Tất cả lặng ngắt.
Một Kim đan kỳ đại tu sĩ, bị Diệt tiên đằng dễ dàng thanh toán trước mặt chúng nhân.
Tình hình này còn đáng sợ hơn là Kim Chung thượng nhân bị Ngụy Tác dùng kim đan và pháp bảo đánh chết. Đến giờ, hai phần ba số tu sĩ đã bị giết nhưng tuyệt đại đa số còn chưa thấy mặt gã. Tu sĩ đạt mức những người có mặt đều không sợ nguy hiểm, không ít lần từng vây giết yêu thú có thực lực cao hơn mình, nhưng không sợ nguy hiểm và đối diện một đối thủ biến thái khiến họ không thể thắng được là hai việc khác nhau.
"Ta không cần! Không cần linh thạch các các ngươi."
Một tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng được thuê mướn bỗng thất hồn lạc phách kêu to rồi độn quang bỏ chạy.
"Ai bỏ chạy thì đó là hậu quả!"
Tu sĩ này mới lướt đi chưa đầy mười trượng, một đạo ngân sắc tiễn quang đánh tan nửa người y. Hàn Vô Nhã cầm Lạc tinh thần cung mặt mũi méo đi.
"Ngần ấy người... Ngần ấy người bị Diệt tiên đằng giết..." Một trưởng lão Đông Dao thắng địa đột nhiên bật khóc.
Năm trăm năm trước, tông môn lớn nhất tây bộ Thiên Huyền đại lục là Bảo Huyền tông kết oán với một tán tu, vây giết tán tu đó, kết quả bị tán tu đó giết hơn hai trăm người, Bảo Huyền tông sau đó không hồi phục được, dần dần tiêu vong, còn tán tu đó được xưng tụng là Tu La chân nhân.
Trận này thắng hay bại thì Đông Dao thắng địa và Tụ Tinh tông cũng không khác gì Bảo Huyền tông, hai phần ba tu sĩ Phân niệm cảnh trở lên đều mất mạng trong tay Ngụy Tác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
"Câm mồm!"
Trường Phong chân nhân lệ gầm vang, xung động cơ hồ thổ huyết. Ngần này đệ tử tinh anh và trưởng lão tu sĩ, Đông Dao thắng địa tích lũy mấy trăm năm lại hủy hết dưới âm mưu ám toán của đối thủ.
"Các ngươi mà ngoan ngoãn rời đi, nhớ điều kiện ta nói đến từ hai ngày trước thì còn kịp." Giọng Ngụy Tác lạnh lùng từ bên dưới vang lên.
"Rời đi? Đông Dao thắng địa quyết tử với ngươi, hôm nay ngươi không chết thì ta vong!" Trường Phong chân nhân run người, phát cuồng kêu lên.
"Trường Phong đạo hữu, bình tĩnh đã, xung động bây giờ không có lợi." Hoàng Nha Tử nãy giờ không nói gì đột nhiên nói, kích phát cách âm linh quang quang tráo, bao trùm cả Trường Phong chân nhân và Hàn Vô Nhã, Điếu Sa chân nhân.
Kích phát cách âm linh quang quang tráo, Hoàng Nha Tử nhìn Trường Phong chân nhân và Hàn Vô Nhã, nhạt giọng: "Chư vị đạo hữu, thần thông của y chúng ta đã lĩnh giáo, đích xác hơn xa tu sĩ Kim đan nhất trọng, tiếp theo các vị định thế nào, quyết sinh tử hay chấp nhận điều kiện nghị hòa?"
"Nghị hòa? Không đời nào!" Hoàng Nha Tử vừa dứt lời, Trường Phong chân nhân đã kích động dị thường kêu lên, "Không giết y, Đông Dao thắng địa không còn chỗ đứng trong tu đạo giới."
"Nhất định phải trừ đi! Chỉ có thu được lợi ích từ y mới vãn hồi phần nào tổn thất." Hàn Vô Nhã gật đầu, mặt mày xanh lét nói.
"Điếu Sa chân nhân định thế nào?" Hoàng Nha Tử không tỏ thái độ mà hỏi Điếu Sa chân nhân.
Điếu Sa chân nhân gật đầu, "Nếu Hoàng Nha Tử đạo hữu muốn thì tại hạ cũng muốn thử. Chỉ riêng mấy pháp bảo và cách nuôi dưỡng Diệt tiên đằng cũng đáng."
"Tất cả ý kiến thống nhất, mỗ cũng thử một phen." Hoàng Nha Tử gật đầu, liếc Hàn Vô Nhã và Trường Phong chân nhân, "Bất quá thần thông của y cao tưởng tượng, mỗ cũng có khả năng sẽ mất mạng, nên khi đối phó y, mỗ cần được chia một phần."
"Tất nhiên! Lợi ích chia đều." Trường Phong chân nhân vốn sợ hãi Ngụy Tác, nhưng giờ Đông Dao thắng địa trọng thương, lão lại điên cuồng, hung hãn nói.
"Được!" Hàn Vô Nhai và Điếu Sa chân nhân không hề do dự, gật đầu ngay.
"Diệt tiên đằng có được ghi lại trong cổ tịch, như Kim Chung đạo hữu nói, tối đa chỉ dài ba trăm năm mươi trượng, nhưng mấy nhánh ban nãy đã dài hơn bốn trăm trượng. Không hiểu y có cách gì khiến Diệt tiên đằng sinh trưởng nhỉ." Hoàng Nha Tử liếc ba người, "Rõ ràng y có pháp trận khống chế Diệt tiên đằng, chúng ta định ở trên mà chém đứt Diệt tiên đằng là bất khả thi."
"Không sai." Điếu Sa chân nhân mắt lóe lên hàn quang, "Y chỉ cần không phát động Diệt tiên đằng, Diệt tiên đằng bò lên vách núi, chúng ta khó công kích được. Nếu đáp xuống, y phát động Diệt tiên đằng thì chúng ta khó ứng phó."
"Pháp khí đạo giai trở xuống không làm gì được dị đằng." Hoàng Nha Tử gật đầu, "Muốn đối phó y chỉ có hai phương pháp, một là dùng pháp khí kích phát ất mộc linh khí hoặc chui xuống đất công vào. Động phủ của y chắc trong lòng núi, chúng ta xuống đó thì Diệt tiên đằng không thể nhận ra khí tức, dù nhận ra thì Diệt tiên đằng xô vào, Tiểu Dạ sơn và động phủ của y coi như hủy hết."
"Pháp bảo có thể kích phát ất mộc linh khí? Mỗ không có, chư vị đạo hữu có không?" Hoàng Nha Tử nói vậy, mục quang Hàn Vô Nhã lóe lên, lấy ra hai nô thú đại và hai hắc sắc thiết phù đặc biệt, "Hai con Liệt địa cuồng ngao này là mỗ mượn từ Linh Thú cung để phòng bị thổ độn yêu thú của y. Với hai thổ hệ yêu thú này không khó để chui vào Tiểu Dạ sơn."
"Pháp bảo kích phát ất mộc linh khí?" Điếu Sa chân nhân máy động, vỗ lên nạp bảo nang thượng lấy ra cọng rễ như nhân sâm.
"Thanh mộc sâm?" Điếu Sa chân nhân lấy ra cái rễ, Hoàng Nha Tử cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
"Không sai." Điếu Sa chân nhân gật đầu: "Vật này vốn tại hạ định dùng để trao đổi nguyên liệu với một đạo hữu tu luyện mộc hệ công pháp. Giờ lại có tác dụng."
"Thanh mộc sâm ít nhất cũng khiến Diệt tiên đằng trong một canh giờ không thể công kích." Hoàng Nha Tử hơi trầm ngâm: "Vậy thì chúng ta dẫn người từ xa độn địa vào, các hạ ở đây giả bộ tấn công, nghe thấy bọn mỗ phát động thì hai mặt cùng giáp kích, thế nào?"
"Được!" Điếu Sa chân nhân bảo Hoàng Nha Tử, "Bất quá y thập phần giảo trá, nhận ra là sẽ trốn ngay hoặc xông ra. Cần cả pháp khí che giấu thần thức mới được."
"Không sao. Do Hàn tông chủ điều khiển hai con Liệt địa cuồng ngao đào thông đạo độn địa. Đào xong thì phát tín hiệu, mỗ và Trường Phong đạo hữu sẽ rời khỏi đây, theo thông đạo vào trong. Trước đó mỗ và Trường Phong chân nhân sẽ ở lại dụ địch." Hoàng Nha Tử liếc Hàn Vô Nhã, "Từ dưới đất tiến vào thì không có nguy hiểm gì."
"Được! Vậy thì diễn kịch cũng phải cho giống." Hoàng Nha Tử nói vậy, Hàn Vô Nhã cũng nghiến răng, ra khỏi cách âm linh quang quang tráo, nói to xuóng: "Tụ Tinh tông hôm nay nhận bại, sau này mong đạo hữu nước sông không phạm nước giếng!"
"Hả? Nếu các hạ không động đến mỗ, mỗ cũng thế." Ngụy Tác tỏ vẻ lạ lùng, giọng nói từ dưới vọng lên.
"Tu sĩ Tụ Tinh tông, theo ta!"
Hàn Vô Nhã không đáp, hạ lệnh rồi lao theo hướng đã đến đây.
Nghe lệnh rồi thấy tông chủ lướt đi, tu sĩ Tụ Tinh tông tất nhiên không dám dừng lại, sắc mặt nhợt nhạt bám theo. Các tu sĩ được Tụ Tinh tông thuê thì hơi ngần ngừ, bám theo nhưng cố ý chậm lại rồi chạy tứ tán.
Họ đều không muốn bị Tụ Tinh tông diệt khẩu vì che giấu việc xấu hổ hôm nay.
Lướt đi sáu, bảy dặm, Hàn Vô Nhã đột nhiên đưa tay, từ từ đáp xuống vạt rừng.
"Tìm quanh đây xem có tiên cổ mà y luyện chế không!" Thấy chỉ còn không đầy hai mươi tu sĩ, Hàn Vô Nhã hạ lệnh xong thì bất giác run lên, kích nộ công tâm.
"Tông chủ định làm gì?" Đại trưởng lão Tống Dương mặt mày xám ngoét dừng bên Hàn Vô Nhã. Ban nãy bị Diệt tiên đằng đồ sát, lão may mắn sống sót.
"Lẽ nào trưởng lão tưởng bản nhân sẽ đi?" Hàn Vô Nhã gằn giọng: "Chúng ta đã xác định sẽ chia ra hai hướng, chúng ta ở đây đào thông đạo vào Tiểu Dạ sơn, lưỡng diện giáp kích, giết y."
Đại trưởng lão Tống Dương há miệng, nhưng không nói gì, chỉ mặc nhiên gật đầu. Trưởng lão như lão vốn dị thường bội phục tâm cơ, mưu lược của Hàn Vô Nhã, nếu lúc này mà đối phó ai khác thì lão sẽ cho rằng Hàn Vô Nhã thập phần anh minh, nhưng nghĩ đến Ngụy Tác và cảnh Diệt tiên đằng dễ dàng tiêu diệt các tu sĩ ban nãy thì không hiểu sao, lòng lão lạnh ngắt, hi vọng lần này Hàn Vô Nhã quyết định không sai.