"Cái gì, có người dám đến sơn môn Âm Thi tông chỉ đích danh khiêu chiến Diệp Linh?"
Kim đan kỳ đại tu sĩ quyết đấu, tuyệt đối chấn động cả bắc bộ Vân Linh đại lục, tin này không cần sắp xếp cũng sẽ lan đi rất nhanh, thoáng sau linh quang không ngừng lóe lên trong truyền tống pháp trận quanh Linh Cữu thành, nhiều tu sĩ ở thành trì quanh đó cũng đến xem náo nhiệt.
"Tu sĩ lợi hại của Âm Thi tông ra rồi!"
"A! Thực lực của Âm Thi tông quá đông, ngần này cao thủ Phân niệm cảnh tam, tứ trọng trở lên!"
Đột nhiên bạch sắc vân khí lấp lánh quang hoa, từng dải độn quang kinh nhân cùng khí thế hùng hậu bắn lên.
Đã hai, ba trăm năm không ai dám đến trước sơn môn Âm Thi tông khiêu chiến nên tức thì từ trong sơn môn lướt ra hai, ba mươi tu sĩ Phân niệm cảnh tam, tứ trọng trở lên.
"Ngụy Tác, ngươi muốn chết! Dám nói thế trước mặt ta thì ngươi chết chắc!"
Một dải huyết quang lóe lên, lướt tới tầng không Linh Cữu thành.
"Diệp Linh! Diệp Linh ra rồi."
"Ngụy Tác, người khiêu chiến Diệp Linh tên Ngụy Tác, có phải thiên tài tu sĩ của Hải Tiên tông đã thắng Hải liệp đại hội không? Y đã kết thành kim đan?"
Ngụy Tác hiện tại có danh tiếng không nhỏ tại bắc bộ Vân Linh đại lục, nghe thấy Diệp Linh lên tiếng thì nhiều tu sĩ đều chấn kinh, biết ngay lai lịch của người khiêu chiến.
"Diệp Linh, sau cùng cũng ra hả? Ta đến Âm Thi tông phó ước, lẽ nào đối phó ngươi còn cần ai giúp? Chỉ cần lúc ngươi không đánh nổi, đừng gọi người Âm Thi tông xông lên là được." Thấy Diệp Linh lộ thân ảnh, Ngụy Tác mỉm cười, nhìn quanh, "Đừng vội xuất thủ, hiện tại ít người xem nhiệt náo quá, ta đã nói sẽ trước mặt mọi đệ tử Âm Thi tông, đánh cho loại nhát chết, thấy yêu thú lợi hại là cắm đầu chạy như ngươi, không khác gì một con chó."
"Được, ta đợi thêm người đến. Tưởng sao ngươi dám huênh hoang như vậy, hóa là là đột phá đến kim đan tu vi. Bất quá tu vi Kim đan nhất trọng như ngươi mà dám lên mặt với ta?"
"Đó là thực lực Kim đan kỳ lưỡng trọng đại tu sĩ hả? Đáng sợ, gặp ta thì chỉ thế cũng dọa chết khiếp." Mọi tu sĩ Linh Cữu thành thấy Diệp Linh dừng lại trên không, linh khí ngưng kết thành bạch cốt bảo tháp, đoạn vung tay, bạch khí lạnh lẽo tràn ra ngưng thành một bạch sắc khô lâu đầu, y lên tiếng là khô lâu mấy máy như đang nói chuyện. So Ngụy Tác với bạch sắc khô lâu đầu thì nhỏ hơn nhiều, như một người đứng trước gò núi.
"Diệp sư đệ, chắc đệ ở ngoài quá hòa khí nên người ta mới khinh thường Âm Thi tông."
Cùng lúc, một tu sĩ mặc ngân bạch sắc pháp y thêu phù văn như tơ máu xuất hiện trên không cách Diệp Linh không xa.
Tóc tu sĩ này trắng tinh nhưng mặt chỉ chừng bốn, năm mươi tuổi, trông như bạch ngọc, thập phần anh tuấn. Linh khí lại ngưng thành nhiều hình ma nữ cỡ ba tấc, đều để ngực trần, rất đặc biệt. Chính là một trong các Kim đan kỳ đại tu sĩ của Âm Thi tông: Âm Mị Ly.
Âm Mị Ly tỏ rõ vẻ chế nhạo và thỏa mãn, rõ ràng cũng không hòa hợp với Diệp Linh.
"Là Mặc Thanh Phong và Âm Lệ Hoa! Hai Kim đan kỳ đại tu sĩ của Âm Thi tông đã xuất hiện!"
Âm Mị Ly đại danh đỉnh đỉnh xuất hiện thì một dải thúy lục sắc độn quang và hắc sắc độn quang cũng bay tới, dừng lại trên không.
Trong thúy lục sắc độn quang, một đôi mắt nhìn Ngụy Tác chằm chằm, trừ chấn kinh còn là ngạc nhiên, chính thị Âm Lệ Hoa.
Hắc sắc độn quang còn lại là một trung niên nam tử tướng mạo uy vũ, mặt mũi lạnh tanh, mặc pháp bào đen tuyền, linh khí phát ra cùng hắc sắc, ngưng thành hắc sắc tiểu xà hai đầu. Nguồn:
"Đại thiên thế giới có gì không có, tu đạo giới nhiều tu sĩ như thế, thế nào chẳng có mấy kẻ đần độn, không biết thực lực của mình thế nào, dám đâu với người cao cấp hơn." Âm Mị Ly dứt lời, Diệp Linh cười lạnh đầy thâm ý.
"Chỉ e có người đánh giá mình quá cao." Âm Mị Ly không đổi sắc cười ruồi nhìn Ngụy Tác, rồi bảo Diệp Linh: "Diệp sư đệ nên cẩn thận, Vân Linh đại lục không ít người tu vi cao chết dưới tay kẻ kém hơn."
"Đối phương đến tận nơi mà còn định mâu thuẫn, để hai, ba mươi vạn tu sĩ cười nhạo Âm Thi tông sao?" Diệp Linh lạnh mặt, định nói gì đó nữa thì giọng nói dị thường uy nghiêm từ sơn môn Âm Thi tông vọng ra, lọt vào tai Diệp Linh, Âm Mị Ly, Mặc Thanh Phong và Âm Lệ Hoa.
"Được lắm! Ta chấp chưởng Âm Thi tông ngần ấy năm, còn chưa ai dám đến sơn môn công khai khiêu chiến, ngươi rất được, không phải ngươi muốn đệ tử Âm Thi tông nhìn rõ hả? Đệ tử Âm Thi tông nghe lệnh, tất cả ra sơn môn quan chiến!"
Bọn Diệp Linh khẽ biến sắc, giọng nói cực kỳ vang vọng từ trong sơn môn Âm Thi tông phát ra.
Cả Linh Cữu thành rúng động. Từng toán đệ tử Âm Thi tông như châu chấu lao ra khỏi sơn môn.
"Là Huyết Linh lão tổ!"
"Có vẻ Huyết Linh lão tổ đã nổi giận, Hải Tiên tông Ngụy Tác dù may mắn thắng được Diệp Linh, cũng vị tất thoát được."
Mọi tu sĩ quanh Linh Cữu thành hiểu rõ Ngụy Tác tuy khiêu chiến Diệp Linh, nhưng thực tế khác nào vả vào mặt Âm Thi tông.
Âm Thi tông là tông môn thế nào?
Không chỉ có nhiều Kim đan cảnh đại tu sĩ, còn có tu sĩ Kim đan ngũ trọng tu vi cao nhất bắc bộ Vân Linh đại lục.
Tông môn như thế cao cao tại thượng, khác nào hoàng đế của bắc bộ Vân Linh đại lục, tu sĩ thông thường dù bị Âm Thi tông chừn ép cũng chỉ đành nín nhịn. Nhưng Ngụy Tác thẳng thừng khiêu chiến, bẻ gãy tôn nghiêm của Âm Thi tông.
"Không xong! Làm sao đây, cả Huyết Linh lão tổ cũng nổi giận, Ngụy Tác ơi Ngụy Tác, lần này đệ quá rình rang, gây ra đại họa rồi." Nghe tiếng Huyết Linh lão tổ, Âm Lệ Hoa biến sắc, cuống lên.
"Được rồi, hiện tại chúng ta giải quyết." Thấy Huyết Linh lão tổ truyền âm, Diệp Linh không chần chừ, lạnh lùng bảo Ngụy Tác.
"Đương nhiên được, bất quá chúng ta đã ước chiến. Nếu ngươi bị ta giết, Âm Thi tông có ùa lên đối phó ta không." Ngụy Tác bình tĩnh như thường, liếc Diệp Linh và bọn Âm Mị Ly, "Các ngươi nhiều Kim đan cảnh đại tu sĩ thế này, dù không cùng xông lên mà xa luân chiến thì ta cũng không địch nổi."
"Ngươi tưởng mình đối phó được ta, vừa kết đan đã cuồng vọng thế hả?" Diệp Linh ha hả bật cười, "Ngươi tưởng với Thực huyết pháp đao là đánh bại được ta?"
"Thực huyết pháp đao? Y biết lai lịch Thực huyết pháp đao?" Ngụy Tác máy động. Lần này Thực huyết pháp đao không hút khí huyết tu sĩ nên gã không định sử dụng, thành ra không thấy chấn động, nhưng ngoài mặt giả bộ kinh hoảng ngẩn ra.
"Ta không cần dùng đến thứ đó cũng đánh bại được ngươi." Ngụy Tác nói ngay nhưng ngữ khí lọt vào tai mọi tu sĩ thì kém hẳn.
"Quả nhiên dựa vào đó."
Diệp Linh càng yên tâm, cười lạnh, "Ngươi sử dụng cũng vô dụng. Ngươi định ước chiến công bình với ta trước mặt ngần này tu sĩ? Ngươi là vãn bối, ta nhường ngươi xuất thủ!" Lúc đó y có ý bắt sống Ngụy Tác.
"Được!"
Linh Cữu thành dày đặc tu sĩ đứng xem. Trên không, Ngụy Tác nghiến rắng, tế xuất phi kiếm cánh cửa, rồi cầm cả Như ý linh lung tháp và kim sắc pháp bảo lấy được ở Đạo Huyền điện.
Kim, hoàng lưỡng sắc quang hoa lóe lên, phi kiếm cánh cửa chém vào Diệp Linh.
"Oành!"
Phi kiếm chém xuống như ngọn núi ép tới, không khí nổ vang thành vô số sóng khí kinh nhân.
"Phi kiếm lại có uy lực như thế!"
Linh Cữu thành bên dưới dày đặc tu sĩ, đại bộ phận nhận ra lúc thân kiếm chém xuống, uy năng kinh nhân như núi đổ!
Lúc Ngụy Tác còn tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng, thi triển phi kiếm này đã có uy lực đạo giai trung phẩm, hiện tại gã tu vi Kim đan nhất trọng mà thi triển thì tương đương với đạo giai thượng phẩm pháp bảo.
"Trò vặt! Bằng vào phi kiếm này định đả thương ta?"
Diệp Linh nheo mắt, huyết quang lóe lên, thân ảnh tan biến ngay khi phi kiếm chém xuống, xuất hiện cách đó mấy chục trượng.