Vù!
Trước ngực và sau lưng Ngụy Tác đều toe máu, bị ám kim sắc kiếm khí xuyên qua.
Tuyệt diệt kim đan của gã và tử sắc kim đan của bản thân cũng rơi xuống theo quang diễm.
"Tiểu bối vô tri, để ngươi ngông nghênh trước mặt ta, mọi thứ cuối cùng vẫn là của ta."
Huyền Vũ chân nhân tỏ vẻ đắc ý, kim sắc đại thủ chụp xuống, thu cả Ngụy Tác và Tuyệt diệt kim đan lại.
Y hiểu rõ Huyền Vũ ám kim kiếm khí hơn ai hết, bị một đạo kiếm khí đâm thủng ngực như thế, dù còn hơi thở thì cũng mong manh.
Kim sắc đại thủ định bóp chết Ngụy Tác rồi tóm về.
Huyền Vũ chân nhân tính toán quả âm hiểm cẩn mật.
"Mắc hỡm rồi!"
Nhưng lúc đó, Ngụy Tác vốn sắp tắt sinh cơ lại đột nhiên sinh long hoạt hổ, như chưa hề thụ thương.
"Oành!"
Tử sắc kim đan vốn hà quang ảm đạm chợt sáng rực, ngưng thành tử sắc viễn cổ thiên long khổng lồ.
Cùng lúc, trước mặt gã hiện lên một pháp bảo hình lông đuôi khổng tước, phát ra ngũ sắc quang hoa vây chặt phá bảo hình chìa khóa của Huyền Vũ chân nhân.
Pháp bảo của Huyền Vũ chân nhân không phát ra được linh quang, bị giữ cứng trên không.
"Tiểu bối, ngươi giả chết để ám toán ta! Tiếc là ta biết ngươi dùng Tuyệt diệt kim đan! Để ta xem ngươi sử dụng bằng cách nào!"
Cùng lúc, Huyền Vũ chân nhân vung tay, phá trận phái dưới dấy lên bạch sắc lôi cầu, không đổ vào Ngụy Tác mà lơ lửng dày đặc giữa y và Ngụy Tác.
Ngụy Tác mà kích phát Tuyệt diệt kim đan, sẽ va vào lôi cầu, tự nổ ngay.
Nếu thế, Huyền Vũ chân nhân sẽ không nằm giữa trung tâm sức nổ của Tuyệt diệt kim đan mà là gã.
Huyền Vũ chân nhân vốn cho rằng Ngụy Tác chỉ có Tuyệt diệt kim đan đối phó được y.
Hiện tại y không kịp thi triển thêm thuật pháp và pháp bảo, bị Ngụy Tác thừa cơ đánh lén, nhưng chỉ cần gã không thể dùng Tuyệt diệt kim đan oanh kích thì tất sẽ mất mạng.
Khống chế lôi trận, Huyền Vũ chân nhân coi như đã dốc toàn lực, quanh mình quang hoa liễu nhiễu, trán nổi gân xanh.
"Ai bảo đối phó ngươi là cứ phải dùng Tuyệt diệt kim đan?"
Ngụy Tác có vẻ cực kỳ nguy cấp, không còn cơ hội thứ hai để phản đòn. Nhưng đúng lúc đó, gã lại buông ra một câu càng huênh hoang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
"Oành!"
Một ngọn sóng từ Trường hà thao thiên quyển văng ra, phi kiếm cánh cửa và Thực huyết pháp đao bắn theo.
Thực huyết pháp đao tế xuất, một đạo hồng quang từ mũi đao bắn ra.
Trường hà thao thiên quyển kích phát cự lãng lao tới đầu tiên, hồng quang của Thực huyết pháp đao kích phát tiếp theo, rồi tới phi kiếm cánh cửa vô cùng linh hoạt, bay vòng chém vào Huyền Vũ chân nhân.
"Ầm, ầm, ầm, ầm!"
Lao đi mấy chục trượng, Trường hà thao thiên quyển kích phát ngọn sóng mới tan biến uy năng.
"Chát!" "Chát!" "Chát!" "Chát!"
Thực huyết pháp đao kích phát huyết quang, xuyên qua lôi cầu như chọc thủng bong bóng, lao tới trước mặt Huyền Vũ chân nhân.
"Đây là pháp bảo gì mà uy năng như thế!"
Huyền Vũ chân nhân rợn tóc gáy, chỉ kịp giậm chân, huyền quy phi độn pháp bảo biến thành thuẫn bài che trước mặt.
"Cách!"
Huyền quy phi độn pháp bảo bị đâm thủng, từ vết thủng nứt nẻ cực nhanh, quang hoa tắt ngóm rơi xuống.
Pháp bảo có uy năng phòng ngự đạo giai thượng phẩm này bị Thực huyết pháp đao phá hủy.
Nhưng Thực huyết pháp đao không thể xuyên thấu thai thể pháp bảo này, không đánh trúng Huyền Vũ chân nhân.
Huyền Vũ chân nhân có cơ hội lấy hơi.
"Chát!"
Một đạo ám kim sắc kiếm khí bắn ra trong tích tắc.
Phi kiếm cánh cửa của Ngụy Tác cách gáy y không đầy mười trượng, sắp đập y bẹp rúm thì một đạo ám kim sắc kiếm khí đã va vào, chặn đứng phi kiếm cánh cửa.
"Ngươi xong rồi!"
Chặn đòn của Ngụy Tác, sắc mặt Huyền Vũ chân nhân tỏ ra dị thường âm hàn.
"Kinh nghiệm đấu pháp của ngươi kém lắm, nếu chấp nhận để phi kiếm tổn hủy, phá vỡ uy năng phòng ngự lôi trận của ta rồi dùng đạo huyết quang ban nãy xung kích tất ta trọng thương..."
Đồng thời, Huyền Vũ chân nhân cười lạnh như đang dạy dỗ tiểu bố, nhìn gã bằng ánh mắt nhìn kẻ đáng thương.
Kim đan của y rừng rực hà quang, kim sắc thủ chưởng ngưng thành.
"Sao thế này!"
Thân thể y chợt cứng lại, mắt tỏ ra cực độ kinh hãi.
"Phù!"
Vô số khiếu vị phun ra huyền hắc sắc chân nguyên.
Phía trước chân nguyên là bạch sắc khí thể.
"Không phải chỉ ngươi mới có tay, ta cũng có."
Cùng lúc, tiếng xé gió vang lên, thanh hắc sắc thủy tinh quỷ trảo cào mặt và cổ họng y.
"A!"
Huyền Vũ chân nhân run người, dù là kim đan hà quang hay kim quang đại thủ của y, uy năng đều cao hơn nhiều Huyền sát quỷ trảo nhưng y vừa động dụng toàn bộ chân nguyên đầy khí trắng khỏi cơ thể, không thể thi thố gì, bị Ngụy Tác chụp trúng mặt.
"Phù!"
Tiếng kêu không dám tin tắt lịm, ngũ quan Huyền Vũ chân nhân bị cào nát, biến thành màu xanh lè.
"Ta phải đa tạ ngươi, đẩy được chướng khí của Hoang cổ bạch trạch ra, không thì thi thể ngươi cũng thành vô dụng."
Bạch quang lóe liên tục, thân ảnh Ngụy Tác xuất hiện gần Huyền Vũ chân nhân.
Ngực gã có một vết thương cỡ nắm tay trẻ con, cực kỳ đáng sợ.
Những gã mặc kệ vết thương, Huyền sát quỷ trảo vặn mạnh cổ Huyền Vũ chân nhân, đầu y bị bẻ quặt ba trăm sáu mươi độ, khẳng định không còn khả năng sống sót.
Kim đan tam trọng đại tu sĩ, Huyền Vũ tông tông chủ, bị gã lấy mạng!
Vù!
Hạ được Huyền Vũ chân nhân, Ngụy Tác không vội hút lấy thi thể y mà phát ra thái cổ hung hỏa, thiêu sạch bạch sắc chướng khí bị y bức ra lúc nãy, từ các khiếu vị trên mình gã rực hỏa sát chi khí, đẩy ra không ít tro tàn.
Đoạn thái cổ hung hỏa quấn quanh phi kiếm cánh cửa thiêu đốt.
Bạch khí trên đó bị đốt thành tro.
Ngụy Tác từ lúc chạy khỏi Hoàng Đạo thành, bị Huyền Vũ chân nhân truy đuổi thì đã tính toán xong, Thực huyết pháp đao và phi kiếm cánh cửa phối hợp chỉ là một cách.
Trong tích tắc điện quang hỏa thạch, Huyền Vũ chân nhân bỏ qua một sự thực cực kỳ trọng yếu là lúc trước gã dùng phi kiếm cánh cửa cắt đầu Hoang cổ bạch trạch.
Thượng cổ bát cấp dị thú Hoang cổ bạch trạch cực kỳ đặc biệt.
Chân nguyên của nó như do bạch sắc chướng khí hình thành, chướng khí lại như vô số độc trùng hình thành, uy năng cực kỳ cổ quái.
Nó chết, chân nguyên sẽ ngưng kết tại yêu đan và xương sống, bạch sắc chướng khí không phát ra nữa. Cả hai thứ này có thể dùng để luyện khí. Tu sĩ tầm thường có đến gần thi thể cũng không sợ bị nhiễm bạch sắc chướng khí.
Nhưng nó không chết thì trên mình luôn bạch sắc chướng khí liễu nhiễu, có thể dính lên pháp bảo.
Lúc trước Lệ Nhược Hải đã dặn, đối phó yêu thú này, nhất định không được đến gần nó trong vòng năm mươi trượng, hoặc để bạch sắc chướng khí bao sát mấy chục trượng. Cũng không được sử dụng pháp bảo trực tiếp công kích.
Phi kiếm cánh cửa của Ngụy Tác chém nó nên dính cả bạch sắc chướng khí.
Ngạnh tiếp trong tình hình đó, bạch sắc chướng khí tản ra, thể nội Huyền Vũ chân nhân bị dính không ít.
Tuy tích tắc đó, Huyền Vũ chân nhân dùng chân nguyên hùng hậu cực độ bức ra nhưng bị Ngụy Tác thừa cơ giết chết.
Theo lý, Ngụy Tác không nên trừ chướng khí trên phi kiếm cánh cửa vội, vì như thế uy lực đối địch càng cao, thi thể Hoang cổ bạch trạch đã trong tay gã nhưng chướng khí không còn phát ra, gã có dùng phi kiếm cánh cửa chém thoải mái cũng không lo bị nhiễm.
Có điều thương thế của gã không nhẹ nên không dám để bạch sắc chướng khí xâm nhập thể nội, mỗi lần thi pháp thiêu đốt thì thương thế càng trầm trọng.
Thiêu sạch chướng khí trên phi kiếm cánh cửa thượng, gã mặt mày nhợt nhạt thu lại.
Đoạn gã tế xuất Ly Hỏa phảng, mang theo thi thể Huyền Vũ chân nhân lai đi hơn nghìn dặm mới đáp xuống một ngọn núi.
Đoạn gã lấy thi thể Hoang cổ bạch trạch ra.