"Khe nứt không gian này là cách tu sĩ đó nghĩ ra?"
Ngụy Tác không ngờ Linh Diệu cốc lại ở trong khe nứt không gian.
Lúc ở Đạo Huyền điện, gã biết sức mạnh của khe nứt không gian thì cả Thần huyền cảnh tu sĩ cũng không chống nổi.
"Y có pháp khí nơi này, có hữu dụng không thì phải thử mới biết."
Kỳ Long Sơn vỗ lên nạp bảo nang, một vật màu vàng nhạt hiện lên.
Vật này chỉ cỡ ba thước, không theo một quy tắc nào, dày hơn hai thước, trông như một mảnh bia vỡ.
Một mặt còn có phù văn hình dây leo, trông cực kỳ cổ lão.
…
"Ta nhớ mặt ngươi rồi... Dám bảo mông ta cong... Dám trêu cợt ta... Ngươi chết chắc rồi!"
"Lần tới ngươi có một mình, ta sẽ đối phó ngươi!"
Kỳ Long Sơn tế xuất vật đó thì trong một dốc núi mọc đầy cỏ dại, Mị ma nữ lộc đang điên cuồng.
Giận dữ nhảy choi choi trên dốc núi, Mị ma nữ lộc liên tục vặt lá cỏ chung quanh, ngực rung lên.
Từ dốc núi có thể nhìn thấy hoàng quang của Chân Tàng điện phát ra ngoài, hiển nhiên cách không xa.
Có thể Mị ma nữ lộc vẫn ngầm bám theo bọn Ngụy Tác mới phát hiện không tìm được cơ hội hạ thủ, ra đây phát tiết.
"A, sao thế nhỉ."
Đột nhiên, Mị ma nữ lộc như giẫm phải đinh, nhảy dựng lên.
Đương nhiên bát cấp yêu thú thì không có thứ gì cắm được vào chân nó.
Thân thể nó nhảy nghiêng lên, mặt đất dưới chân nó sụp đổ.
Như thể trời bị đâm thủng, dưới chân nó hiện ra một địa cung chừng trăm trượng.
Nhìn địa cung đen sì, Mị ma nữ lộc giật mình, thân ảnh lại cao thêm mười mấy trượng.
Linh trí vốn không kém gì tu sĩ nên Mị ma nữ lộc hơi định thần lại ngay, kinh nghi bất quan sát miệng hố.
Không chống nổi lòng hiếu kỳ, Mị ma nữ lộc cẩn thận đến gần rồi nhảy xuống.
Vốn có một thông đạo liên thông đáo xuống địa cung, nhưng giờ thông đạo đã sụp đổ, còn có quang hoa loạn xạ bắn ra.
Tứ bề địa cùng là thủy văn phù điêu.
Trong địa cung không có gì, chỉ trừ một ao hoa sen.
Quanh ao không có lan can, nhưng nước lại ánh lên ô quang.
Trong nước có một nhánh ô hắc sắc thủy thảo, đỉnh kết một trái vỏ cứng cỡ trứng chim câu.
"Hoán huyết thánh quả! A! Ở đây lại có linh dược này!"
Mị ma nữ lộc giật mình kinh hô.
"A! Làm sao đây! Làm sao đây?"
"Khẳng định là Hoán huyết thánh quả, làm sao đây, làm sao đây?"
"Không được, không được, ao nước cổ quái thế này, chưa biết chừng có cấm chế..."
Mị ma nữ lộc lại cuống lên.
Nó lẩm bẩm, tuy không hiểu sao nó lại biết là Hoán huyết thánh quả nhưng rõ ràng rất có hấp dẫn với nó, thèm muốn gần chết nhưng không dám lấy, lại không đành bỏ, cứ chạy vòng vòng.
"Đi khỏi thì hơn."
"Không, không được, ta biết nơi có tinh huyết lợi hại, không lấy linh dược này thì..."
Chạy vòng vòng một lúc, Mị ma nữ lộc tựa hồ cố nén dụ hoặc mà đi, nhưng lướt lên khe thủng thì nó không nén được nữa, nghiến răng lao về linh dược giữa ao, chụp lấy Hoán huyết thánh quả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"A! Sao lại thế này, có cấm chế!"
Nhưng khi nó cầm vào nhánh linh dược thì mặt nước đột nhiên lõm xuống.
Mặt ao lập tức hình thành một vũng xoáy.
Từng vòng ô quang từ ao bừng lên.
Vốn từng vòng ô quang trông không có gì đặc biệt nhưng khi cấm chế phát động thì không rõ nối với cấm chế nào khác, mấy làn nguyên khí cực mạnh cũng bị hút tới.
Ô quang trở nên phức tạp, có cả điểm điểm lam sắc quang văn! Uy năng cũng trở nên hỗn loạn.
Rõ ràng là cấm chế nơi này còn nguyên, có móc xích với mấy cấm chế tổn hại khác.
"A!"
Mị ma nữ lộc kêu lên sợ hãi, rừng rực hồng sắc hà quang bao lấy nó bắn lùi lại, tốc độ kinh nhân.
Mị ma nữ lộc còn chưa kịp vào trong thì đã bị ô quang như thủy triều nuốt chửng.
Thoáng sau thân ảnh Mị ma nữ lộc khuất trong ô quang.
Đáy ao, các loại nguyên khí giao nhau tanh tách, ô quang mang theo lam sắc quang văn vẫn với tốc độ kinh nhân tràn ra.
Thoáng sau, ô quang như nước triều lan tràn cả dốc núi, vẫn với tốc độ kinh nhân khuếch tán đi.
...
"A! Linh nguyên chi!"
"Hắc hỏa vương sâm!"
"Thiên nguyên hà thủ ô!"
"A! A! Nhiều linh dược quá!"
"..."
Cùng lúc, trong hoàng sắc linh quang, bọn Ngụy Tác đi qua khe nứt không gian, vào trong Linh Diệu cốc.
Kỳ Long Sơn lấy ra hoàng sắc tinh bi, kích phát hoàng sắc linh quang dcũng không theo quy tắc nào nhưng đi qua khe nứt không gian lại không hề trở ngại.
Y chưa thu hoàng sắc tinh bi lại, nhìn kỹ cảnh tượng Linh Diệu cốc thì tất cả đều kêu lên không dám tin.
Cả Linh Diệu cốc như một sơn động khổng lồ.
Tứ phía và đỉnh đều có hoàng hắc sắc vân khí, nhưng ngưng kết bất động, trông không khác gì nham thạch.
Linh Diệu cốc chỉ chừng mấy chục mẫu, ở giữa là một gò đất nhỏ, linh khí bức nhân, chung quanh là những khoảnh linh điền.
Dù là trên gò núi hay dưới linh điền đều trồng đầy linh dược hiếm có!
Chỉ những loại có ích cho tu sĩ Kim đan kỳ mã gã biết, cũng tới mấy trăm nhánh.
Linh Diệu cốc đúng là trân bảo rải đầy.
Hà huống trừ linh dược còn nhiều dị thảo, dị quả linh khí cực kỳ kinh nhân mà lục bào lão đầu cũng không biết tên!
Nếu Chân Tàng điện là một bảo vật thì Linh Diệu cốc là một bảo khố, bảo tàng kinh nhân!
"A! Ngụy Tác, phát đạt rồi! Long huyết thảo! Hồng hồ quả! A, còn có Tử hồ hoa!"
Lục bào lão đầu kêu như sắp đoạn khí.
"Ực, ực..." Dương chi điểu trước mặt Ngụy Tác không ngừng nuốt nước bọt, tỏ vẻ không dám tin, sắp ngất xỉu đến nơi.
"Chư vị đạo hữu, chúng ta đúng là gặp được tế ngộ kinh nhân!" Lệ Nhược Hải không ngừng hít sâu, bình phục tâm tình kích động cực độ.
Ngần này linh dược, hái được phần lớn thì dù chúng nhân đều là tu sĩ Kim đan kỳ, đề thăng nhất lưỡng trọng tu vi không phải quá khó.
"Chư vị đạo hữu, chúng ta phân phối thế nào?" Kỳ Long Sơn và Thanh Bình không nén được nắm tay, hơi run lên.
Quan trọng nhất, Dương chi điểu tuy chấn kinh đến biến thành một con chim ngơ ngẩn nhưng không cảm thấy có gì nguy hiểm.
Bọn Kỳ Long Sơn quét mục quang và thần thức nhưng không phát hiện giá Linh Diệu cốc có cấm chế, tựa hồ linh dược này thích hái lúc nào thì hái.
"Như trước, mỗi người chọn một nhánh linh dược chứ?" Lệ Nhược Hải hít sâu một hơi, từ từ nói.
"Đợi đã." Ngụy Tác nuốt nước bọt, "Để mỗ tìm được Thanh hư đằng đã."
"Thanh hư đằng là điều kiện chúng ta bàn để hợp tác, nếu có tất nhiên thuộc về Ngụy đạo hữu, không tính vào phần phân phối, Ngụy đạo hữu còn một lần chọn nữa." Lệ Nhược Hải bật cười.
"Tu sĩ để lại địa đồ không thể vào khe nứt không gian, nhưng từ ngoài đã nhìn thấy Thanh hư đằng, tuy y chắc có pháp khí nhìn xuyên thấu khe nứt không gian nhưng Thanh hư đằng tựu rất có thể ở chính phía đối diện khe nứt không gian." Kỳ Long Sơn mỉm cười nhìn Ngụy Tác.
Họ vào được chỗ thế này, có ngần ấy linh dược, đều có tế ngộ kinh nhân, làm sao không vui cho được.
"Phía trước..."
Ngụy Tác liếc khe nứt trên không, cúi đầu, mục quang nhìn lên gò núi.
"Lẽ nào đấy là..."
Cơ hồ vừa lướt lên phía trên gò núi, Ngụy Tác và Thanh Bình, Pháp Hoa chân nhân không nén được kinh hô.
Trên đỉnh gò núi, cạnh một tảng đá lớn hình con trâu đang nằm, có mọc ra một nhánh dây leo cỡ ba thước.
Dây leo chỉ cỡ ngón tay, vỏ màu xanh nhưng lấp lánh tử kim sắc quang hoa.