Thông Thiên Chi Lộ

chương 352: rời đạo huyền điện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Sống lâu hơn tu sĩ Phân niệm cảnh bảy, tám mươi năm?" Lục bào lão đầu nghe Hiên Viên lão tổ bảo thì cũng ngẩn ra, xem ra dược lực Hoang cổ thánh quả cao hơn lão ước lượng.

"Có Hoang cổ thánh quả, chưa biết chừng lão phu sẽ thử xung kích tu vi Kim đan cảnh tam trọng." Hiên Viên lão tổ đã yên tâm, triệt để khôi phục khí độ nhất phương bá chủ, bảo Âm Lệ Hoa, "Âm Lệ Hoa, đan khí tức của ngươi tổn hao thế này ít nhất cần mười mấy năm khổ tu mới hồi phục, xem ra đã cùng Ngụy Tác trải qua sinh tử đại chiến, giao tình thật sự, chả trách y tin ngươi như thế, không thì với hành vi của Diệp Linh, lão phu phải lưu ngươi lại để tránh bị lộ tin lấy được Hoang cổ thánh quả."

"Yên tâm đi." Âm Lệ Hoa bĩu môi, "Ta và Diệp Linh vốn bất hòa, ông trừ diệt y thì ta còn cảm tạ. Việc ông lấy được Hoang cổ thánh quả chỉ cần các vị không để lộ thì ta đảm bảo không ai biết."

"Đúng rồi." Hiên Viên lão tổ gật đầu, "Yêu Tán Tán sao lại chết trong tay các vị? Xem ra người Hỏa Hoàng cung đã vào Đạo Huyền điện, tin này không thể đồn ra, sư huynh Lý Nhược Huyền của y tu vi Kim đan lưỡng trọng điên phong, tu luyện một môn thiên cấp trung giai thuật pháp, thần thông còn trên lão phu. Y và Lý Nhược Huyền cùng lớn lên, tình như thủ túc."

"Y định thừa cơ cướp đoạt, chết dưới tay bọn tại hạ và Hỏa Vân chân nhân liên thủ." Ngụy Tác đáp Hiên Viên lão tổ, "Nhưng Hỏa Vân chân nhân đã chết trong trận chiến với y, còn cả Trần lão quái của Âm Thi tông, bị yêu thú trong đại điện giết."

"Hỏa Vân chân nhân đã chết?" Hiên Viên lão tổ biến sắc. Tuy giờ ông ta và bọn Ngụy Tác chưa biết một tu sĩ Kim đan kỳ của Hỏa Hoàng cung đã chết nhưng chỉ tin ba tu sĩ Kim đan kỳ mất mạng thì cũng đủ kinh nhân, đồn ra sẽ cực kỳ chấn động.

"Diệp Linh có thể biết Yêu Tán Tán chết trong tay bọn ta, bất quá chỉ cần ông để lộ tin y dùng Thập hoang minh thần tiễn đánh lén ông thì khẳng định y sẽ bưng kín miệng bình." Âm Lệ Hoa cắn làn môi đỏ nói: "Nếu y nói đã gặp Yêu Tán Tán, biết Bảo Tán chân nhân chết trong tay chúng ta thì với trí tuệ của Lý Nhược Huyền sẽ biết Yêu Tán Tán thi triển đoạt xá thuật pháp, không khó gì đoán ra Diệp Linh dùng tinh phách của Yêu Tán Tán luyện chế Thập hoang minh thần tiễn. Nếu tính nợ, chúng ta chỉ đánh tan của nhục thân Yêu Tán Tán còn hung thủ thật sự là Diệp Linh."

Hiên Viên lão tổ gật đầu, hơi trầm ngâm: "Ngụy Tác, Đạo Huyền điện thập phần hung hiểm, ngần ấy Kim đan kỳ đại tu sĩ đã chết trong đó, Hoang cổ thánh quả đã vượt ngoài mong ước của lão phu, giờ không chỉ Âm Thi tông, ngay cả Hỏa Hoàng cung cũng vào đây, lão phu sẽ rời Đạo Huyền điện, ngươi định thế nào, tìm tiếp hay rời đi?"

"Đạo Huyền điện đích xác thập phần hung hiểm, bất quá chúng ta có địa đồ, còn một nơi có giá trị là Linh thảo viên, mỗ thấy nên qua đó xem rồi rời Đạo Huyền điện." Ngụy Tác giờ đã hiểu rõ đạo lý tri túc, Đạo Huyền điện mang lại cho gã đủ lợi ích, nói với Hiên Viên lão tổ xong thì kích phát lam sắc cổ phù xem địa đồ.

"Không ngờ các vị lấy được địa đồ, phúc duyên to lớn!" Hiên Viên lão tổ nhìn lam quang hóa thành địa đồ, cũng cả kinh rồi gật đầu, "Được, có địa đồ thì đến Linh thảo viên không mất bao nhiêu thời gian, chúng ta đến đó rồi rời Đạo Huyền điện."

"Đi thôi." Ngụy Tác gật đầu với Hiên Viên lão tổ rồi trực tiếp kích phát Như ý linh lung tháp, bạch quang lóe lên, thân ảnh tan biến.

...

Trên một đỉnh núi, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, hơn mười đệ tử Âm Thi tông đang dốc sức thi triển thuật pháp và pháp bảo, oanh kích một tảng đá lớn màu đen xám.

Toán đệ tử Âm Thi tông đều có tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng trở lên, nhưng dù pháp khí hay thuật pháp oanh kích lên tảng đá đều chỉ bóc được một miếng cỡ nắm tay. Vết nứt trên tảng đá lấp lánh ô kim sắc quang mang.

Tảng đá này là khoáng thạch có thể luyện được Ô thiên huyền kim.

Ô thiên huyền kim là thượng phẩm tinh kim có thể luyện chế thai thể pháp bảo. Khối khoáng thạch lớn đến mức trung phẩm nạp bảo nang không đựng vừa thì đủ Ô thiên huyền kim để uyện chế mấy thai thể pháp bảo.

"Ai?!"

Cùng lúc, trong số hơn mười đệ tử Âm Thi tông, bạch diện tu sĩ mặc ngân hôi sắc pháp y cầm đầu, đột nhiên biến sắc, thị tuyến nhìn sang mé trái.

Trong làn sương trắng dày đặc bên trái đột nhiên bừng lên uy áp hùng hậu, đoạn bạch quang lóe lên, thân ảnh mấy tu đạo giả lộ ra, chính thị bọn Ngụy Tác.

"Sư thúc tổ!"

Nhìn rõ Âm Lệ Hoa, toán đệ tử Âm Thi tông vừa kinh ngạc vừa tỏ vẻ kính sợ, không dám thở mạnh hành lễ.

"Hả?"

Âm Lệ Hoa liếc hơn mười đệ tử Âm Thi tông, lại nhìn tảng khoáng thạch như con trâu, thập phần lãnh đạm nói, "Tiếp tục lấy khoáng thạch Ô thiên huyền kim."

Đoạn Âm Lệ Hoa mặc toán đệ tử Âm Thi tông không dám thở mạnh, bạch quang lóe lên, cùng bọn Ngụy Tác tan biến khỏi thị tuyến.

"Phù."

Khi thân ảnh Âm Lệ Hoa và bọn Ngụy Tác tan biến được nửa tuần hương, toán đệ tử Âm Thi tông mới thở phào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

"Phương sư huynh", một đệ tử Âm Thi tông gầy gò mặc thúy lục sắc pháp y nhìn theo hướng Âm Lệ Hoa và bọn Ngụy Tác tan biến, có vẻ hồ nghi hỏi đệ tử đầu lĩnh, "Lão giả ban nãy hình như là Hiên Viên lão tổ của Hải Tiên tông, Âm sư thúc tổ sao lại đi cùng lão?"

Đệ tử mặc hôi sắc pháp y khẽ biến sắc, hạ giọng mắng: "Nhân vật như sư thúc tổ đi cùng ai không phải việc chúng ta quan tâm, việc hôm nay không ai được đồn lung tung, không thì tự chịu hậu quả."

"Biết rồi, Phương sư huynh!" Mọi đệ tử Âm Thi tông nghiêm mặt gật đầu.

...

Mặt biển trống trơn đột nhiên vang lên tiếng xé lụa liên miên. Chừng một chén trà sau, vô hình cấm chế xuất hiện một lỗ thủng, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Âm Lệ Hoa, Hiên Viên lão tổ lướt ra.

"Không ngờ Linh thảo viên đã hoang phế, hại chúng ta công cốc một chuyến."

Rời Đạo Huyền điện, Âm Lệ Hoa tiếc nuối nhìn Ngụy Tác, bảo thế.

Hóa ra Linh thảo viên là linh viên Trần lão quái hái Hư nguyên quả, gặp hai con ngân lân yêu thú. Linh viên đó đã triệt để hoang phế, hai Hư nguyên quả duy nhất đã được hái và cũng đã nằm trong tay Ngụy Tác, bọn gã đến đây đương nhiên không thu hoạch gì.

"Âm Lệ Hoa, ngươi đi cùng bọn lão phu về Hải Tiên tông mấy ngày hay chia tay luôn?" Hiên Viên lão tổ hỏi Âm Lệ Hoa.

"Ta định về Âm Thi tông." Âm Lệ Hoa liếc Hiên Viên lão tổ và Ngụy Tác, "Ta hiểu Diệp Linh hơn ai hết, tâm cơ thập phần âm trầm giảo trá, tuy ban nãy đệ tử Âm Thi tông nhìn thấy ta đi cùng các vị nhưng sẽ không dám đồn ra, nhưng việc Trần sư huynh chết trong Đạo Huyền điện thì Diệp Linh về đến Âm Thi tông, chưa biết chừng sẽ nói linh tinh gì đó với Huyết Linh lão tổ và các trưởng lão, có thể nói là ta câu kết với các vị, để lộ tin về Đạo Huyền điện cũng nên. Nếu ta cùng các vị về Hải Tiên tông, càng tạo chứng cớ cho y, với cả ta và Hải Tiên tông đều không hay ho gì."

"Cho các hạ." Ngụy Tác đưa hai thứ cho Âm Lệ Hoa. Hiện giờ Hồn khế mật pháp giữa gã và Âm Lệ Hoa đã hết hiệu lực, chia tay cũng không còn gì vướng mắc.

Gã trả Âm Lệ Hoa mặc lục sắc viên bát ngoại hình và linh thạch đại. Bạch sắc trường phan có hình núi xương thì lúc đấu pháp, gã đã trả lại nàng ta, còn ba ngọn bạch cốt lãnh hỏa và Huyết tinh thạch thì gã giữ lại.

"Hả?" Thấy Ngụy Tác trả hai thứ cho mình, Âm Lệ Hoa ngẩn người, rồi khóe môi nở nụ cười thấp thoáng nhìn gã, "Thế nào, lo cho thư thư mất những thứ này, cộng thêm Diệp Linh xiên xỏ thì sẽ bị trách phạt hả?"

"Con bà nó chứ." Thấy ánh mắt Âm Lệ Hoa trêu cợt mình, Ngụy Tác ấm ức kêu thầm, cấm cảu nhìn Âm Lệ Hoa, "Thế nào, không muốn thì tại hạ thu lại."

"Hung hãn với thư thư thế làm gì. Thư thư chỉ nhắc đệ, Diệp Linh khẳng định không đợi đến khi đệ đột phá đến Kim đan cảnh, thực lực uy hiếp đến y rồi đến tìm y, y sẽ tìm liễu cơ hội đối phó đệ. Thư thư quay về sẽ giám sát hộ đệ, có tin gì không hay sẽ đến Hải Tiên tông báo. Đệ đừng nhớ thư thư nhé." Âm Lệ Hoa đánh mắt câu hồn với Ngụy Tác rồi đi ngay, chỉ mấy lần nhấp nhô là tiếng cười như chuông bạc tan biến trên mặt biển.

"Con bà nó chứ, tiểu yêu nữ này khá lắm, cả ta cũng không chịu nổi." Lục bào lão đầu lại kêu lên trong tai Ngụy Tác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio