh bừa bộn, đĩa trên bàn có vết bẩn, có hai bộ bát đũa, còn có hai chai rượu rỗng tuếch.
Trì Linh Đồng theo bản năng nhìn về phía phòng của Nhan Tiểu Úy, trước cửa phòng có một chiếc giày đàn ông, một chiếc còn lại bị kẹt ngay cửa phòng.
Thượng đế ơi, chiến trường này còn chưa dọn, đã gấp gáp mở một chiến trường khác?
Trái tim cô vội bình phục nhịp đập, nhẹ chân nhẹ tay trở về phòng thay quần áo, cầm túi xách lên, lại nhẹ nhàng ra cửa.
Xuống dưới lầu cô mới thở ra một hơi thật dài.
Đến công ty, cô mở máy tính đăng nhập vào MSN, lại mở webside ra, muốn xem có tin tức gì mới không.
Thanh công cụ không ngừng nhấp nháy, cô mở ra. Hình đại diện của Khổng Tước đã bị thay đổi thành hình bóng lưng của cô ấy.
“Nhóc con, cậu không phải là đổi đêm với ngày lại rồi hả?” Ngón tay cô linh hoạt gõ bàn phím, khóe miệng cũng cười cười.
“Thôi đi làm gì có chuyện tốt như vậy, mình vừa mới tan việc, không buồn ngủ nên lên mạng đi dạo.”
“Tên ngốc nhà cậu còn chưa tới hát ru.”
“Anh ấy hôm nay ra ngoài.”
“À, không có sự ấm áp của anh ấy, cậu không ngủ được, đi đâu?” Trì Linh Đồng đánh lên một cái mặt che miệng cười trộm.
“Hongkong. Đi trao đổi học thuật hai tháng, khi trở về cũng là tháng chạp rồi. Mình cũng muốn đi.”
“Đi đi. Mang vợ đi theo.”
“Thôi đi, dễ lắm ấy.”
Trì Linh Đồng tán dóc cùng Khổng Tước, trưởng phòng đi từ bên ngoài vào, ho nhẹ hai cái: “Chuyện này… Tiểu Trì lát nữa đi vào phòng hộp với ban giám đốc cùng tôi, nghe nói hạng mục biển đã được cấp trên phê duyệt, chúng ta bận rộn rồi. Tiểu Trần đâu? Sao bây giờ còn chưa tới?”
“Tới, tới rồi.” Trần Thần từ bên ngoài cửa chạy như bay vào. Anh ta không tự nhiên gãi đầu: “Ngủ quên, dậy trễ, ha ha.”
Trì Linh Đồng giống như lơ đãng nhìn giày của anh ta, hé miệng cười vui vẻ.
“Không có chuyện gì chứ?” Trần Thần dùng khẩu hình miệng hỏi.
Trì Linh Đồng nháy nháy mắt, rồi tìm các tài liệu về công trình biển đi theo trưởng phòng ra ngoài. Đi tới cửa. Cô quay đầu lại, thần thần bí bí tiến lại gần bên tai Trần Thần, chỉ chỉ vào cổ: “Cô ấy cắn anh sao? Chỗ này đều đỏ.”
“Tôi nhớ là không có” Trần Thần phản xạ có điều kiện sờ cổ.
“Cái gì…” Trì Linh Đồng cười đến rơi nước mắt.
Anh ta đột nhiên tỉnh ngộ, mặt xung huyết mà đỏ bừng: “Cô, nha đầu chết tiệt. Lừa gạt tôi… Xem tôi không chỉnh cô…”