Đi nhanh qua mấy đường phố, hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi dừng lại trong một ngõ nhỏ.
Hai tay rực lên lam sắc quang hoa nhàn nhạt, vuốt lên mặt, cởi một tấm mặt nạ mỏng như cánh ve xuống.
Tấm mặt nạ đặc biệt này màu trắng, mềm xèo, ướt nhẹp, như mỡ dưới da cá, một mặt có khoa đẩu phù văn.
Trừ tấm mặt nạ, hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi khẽ vẩy tay, lam sắc quang hoa lóe lên, tấm mặt nạ mà tu vi và thần thức của Ngụy Tác cũng không nhận ra hóa thành tro tàn, tan biến vô ảnh vô tung.
Tiếp đó, hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi lấy ra một tấm mặt nạ tương tự, mặt nạ được biến thành hoàn toàn trong suốt rồi dính lên mặt nàng.
Diện mạo của hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi lại là một tuyệt sắc nữ tu mặt hoa da phấn, xinh đẹp không kém gì Cơ Nhã.
Đeo mặt nạ lên, nữ tu biến thành một nam tu mặt rỗ.
Mặt nạ của nữ tu cực kỳ huyền diệu, không thể nào nhận ra nàng đang đeo mặt nạ. Vừa đeo lên là khí tức cũng thay đổi, biến thành một tu sĩ Phân niệm lưỡng trọng, khí tức công pháp cũng khác hẳn.
Mặt nạ này có công hiệu triệt để cải biến khí tức củ tu sĩ.
Dù Ngụy Tác gặp bây giờ cũng không nhận ra nữ tu là "Trương Phong Dực". Gã luyện Vọng khí thuật còn không nhận ra thì tu sĩ khác càng không thể.
"Chỗ phân này không phải cứ muốn mua là có bán... Xem ra Bảo thạch địa long táo bón nặng lắm rồi..."
Nữ tu biến đổi xong thì khẽ nói rồi nở nụ cười vừa ý. Hiển nhiên nàng đang nhớ lại đoạn đối thoại giữa Ngụy Tác và hắc bào trung niên tu sĩ.
"Chắc y cũng dùng dịch dung đan dược, đó mới là diện mục của y."
Cố nén nụ cười, nữ tu liếc quanh, xác định không có ai thì vung tay, thủy quang trong veo dâng lên, không ngừng biến hóa, mục quang nàng ta cũng không ngừng lấp lóe, tựa hồ thủy quang có thể thay đổi hình dạng theo suy nghĩ của nàng ta.
Kinh ngạc là chỉ mấy giây sau, thủy quang trong suốt lại ngưng thành diện mục một nam tu giống Ngụy Tác mấy phần!
Rõ ràng, tuyệt sắc nữ tu này còn luyện thuật pháp nhìn thấu dịch dung thuật của đối phương.
"Ta đang không có pháp bảo gì, y cho ngay hai món này, ngày sau có cơ hội sẽ cảm tạ." Khẽ nói đoan nữ tu lại to vẻ ưu sầu nhún chân lướt khỏi con ngõ.
...
"Bán cả yêu thú thành niên, phường thị này là một tại Thiên Huyền đại lục nam bộ."
Ngụy Tác đang đứng trong một phường thị rất rộng, khiến gã hứng thú, nhưng bề ngoài cực kỳ đan giản.
Phường thị này chuyên bán các loại yêu thú còn sống, phần lớn là yêu thú thành niên.
Trong gian phường thị có hơn trăm cái lồng, mỗi lồng đựng một hoặc mấy yêu thú.
Những yêu thú này đều hoang dã, trên mình còn dã tính đặc hữu và những vết thương đã bị từ lâu. Lồng nhốt chỉ bằng gỗ thường, bên trong bố trí thanh sắc đồng trụ có dây xích khắc đầy phù văn, yêu thú bị trói thì thần thông bị chế trụ, chỉ có thể đi lại chứ không thể động dụng thuật pháp.
Trong phường thị có rất nhiều tu sĩ, những yêu thú cũng được tự do, ăn uống bài tiết đều một chỗ nên mấy cái lồng không khác gì chuồng lợn, mùi khó ngửi bốc lên nồng nặc, trong phường thị còn bẩn hơn bên ngoài.
Ngụy Tác đi vào, không hề có ai tiếp đón, xem ra tu sĩ vào đây đều tự xem xét, thích yêu thú nào thì gọi điếm viên đến giao dịch.
Bình thường gã sẽ không có hứng ở lại lâu một nơi thế này vì tuy trong phường thị có gần trăm loại yêu thú nhưng cao nhất chỉ là ngũ cấp đê giai. Yêu thú cỡ này đối với hữu Phệ tâm trùng và Ngụy Tác đương nhiên không có tác dụng gì.
Gã không vội rời đi ngay mà đi quanh xem xét.
Chốc sau, Ngụy Tác mua một hỏa hồng sắc tiểu thú trông như chuột rồi rời khỏi phường thị bẩn thỉu, khó ngửi đó.
Lúc gã rời đi, ở một nơi tại thinh không cực bắc Thiên Huyền đại lục, có hai tu sĩ không liên quan gì đến gã đang lướt về phía Thiên khung.
Hai tu sĩ này, một mặc quất hoàng sắc pháp y, thêu phù văn như tiểu kiếm, chừng bốn mươi tuổi, mặt mày nhẵn nhụi, người còn lại mặc hôi sắc pháp y có phù văn như đồng tiền, chừng ba mươi tuổi, mặt dài ngoằng, lưng đeo ô sao phi kiếm, rõ ràng là kiếm tu tu luyện phi kiếm pháp quyết.
Cả hai đều tu vi không thấp, bạch diện trung niên tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng, kiếm tu mặc hôi sắc pháp y cũng vậy. Cả hai đừng trên phi độn pháp bảo tử ngọc hồ lô do bạch diện trung niên tu sĩ điều khiển, lướt đến Thiên khung gần đó, chắc cùng ra bên ngoài Thiên khung rèn luyện, săn yêu thú hoặc hái thiên tài địa bảo.
Sau lưng hai tu sĩ loáng thoáng thấy bóng một tòa tu sĩ chi thành xây theo ngọn núi, còn ở phía đông, cách chừng một nghìn năm trăm dặm, trên một điểm của Thiên khung có lam hắc sắc quang hoa cực kỳ đặc biệt như đang vá Thiên khung.
Lam hắc sắc quang hoa được nhìn rõ từ ngoài nghìn dặm, dài quá mấy trăm trượng, rộng ít nhất cũng mười mấy trượng.
Quanh lam hắc sắc quang hoa liên tục có độn quang lóe lên, tựa hồ có tu sĩ tuần tra.
Nếu Ngụy Tác đến đây khẳng định sẽ dừng lại, thậm chí ra xem lam hắc sắc quang hoa, nhưng gã chưa từng đến đây, cũng không thấy Thiên khung tỏa nhũ bạch sắc linh quang nhàn nhạt lại có lam hắc sắc quang hoa quỷ dị như thế. Hai tu sĩ này liếc nhìn nơi đó, không hề tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng biết vì sao có một đạo quang hoa này.
Chừng sau một tuần hương, hai tu sĩ Phân niệm cảnh tiện cách Thiên khung thông thiên tiếp địa chừng trăm trượng.
Bạch diện trung niên tu sĩ điều khiển tử ngọc hồ lô hạ bớt độn tốc, sắc mặt hai tu sĩ tỏ vẻ ngưng trọng và kính sợ.
Rõ ràng dù là tu sĩ nào, trước uy lực của Thiên khung đều phải khuất phục.
Hơi ngừng lại như kính ngưỡng Thiên khung chi uy, tử ngọc hồ lô lại rực tử quang xem ra định vượt ra ngoài Thiên khung.
Nhưng lướt đi chưa đầy mười trượng trượng, tử ngọc hồ lô sững lại.
"Diệp đạo hữu, đây là...?" Đồng thời, trung niên bạch diện tu sĩ hơi ngừng thở, kinh hãi nhìn hôi sam kiếm tu.
Cả hai đối diện Thiên khung, một điểm xích hồng sắc quang điểm với tốc độ kinh nhân lớn vụt lên, chỉ hai tích tắc đã trở thành một dải sáng khổng lồ và uy năng kinh ngân va vào Thiên khung.
"Chát!"
Tầng không dưới chân trung niên bạch diện tu sĩ và hôi sam kiếm tu rung động, tử ngọc hồ lô rung theo.
Thiên khung lóe lên quang hoa, tựa hồ không hề hấn gì, xích hồng sắc quang hoa bắn lại với tốc độ kinh nhân. "Oành!" Xích hồng sắc quang hoa bị vật gì đó ngăn lại, nổ tung bên ngoài Thiên khung.
Xích hồng sắc quang hoa bừng lên, vô số đạo quang diễm rực rỡ va vào Thiên khung.
Vô số hắc ảnh, ẩn ẩn ước ước hiện lên bên ngoài Thiên khung.
"Lẽ nào..." Hôi sam kiếm tu đột nhiên nhớ ra, sắc mặt không còn hạt máu.
"A!" Trung niên bạch diện tu sĩ thấy hôi sam kiếm tu biến sắc thì như hiểu ra, kinh hãi kêu lên, quay ngược tử ngọc hồ lô, chạy như điên theo lối đã đi.
"Chát!" "Chát!" "Chát!" "Chát!"
Sau lưng hai người Thiên khung bất động, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên không ngừng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
"Cách!"
Nhìn thì các loại quang hoa, quang diễm từ bên ngoài xung kích không khiến Thiên khung hề hấn gì, nhưng lúc này Thiên khung ở đây như có biến đổi về chất, có một đoạn linh quang đột nhiên mong dần rồi xuất hiện thủy tinh quang văn.
Trên Thiên khung, một chỗ rộng chừng sáu, bảy mươi trượng, rộng năm, sáu trượng mờ hẳn linh quang, đột linh quang tan biến hết!
Thiên khung thông thiên tiếp địa này đột nhiên xuất hiện một vết nứt!
"A!"
Hai tu kinh hãi kêu lên thảm thiết, rực lên quang hoa, bị vô số quang diễm nhấn chìm!
Các loại yêu thú như dòng suối lao vào!