Thông Thiên Chi Lộ

chương 111: xông vào là chết?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ám hiệu!"

"Ám với hiệu cái gì?"

...

"Ngươi xác định là chỗ này hả?" Chỉ cần có đủ linh thạch trả cho truyền tống pháp trận, từ Linh Nhạc thành đến Hôi Cốt sơn lĩnh không mất bao nhiêu thời gian, lấy của Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi ít thời gian hơn từ chỗ ở thiên cấp đến Linh Nhạc thành tây. Nhưng đến gần sơn cốc mà Hàn Vi Vi nói là gặp Song đầu khuyển thì cả hai tròn mắt.

Có hai toán đang cãi nhau hăng say.

Một đấu với ba, một phe là một đại hán mày rậm mặc áp gấm, phe kia là một tu sĩ mắt gà chọi nhỏ thó mặc phá y đỏ sậm, một tu sĩ lùn mập mặc hôi sắc pháp y đã hơi rách, cùng một tu sĩ mặt vuông cao to, cơ nhục phát triển, mặc một tấm áo giáp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Nếu bảo Diệp Tiêu Chính có hình thể gần như thế là người thật thà thì ấn tượng đầu tiên mà tu sĩ mặt chưa điền này tạo cho gã là tứ chi phát triển, đầu óc giản đơn.

Tu sĩ mắt gà chọi cũng phe y đang cãi nhay nảy lửa với đối phương, y lại cứ nhìn đồng bạn mà cườiha hả.

Tu sĩ mắt gà chọi mặc pháp y chế tác từ da tứ cấp hạ giai Hỏa hồ bì nổi giận: "Ngươi không đáp đúng ám hiệu, ta tất nhiên không để ngươi vào."

Cẩm y đại hán mày rậm hùng hồn mắng: "Dựa vào đâu các hạ không cho mỗ vào? Các vị tưởng mình là thái thượng trưởng lão Thiên Nhất môn hả, dù là người Thiên Nhất môn thì nơi này cũng không phải là Linh Nhạc thành, vì cớ gì không cho mỗ vào."

"Sao ngươi cứ dây dưa thế hả, trong đó có yêu thú lợi hại, ngươi vào chỉ tổ chết uổng, ba chúng ta đều có tu vi không kém hơn ngươi, bên trong kia còn có tu sĩ Chu thiên cảnh tọa trấn, ngươi muốn xông vào cũng không được đâu." Tu sĩ mắt gà chọi nổi giận, hai mắt cơ hồi nheo sát lại, "Ngươi nên đi vòng, nếu định đi qua sơn cốc thì phải nói đúng ám hiệu của bọn ta, ta nói lại nhé, gặp đầm đừng xông vào, câu tiếp theo là gì?!"

Cẩm y đại hán mày rậm nhướng mày, định phát tác, nhưng thấy đối phương có ba người thì đành nén lại nói, "Được thôi, câu tiếp theo của ám hiệu là 'xông vào tất chết' đúng không?"

Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi tròn mắt, nghe tu sĩ mắt gà chọi và đại hán mày rậm nói xong thì thiếu chút nữa ngã bổ chửng.

"Các ngươi là ai?" Đúng lúc đó tu sĩ mắt gà chọi vốn gần như nheo mắt thành nhắm tịt lại hóa ra tinh mắt nhất, nhìn thấy Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi mới từ trong rừng bước ra.

"Bọn mỗ hả?" Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật, cả bốn đều là tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, tuy tu vi đó không tệ nhưng với gã thì không là gì, nên gã không để ý mà cười hắc hắc, "Bọn mỗ cũng định vào sơn cốc."

"Không được, sơn cốc đã bị đã bị bọn ta chiếm rồi, muốn vào phải là người của bọn ta, so ám hiệu đã mới được." Tu sĩ mắt gà chọi từ chối.

Ngụy Tác cười hắc hắc, "Được chứ, ám hiệu là gặp đầm đừng xông vào, gặp động đừng chui vào, đúng không?"

"Hóa ra là người phe mình?" Tu sĩ mắt gà chọi ngẩn người.

"Tu sĩ Chu thiên cảnh!"

Cẩm y đại hán mày rậm đứng gần Ngụy Tác và Hàn Vi Vi, nhìn Ngụy Tác một chốc thì hơi biến sắc.

"Tu sĩ Chu thiên cảnh?!" Ba người bọn tu sĩ mắt gà chọi cũng kịp phản ứng, đều biến sắc.

"Tiền bối!" Ngẩn ra một chốc, tu sĩ mắt gà chọi vội đổi xưng hô, rụt rè hỏi, "Tiền bối là tu sĩ Chu thiên cảnh, vãn bối không thể để tiền bối vào được."

Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi lấy làm lạ, không nén được lên tiếng hỏi, "Thế là sao hả?"

"Tiền bối chắc chắn không phải người của bọn vãn bối, bọn vãn bối chỉ có một tu sĩ Chu thiên cảnh, đã ở trong sơn cốc rồi." Tu sĩ mắt gà chọi cười khổ: "Bọn vãn bối phát hiện yêu thú có đẳng cấp khá cao ở trong đó, hiện đang tìm kiếm, vạn nhất tiền bối vào đó mà gặp được rồi cướp mất yêu thú thì bọn vãn bối công cốc chuyến này. Bọn vãn bối đều từ Lạc Nguyệt thành đến, phí dụng truyền tống pháp trận cũng tốn không ít."

"Tu sĩ Lạc Nguyệt thành?" Ngụy Tác hơi ngẩn ra, gã không ngờ mấy tu sĩ này không thuộc Linh Nhạc thành, mà ở Lạc Nguyệt thành như Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi.

"Thế nào, chỉ với việc các vị phát hiện tung tích yêu thú, liền chiếm cả sơn cốc, không cho ai vào hả?" Cẩm y đại hán mày rậm lại nói hộ Ngụy Tác.

Tu sĩ mắt gà chọi nói: "Theo quy củ, bọn ta phát hiện trước đương nhiên phải được sở hữu yêu thú. Nhưng nếu các vị đảm bảo không cần yêu thú, chỉ đi qua thì mỗ có thể bẩm báo cho các vị."

Cẩm y tu sĩ bĩu môi khinh thường. Tại Thiên Huyền đại lục, tuy tuyệt đại đa số các nơi có quy củ này, nếu có một phe đang săn yêu thú ở đó thì tu sĩ đến sau không được cướp đoạt. Nhưng thật ra thì bên nào có quyền đầu lớn hơn thì có lý không ai tuân theo quy củ mà chỉ nhăm nhăm giành lợi lộc cho mình rồi tính.

"Phát hiện trước?" Ngụy Tác không tranh biện, chỉ mỉm cười, "Các vị nói đến hai con Song đầu khuyển hả? Từ tháng trước bọn mỗ đã phát hiện, hôm nay định đến bắt cả hai con Song đầu khuyển về."

"Cái gì!" Tu sĩ mắt gà chọi biến hẳn sắc mặt, hiển nhiên yêu thú y nói đến cũng là Song đầu khuyển mà Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi nhắm vào lần này. "Việc này vãn bối không thể quyết định, xin tiền bối đợi một chốc." Đoạn y móc ra một tấm phù chỉ, biến thành hỏa tiễn lao vút lên không.

Thoáng sau, một tu sĩ trẻ tuổi anh tuấn mặc bạch sắc pháp y lướt tới.

"Tu sĩ Chu thiên cảnh!" Nhìn rõ đối phương, Ngụy Tác hơi lạnh buốt trong lòng, tuy cũng là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng, nhưng tựa hồ thăng cấp đã lâu, cũng tu luyện huyền cấp cao giai công pháp, bạch sắc pháp y trên mình toát ra băng hàn khí tức cực dày, ít nhất cũng là bán linh khí trở lên. Tu sĩ thế này, chưa đến lúc bất đắc dĩ, Ngụy Tác khẳng định không muốn chạm vào.

Nhìn thấy Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi, tu sĩ trẻ tuổi dùng phi độn thuật pháp trực tiếp ngự không này cũng tỏ vẻ ngưng trọng, đáp xuống trước mặt tu sĩ mắt gà chọi rồi vòng tay nói với Ngụy Tác: "Tại hạ Phong Tri Du, không biết huynh đài xưng hô thế nào."

"Tại hạ họ Lý." Ngụy Tác đưa mắt ra hiệu với Hàn Vi Vi, gã quyết định trước khi Lý Hồng Lân thay đổi thái độ, không đối phó với gã nữa thì gã làm việc gì cũng sẽ đổ tiệt cho y.

"Tại hạ họ Ngụy." Ngụy Tác thiếu chút nữa bổ chửng, Hàn Vi Vi mím môi mỉm cười, thốt lên mấy chữ.

"Tại hạ họ Chu." Cẩm y tu sĩ vốn không định bắt quan hệ với Ngụy Tác, do dự một chốc, nhưng cũng báo họ ra.

"Hóa ra là Lý huynh." Tu sĩ mắt gà chọi đã kể lại tình huống cho Phong Tri Du nghe, y gật đầu rồi tỏ ra cực kỳ trầm tĩnh nói, "Lý huynh nói ra được Song đầu khuyển, hiển nhiên đã phát hiện tung tích. Chi bằng chúng ta liên thủ săn hai con Song đầu khuyển này? Như vậy càng an toàn hơn."

Hàn Vi Vi liếc Ngụy Tác, Ngụy Tác hơi trầm ngâm một chốc rồi gật đầu. Đối phương không chỉ có bốn người này, ngần ấy người từ Lạc Nguyệt thành đến đây, khẳng định không đời nào chịu nhường hai con Song đầu khuyển, hợp tác là lựa chọn tốt nhất bây giờ.

"Nếu săn được hai con Song đầu khuyển thì phân phối cách nào?" Hàn Vi Vi vốn chú trọng đến linh thạch, không đợi Ngụy Tác lên tiếng đã hỏi ngay.

"Chuyện này..." Phong Tri Du trầm ngâm một chốc, "Chia theo đầu người được chăng?"

"Các vị có bao nhiêu người?" Hàn Vi Vi hỏi.

"Cả tại hạ là chín người." Phong Tri Du đáp.

"Không được." Hàn Vi Vi lắc đầu, bĩu môi, "Chẳng phải lúc đó bọn tại hạ chỉ được hai cái chân."

Ngụy Tác nhìn nàng ta với vẻ khen ngợi, không thể phủ nhận rằng mỹ nữ này lúc nào tinh minh thì cũng chả kém ai, không thẹn là người Trân Bảo các, rất có tiềm chất làm gian thương.

"Các vị muốn phân phối thế nào?" Phong Tri Du hơi nhíu mày.

"Ít nhất cũng chia đôi." Hàn Vi Vi không hề nể nói: "Nếu chia theo đầu người thì ta lúc nào cũng có thể gọi một đống người từ Linh Nhạc thành đến, các ngươi thậm chí không có được một cái chân."

"Đúng thế!" Cẩm y đại hán họ Chu ưỡn ngực phụ họa. Đoạn y lại kề tai Ngụy Tác nói nhỏ lấy lòng, "Tiền bối, đưa vãn bối theo, ít nhất cũng giúp cho hai vị mấy việc vặt, vãn bối không cần nhiều, bảy tám mươi hạ phẩm linh thạch là được."

"Bảy mươi!" Ngụy Tác bình tĩnh bảo cẩm y đại hán họ Chu.

"Được, thành giao!" Cẩm y đại hán tức thì tươi như hoa nở.

Tu sĩ mắt gà chọi và tu sĩ tứ chi phát triển, đầu óc giản đơn tu sĩ ngẩn người, ban nãy rõ ràng cẩm y đại hán và Ngụy Tác không cùng nhóm, hình như giờ đã quen nhau, xưng huynh gọi đệ?

"Chia đôi?" Phong Tri Du nhíu mày, ngữ khí hơi lạnh lại, "Chỉ cần các vị chứng minh thực lực thì cũng không sao. Ít nhất cũng phải có hai món bán linh khí công kích trở lên cùng pháp khí phòng ngự mới được."

"Đương nhiên." Ngụy Tác thản nhiên gật đầu, Hàn Vi Vi không nói năng gì phát ra hai tấm pháp thuẫn. Một là xuyên vân cốt thuẫn của Ngụy Tác lúc trước, một là Phệ linh thuẫn. Ngụy Tác vung tay phát ra hỗn kim đoản mâu đoạn phát ra ngân sắc tiểu ấn lấy được của bọn Văn Đạo Các nhưng chưa từng sử dụng. Hai vật này đều là bán linh khí, nhưng không phải là pháp khí phòng ngự và công kích lợi hại nhất của Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi, không để đối phương bắt được tẩy.

"Được! Vậy chia năm năm." Thấy Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi lấy ra mấy thứ, Phong Tri Du lại hơi nhíu mày, không hề do dự gật đầu đồng ý.

"Ngao!" Trong phía sâu sơn cốc vang lên tiếng như sói gào, nhưng còn vang vọng, chói tai hơn.

Vù, vù, vù! Chim rừng, thậm chí là cả những yêu thú phi cầm cấp thấp đều kinh hãi bay vụt lên.

"Song đầu khuyển!" Hàn Vi Vi hơi biến sắc.

"Đi!" Phong Tri Du biến sắc, lao về phía tiếng gầm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio