Thông Thiên Chi Lộ

chương 472: tin tức về thanh hư đằng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoạn không hề dừng lại, Ngụy Tác thu Ly Hỏa phảng, tế xuất Tịnh hoa phi liên của Phong Tri Du.

Đang đêm khuya, phi độn pháp bảo lưu truyền từ thượng cổ Tịnh Liên tông không hề phát ra độn quang.

"Có tu sĩ hay yêu thú lợi hại bám theo?" Nam Cung Vũ Tinh khẩn trương hỏi, nhìn về phía sau trống trơn, không có độn quang.

"Ta rải pháp châu lấy được của tu sĩ Đông Dao thắng địa suốt dọc đường. Pháp châu này như thủy khí lơ lửng trên không trung, không có nguyên khí dao động, nhưng có tu sĩ đi qua thì sẽ tách ra báo cho ta biết, yêu thú thì không khiến pháp châu vỡ. Chắc có tu sĩ bám theo nhưng không biết là ai."

"Mặc pháp y này vào đi." Ngụy Tác giải thích nhanh rồi vung tay, lấy từ nạp bảo nang trung ra hai ẩn hình pháp y.

Ẩn hình pháp y luyện chế từ da Phệ tâm trùng, Ngụy Tác vốn có một tấm, sau đó gã lấy được mấy tấm da Phệ tâm trùng còn tốt hơn của Phệ tâm trùng trưởng lão nên về Thiên Huyền đại lục thì tìm luyện khí sư đã luyện chế ẩn hình pháp y khi xưa, nhờ giúp đỡ.

"Ngụy Tác, quay đi." Ngụy Tác mặc nhanh ẩn hình pháp y, Nam Cung Vũ Tinh đột nhiên nói.

"Quay đi?" Ngụy Tác ngẩn ra không hiểu ý nàng.

"Vân la sa pháp y của ta xung đột với pháp y khác." Nam Cung Vũ Tinh nhìn Ngụy Tác.

"À..." Ngụy Tác hiểu ngay, Nam Cung Vũ Tinh muốn kích phát ẩn hình pháp y thì phải cởi bạch sắc cung trang pháp y ra đã.

"Đợi đã." Nam Cung Vũ Tinh ngẩn ra vì Ngụy Tác nhanh chóng móc ra một cái lọ đen xì trong ngực áo ra, nhét vào nạp bảo nang. "Ngụy Tác, thấy kẻ khác giới là ngươi mất hết nhân tính! Nhìn cũng không cho nhìn!" Cùng lúc, vật đen xì đó loáng thoáng cất lên giọng nói già nua, cực độ ấm ức.

"Được rồi." Thu nhanh mọi thứ, Ngụy Tác đảm bảo: "Thay đi, ta đảm bảo không nhìn lén."

"Ngươi quay lại đi." Nam Cung Vũ Tinh nhìn Ngụy Tác.

"Được!" Ngụy Tác thầm lắc đầu, quay đi.

Đối diện Nam Cung Vũ Tinh, gã luôn chịu lép, từ lúc gặp nàng, nàng lúc nào cũng như chị cả trong nhà, dạy dỗ gã đủ thứ, đưa đi dự phách mại hội, bảo gã đừng vung vít linh thạch, nên cho đến giờ, dù tu vi hơn xa nàng thì khi gặp, gã vẫn như cậu em trước bà chị, bao nhiêu trò vô sỉ đều không dùng được.

Nam Cung Vũ Tinh từ bé đã là đê giai tu sĩ không có bối cảnh gì, lâu dần nên trải nhiều sinh tử, hành sự cũng gọn gàng, không giống đại đa số nữ tu.

Đổi lại là Hàn Vi Vi thay pháp y thì sẽ nhe nanh múa vuốt như hung thần ác sát nói với gã rằng nếu dám nhìn trộm thì lão nương sẽ cho người biết tay, càng như thế Ngụy Tác chưa biết chừng càng bày ra trò gì đó, thừa cơ vô sỉ nhìn lén.

Nhưng Nam Cung Vũ Tinh chỉ đan giản bảo gã quay đi chứ không bắt gã không được nhìn lén, như thế gã càng không dám.

Thấy gã bó tay, ngoan ngoãn quay đi, khóe mắt Nam Cung Vũ Tinh hiện lên nụ cười.

Không hề vòng vo, nàng cởi pháp y ra, tuy dung nhan không bằng Cơ Nhã nhưng thân thể quả thật cực kỳ hoàn mỹ.

Nếu Ngụy Tác thật sự nhìn lén hoặc dùng thần thức thì tất không nén được nuốt nước bọt.

"Được rồi." Không dừng lại, Nam Cung Vũ Tinh mặc ẩn hình pháp y thì dồn chân nguyên vào kích phát.

"Xem là ai đã."

Ngụy Tác gật đầu, kích phát ẩn hình pháp y, giảm tốc độ phi độn của Tịnh hoa phi liên đáp xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chừng nửa canh giờ sau, một đạo lưu quang gần như trong suốt lướt đến chỗ hai người thay pháp y.

Lưu quang là một phi độn pháp bảo như đuôi cá, nhìn trên không như một mảnh băng đang di chuyển.

Phi độn pháp bảo này tốc độ thập phần kinh nhân, tựa hồ không kém gì Ly Hỏa phảng của Ngụy Tác, bất quá rất nhỏ, chỉ đủ cho một người đứng.

Trên phi độn pháp bảo này là một hoàng bào trung niên tu sĩ đầu trọc, tỏ vẻ kinh nghi bất định, linh khí ngưng thành từng viên thanh sắc phật châu.

"À!"

Lướt đi mấy dặm, thu Tịnh hoa phi liên lại rồi vô thanh vô tức dừng chân, nhãn quang Ngụy Tác lóe lên liên hồi, tỏ vẻ kinh ngạc.

Trong lúc tối thế này, lại ỏ xa như thế, theo lý khó mà nhìn rõ trung niên tu sĩ đầu trọc.

Nhưng qua Ngụy Tác sắc mặt gã biến hóa thì đã nhìn rõ.

Hoàng bào trung niên tu sĩ lại là tu sĩ đã trao đổi Kim cương luyện tâm thuật. Ngụy Tác được Hắc Lang chân nhân và Lữ Kỳ cho biết y tên Thái Khuê, danh hiệu Pháp Hoa chân nhân, cũng là một tán tu bên ngoài Thiên khung.

Tán tu này không có giao tình với Thiên La chân nhân, cũng chỉ tu vi Kim đan nhất trọng, không phải định giết người cướp của gì. Tu vi này mà đấu với Ngụy Tác thì chỉ vài chiêu là mất mạng, nên cũng không phải định chặn đường gã cho tu sĩ khác đối phó.

Tu sĩ như thế đuổi theo khiến Ngụy Tác bất ngờ.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Hơi trầm ngâm, Ngụy Tác bảo Nam Cung Vũ Tinh rồi tế xuất Tịnh hoa phi liên.

"À!"

Hoàng bào tu sĩ đang tìm kiếm đột nhiên biến sắc, xoay nhìn sau lưng.

Ngụy Tác điều khiển Tịnh hoa phi liên không biết từ bao giờ đã đến phía sau, đang bình tĩnh nhìn y.

"Ngụy đạo hữu!"

Tuy cực kỳ kinh hãi, nhưng hoàng bào tu sĩ không dám chậm chễ, sợ Ngụy Tác xuất thủ nên vội vòng tay, hành lễ.

"Các hạ đuổi theo đến đây, có vấn đề gì chăng?" Ngụy Tác bình tĩnh như thường hỏi.

"Ngụy đạo hữu đừng trách, tại hạ đuổi theo vì có việc không tiện nói trước mặt tu sĩ khác, cần thương lượng với Ngụy đạo hữu." Hoàng bào tu sĩ định thần, mỉm cười. Ban nãy y mất dấu, nếu Ngụy Tác đột nhiên mai phục ám sát thì chưa biết chừng y chưa hiểu mô tê gì đã mất mạng trong tay gã cũng nên.

"Hả?" Tu sĩ này nói vậy, Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh không nén được nhìn nhau. Cả hai mặc pháp y luyện chế từ da Phệ tâm trùng nhưng chưa kích phát, trông có phần cổ quái. "Cần thương lượng việc gì với mỗ?"

"Việc này cũng giản đan thôi, có một di tích chứa bảo vật, nhưng có một cửa ải cần vào thần thông của đạo hữu mới phá giải được, tại hạ đuổi theo là muốn mời đạo hữu." Thấy Ngụy Tác không thích vòng vo, hoàng bào tu sĩ hơi chần chừ rồi nói.

"Di tích, di tích gì?" Mắt Ngụy Tác lóe lên, "Tức là các vị đã thám xét ở đó?"

"Là sơn môn một thượng cổ tông môn." Hoàng bào tu sĩ gật đầu: "Bọn tại hạ đã thám xét mấy lần, có tìm ra đôi chút."

"Việc này thứ cho tại hạ không giúp được." Ngụy Tác hơi trầm ngâm, lắc đầu, "Tại hạ có việc gấp, không thể cùng đạo hữu đến đó."

Ngụy Tác cự tuyệt vì gã không thiếu chỗ để tìm bảo vật, Bắc Mang di chỉ và vài chỗ mà lục bào lão đầu chỉ điểm cũng đủ cho gã rồi. Thượng cổ di tích đúng là dễ có bảo vật, vì sao gã không đi tìm di tích mình biết mà cần phải hợp tác với người khác?

Thật ra gã cũng hiểu gì về đối phương, cùng tu sĩ mình không tín nhiệm đi tìm bảo vật thì thập phần hung hiểm. Hoàng bào tu sĩ là Kim đan tu sĩ mà còn có thứ không đối phó được, cần gã phá giải. Như thế gã càng không muốn.

"Đạo hữu cứ tự nhiên, tại hạ không thích lắm lời, cũng không thích tu sĩ khác bám theo." Ngụy Tác lại bổ sung, định điều khiển Tịnh hoa phi liên bay đi.

"Ngụy đạo hữu cứ cân nhắc, việc này do Lệ đạo hữu đề nghị, còn nhờ tại hạ đưa tin là biết tin tức về một vật đạo hữu cần tìm." Thấy Ngụy Tác sắp đi, hoàng bào tu sĩ cuống lên nói.

"Lệ đạo hữu? Lệ đạo hữu nào? Tìm tại hạ làm gì?" Ngụy Tác dừng lại.

"Linh Thú cung cung chủ Lệ Nhược Hải, còn cả Kỳ long vương và Thanh Bình." Hoàng bào tu sĩ nói nhanh: "Lệ đạo hữu biết tin về Thanh hư đằng."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio