Thông Thiên Chi Lộ

chương 401: bố trí động phủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thật hả?" Ngụy Tác nói vậy, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân tỏ vẻ không dám tin, "Lão đại không lừa bọn đệ chứ?"

Nói với hai hoạt bảo này, đương nhiên là phải nói thẳng.

Liếc cả hai doạn Ngụy Tác nói: "Ta nói vậy đương nhiên không gạt hai ngươi. Bất quá Bổ thiên đan, không thần diệu như các ngươi tưởng tượng, tối đa chỉ đề thăng công pháp đến thiên cấp đê giai. Phổ thông công pháp đề thăng đến mức thiên cấp đê giai thì cùng lắm chỉ có chân nguyên ngang với cao giai công pháp chứ không phải có những huyền diệu như cao giai công pháp thật sự. Các ngươi định dùng đan dược này tu luyện cũng được nhưng cũng nên tìm cách đổi sang cao giai công pháp thật sự mà tu luyện."

"Thiên cấp đê giai? Thiên cấp đê giai đủ rồi. Không phải siêu cấp đại tông môn thì không có thiên cấp công pháp, dù là siêu cấp đại tông môn cũng chỉ có đệ tử tinh anh trong các đệ tử tinh anh mới được chân truyền thiên cấp công pháp." Trong việc này, đầu óc Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân không tệ tí nào, toét miệng gật đầu, "Bọn đệ dùng đan dược đề thăng phẩm giai công pháp là được."

"Vậy thì các ngươi đưa chúng ta đi xem chỗ ở của các ngươi và lối ra khác." Ngụy Tác gật đầu, "Có Diệt tiên đằng và bố trí của các ngươi, động phủ bắt đầu có quy mô rồi, tiếp theo chúng ta phải biến nơi này thành cứ điểm. Để đề phòng có tu sĩ từ lối thoát tấn công vào, chúng ta phải bố trí thêm."

"Nào, lão đại, bọn đệ dẫn đường, trong này có không ít tĩnh thất, các vị đều tu luyện ở trong cũng đủ chỗ." Chu Tiếu Xuân ngoái lại, ra vẻ chuẩn bị dẫn đường, đột nhiên nhớ ra, hồ nghi nhìn Cơ Nhã, "Cơ Nhã? Lão đại, sao tên giống Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ thế hả?"

"Đúng." Chân Sùng Minh vỗ đầu hiểu ra.

Hàn Vi Vi khinh miệt nhìn cả hai, "Sao lại giống. Đấy là sư thư Cơ Nhã của ta, các ngươi không nghe ta gọi sư thư hả?"

"A? Cơ Nhã không phải đã lấy thiếu chủ Đông Dao thắng địa rồi hả? Sao lại ở cùng lão đại?" Chu Tiếu Xuân tròn mắt, bội phục vô cùng, "Lão đại, có phải cướp của y?"

"Cướp cái gì! Đông Dao thắng địa đồn loạn xạ, sư thư ta căn bản không về Đông Dao thắng địa. Đông Dao thắng địa thật quá đáng, ta sẽ chúng biết tay!" Hàn Vi Vi hầm hừ.

"Không phải chứ, Đông Dao thắng địa lại làm thế? Không sợ lộ tẩy thì mất mặt hả?"

"Không đúng. Lão đại, Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ cũng theo lão đại? Lợi hại..."

"Lão đại, mấy năm nay đi dâu, sao lại biến thành Kim đan kỳ đại tu sĩ?"

"..."

"Cái gì, các vị đến Vân Linh đại lục?"

...

Vừa đi vừa nói chuyện với hai kẻ đầu óc đan giản dọc thông đạo quanh co, bọn Ngụy Tác tới chỗ họ ở.

"Các ngươi tạo thành thế này?"

Cảnh tượng trước mắt, đừng nói Hàn Vi Vi, ngay cả Ngụy Tác cùng Cơ Nhã cũng ngẩn người.

Xuất hiện trước mặt họ là một sơn động tròng lòng núi, do tự nhiên hình thành, rộng chừng sáu, bảy trăm trượng, cao sáu, bảy mươi trượng, chắc Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân đào đến tận đây.

Đại sơn động bằng phẳng đã đành, còn trồng không ít hoa cỏ như trong một hoa viên.

Lại còn có cả một đình viện hai lớp, có gầm chục gian phòng.

Đình viện dược xây dựng rất quy cách, rất đẹp đẽ chứ không phải tùy tiện chất bằng đá tảng.

"Thế nào, lão đại, đẹp chứ." Thấy bọn Ngụy Tác tròn mắt, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân thập phần đắc ý.

"Các ngươi làm cách nào tạo ra?" Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi theo cả hai đi vào, cực kỳ kinh ngạc, bên trong đủ cả tĩnh thất, nhà kho, đồ đạc cũng đầy đủ.

"Đây là chủ ý của đệ." Chân Sùng Minh lên tiếng kể công: "Có lần đệ phát hiện trong nạp bảo nang của một tu sĩ bị Diệt tiên đằng cuốn xuống có một gian nhà. Trông không khác gì nhà bình thường nhưng chỉnh thể cực kỳ liền lạc, có thể thu vào nạp bảo nang. Có nó thì qua đêm ở ngoài cũng không cần ăn gió nằm sương nữa nên bọn đệ khi đi bán yêu thú đã bảo một tiệm làm cho một đình viện như thế. Lão đại, xem kỹ đi, đình viện đều do từng gian nhà ghép lại, dùng trung giai nạp bảo nang là có thể tách từng gian mang đi. Bất quá một trung giai nạp bảo nang chỉ mang được một gian mỗi lần, bọn đệ mất rất nhiều lần mới mang được về hết."

"...", Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi tắt tiếng.

Chủ ý thiên tài này chỉ có hai kẻ như thế mới nghĩ ra. Ngay cả Ngụy Tác thích hưởng thụ hạng nhất cũng không tốn công dựng đình viện làm gì, chi bằng bỏ thời gian tu luyện còn hơn. Nhưng dù thế, cả hai vẫn đạt tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng. Người so với người sao mà cách biệt, nếu để nhưng người khổ tu nhiều năm còn chưa đột phá đến tu sĩ Phân niệm cảnh thấy hai gã và một nơi thế này chắc sẽ ngất xỉu mất.

"Các ngươi bán nhiều yêu thú như thế, đi đi lại lại mấy lần mà không bị tu sĩ khác để ý?" Tắt tiếng lắc đầu, Ngụy Tác không nén được hỏi.

"Bị nhòm ngó vài lần, còn theo vào cả Tiểu Dạ sơn, bất quá bị Diệt tiên đằng hạ hết. Sau đó bọn đệ cẩn thận, không bán yêu thú ở một chỗ." Chân Sùng Minh hớn hở, "Có hai lần bọn đệ cố ý dẫn hai tu sĩ định giết người cướp của vào Tiểu Dạ sơn. Qua đó mà có thêm hơn một vạn hạ phẩm linh thạch."

Chân Sùng Minh nói vậy, Ngụy Tác hoàn toàn tắt tiếng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cũng may Tiểu Dạ sơn gần Linh Nhạc thành, quanh Linh Nhạc thành không có môn phái đỉnh nhọn nào. Thiên khung ở đây cũng không có đặc sản gì, không thì cách của hai tu sĩ đầu óc đan giản này mà Tiểu Dạ sơn không khiến đại tông môn chú ý mới là lạ.

Có lẽ cả hai bị Diệt tiên đằng khiến cho mất mật, đào không theo hướng nào nên đã xuống dưới lòng núi, tiếng động từ phía ngoài khó lọt vào.

"Động phủ có lối ra khác không?" Ngụy Tác dạo một vòng, quan sát kỹ xong thì hỏi Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân.

"Cách đây không xa. Lão đại, bọn đệ đưa đến xem là biết." Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân thập phần ân cần dẫn đường.

"...!"

Cùng cả hai đi ra, Ngụy Tác một lần nữa tắt tiếng.

Thông đạo ở sau dãy nhà, đào thẳng ra ngoài chứ không rẽ ngang dọc gì.

Bên ngoài thông đạo là một dốc núi, vị trí ở phía sau sơn cốc chỗ Ngụy Tác trồng Diệt tiên đằng. Dốc núi khá âm ám, địa thế bằng phẳng, không có bố trí gì. Nếu có tu sĩ phát hiện ra thông đạo thì sẽ dễ dàng vào được chỗ ở của hai người.

Ngụy Tác chỉ biết cảm thán vận khí cả hai quá tốt, không bị an lén bám theo.

Với hai người như thế, không còn gì để nói. Quan sát một vòng xong, Ngụy Tác đứng lại gần lối ra.

Gã đảo một cái hồ dưới đất, lấy ra một thi thể yêu thú từ nạp bảo nang chuyên dụng ra ném xuống rồi lại lấy Bảo nguyên ngọc hạp ra.

"Lão đại, định trồng Diệt tiên đằng ở phía sau này?"

Thấy Ngụy Tác lấy một đoạn Diệt tiên đằng nhỏ vẫn để dành ra, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân mới phản ứng.

"Thừa lời, nếu không có phòng bị, vạn nhất đối đầu lợi hại trực tiếp từ đây tiến vèo thì làm thế nào." Hàn Vi Vi trợn tròng trắng.

"Nhưng nếu trồng ở phía sau, bọn đệ ra vào phiền lắm." Chân Sùng Minh gãi đầu lúng túng: "Nhỡ may Diệt tiên đằng cũng dài như phía trước, phủ kín cả núi mà không có pháp bảo kích phát ất mộc chân khí thì muốn đào ra cũng khó."

"Không sao, ta sẽ có cách, không khiến các ngươi lo." Ngụy Tác thong thả trồng Diệt tiên đằng rồi đột nhiên nhãn quang lóe lên, gật đầu với Cơ Nhã và Hàn Vi Vi: "Đi, chúng ta ra sơn cốc xem sao."

"Hiện tại đến sơn cốc đó, Ngụy Tác, ngươi địn làm gì?" Cơ Nhã và Hàn Vi Vi không hiểu.

"Ta đột nhiên nghĩ đến việc này." Ngụy Tác không nhiều lời, xòe tay ra cho Cơ Nhã và Hàn Vi Vi xem.

"Ngụy Tác, huynh định..." Cơ Nhã và Hàn Vi Vi giật giật chân mày hiểu ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio