Thông Thiên Chi Lộ

chương 605: viễn cổ mật văn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngụy Tác nhìn cánh tay rồi vung tay chụp, hút lên.

"À!"

Trong mắt gã ánh lên kinh ngạc.

Cánh tay gãy màu lam toát lên mùi thơm như đàn hương.

"Lẽ nào là thần huyền pháp tướng của Thần huyền cảnh tu sĩ?" Thủy Linh Nhi ngửi thấy mùi hương kỳ dị nên kinh hô.

"Tay gãy của thần huyền pháp tướng?" Âm Lệ Hoa cùng bọn Cơ Nhã càng kinh ngạc.

"Khí tức này khá giống với Thần huyền cảnh tu sĩ, nhưng ta chưa từng thấy Thần huyền cảnh tu sĩ, không biết thần huyền pháp tướng thật ra thế nào, cánh tay gãy này có tiêu tan không?" Ngụy Tác nhìn Thủy Linh Nhi và Âm Lệ Hoa, "Các vị đã gặp Thần huyền cảnh tu sĩ, có hiểu gì về thần huyền pháp tướng chăng?"

"Không." Âm Lệ Hoa lắc đầu.

"Sư tôn tuy là Thần huyền cảnh tu sĩ, nhưng tôi chưa từng thấy người thi triển thần huyền pháp tướng, chỉ là mùi vị này rất giống." Thủy Linh Nhi bảo.

"Chát!"

Ngụy Tác do dự một chốc, vận chân nguyên ấn lên cánh tay gãy.

Cánh tay gãy vang lên đùng đục nhưng không hề phá tổn. Tuy đã mộc hóa nhưng lại như tinh kim.

"Ngụy Tác, văn tự trên cánh tay quá kỳ quái, hình như không phải phù văn pháp trận." Đúng lúc đó, Hàn Vi Vi đột nhiên kêu lên kinh ngạc.

"Văn tự gì nhỉ?"

Ngụy Tác không ngoái lại, chỉ thấy mục quang Hàn Vi Vi bị một chỗ trên cánh tay to như gian phòng hấp dẫn.

"À!"

Không chỉ Ngụy Tác, những người khác cùng thấy chỗ đó có mấy chục hàng văn tự kỳ dị, tổ thành minh văn hình vuông.

"Chắc là mật văn của viễn cổ tông môn!" Thấy mấy chục hàng văn tự như điển tịch, lục bào lão đầu kêu lên, "Đích xác không phải pháp trận phù văn."

"Cái gì là mật văn của viễn cổ tông môn? Ngươi biết hả?" Bọn Ngụy Tác lại nhìn lục bào lão đầu.

"Vô dụng, trừ phi là truyền nhân của viễn cổ tông môn, hoặc có điển tịch về mật văn của tông môn đó mới hiểu hàm nghĩa." Lục bào lão đầu lắc đầu, "Mật văn của viễn cổ tông môn là văn tự đặc hữu, thông thường là những loại văn tự thông dụng thời viễn cổ mà cho thêm nét nên cực kỳ phức tạp. Mật văn vốn để đề phòng công pháp cùng thuật pháp trọng yếu lưu truyền đi, chỉ có một số trưởng lão nhất định của tông môn mới hiểu. Những trưởng lão này phần lớn cả đời không rời tông môn nửa bước."

Bọn Ngụy Tác lại nhìn mấy chục hàng văn tự. Quả nhiên mỗi một văn tự đều cực kỳ phức tạp, có cảm giác như tu sĩ bị loạn tiễn bắn vào.

"Tức là nó có thể là bất truyền chi bí của viễn cổ tông môn nào đó nhưng hiện giờ không thể hiểu hàm nghĩa." Ngụy Tác hỏi.

Lục bào lão đầu nhìn Ngụy Tác, không nói gì biết không cần trả lời.

Ngụy Tác không nhiều lời, lại cho hai thứ cổ quái vào nạp bảo thủ trạc.

Với những thứ tạm thời không hiểu công dụng, gã không muốn lãng phí thời gian.

Đối với Ngụy Tác, nạp bảo thủ trạc này thập phần hữu dụng, không gian gấp mấy lần nạp bảo cổ giới, còn chia thành nhiều ngăn, rất hợp với người thích chia loại đồ đạc như gã. Ít nhất cũng bớt phải mang thêm mấy cái nạp bảo nang. Quan trọng nhất là thanh niên thần bí không phải tu sĩ Thiên Huyền đại lục, nạp bảo thủ trạc cứ thoải mái sử dụng.

"Hỏa tước hóa yêu kính này tạm do thư thư giữ, trong này là cách điều khiển và Ám hoàng kiếm khí, có những thứ này, đối phó Âm Mị Ly chắc không thành vấn đề Thu hai thứ cổ quái kinh nhân lại, Ngụy Tác vung tay, đưa hồng sắc cổ kính cho liễu Âm Lệ Hoa cộng với một tấm ký sự thanh phù.

Chín con Thái dương kim ô của thanh niên thần bí là lễ vật lớn với gã.

Hấp nạp chín con Thái dương kim ô, Hỏa tước hóa yêu kính của Ngụy Tác đã gần đạt huyền cấp trung giai.

Âm Mị Ly chỉ mới tu vi Kim đơn nhất trọng, dù có thủ đoạn lợi hại thì Âm Lệ Hoa có huyền cấp trung giai pháp bảo, y sẽ không phải là đối thủ.

Ngụy Tác không vội tìm hiểu thực lực của Phệ tâm trùng mà lấy ra thêm thi thể yêu thú để nuôi dưỡng nó, đoạn dùng bộ thủy hệ thiên long hài cốt phá tổn nhất ra để tu luyện.

...

Ngụy Tác tu luyện tại long trủng hòng trong hai ngày đề thăng uy năng Trường hà thao thiên quyển đến huyền cấp trung giai, thì ở Mặc Ngọc lĩnh, Hứa Thiên Ảo mặc bạch sắc pháp y viền vàng đang ngồi xếp bằng trên một mặc lục sắc tinh trụ.

Đỉnh đầu y lơ lửng cái vòng trắng, linh quang vẫn hình thành quang ảnh bồ tát nam thân nữ mạo, bảo tướng trang nghiêm, băng tinh nguyên khí không ngừng phát ra, dồn vào thiên linh y.

Một canh giờ qua đi, Hứa Thiên Ảo đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên mở bừng mắt.

Y đang đối diện Thiên khung tu luyện, lúc này Thiên khung và Mặc Ngọc lĩnh có một đạo độn quang sáng rực bắn tới.

Hứa Thiên Ảo bất động, cái vòng trên đầu cũng không buồn thu lại, tỏ vẻ nửa cười nửa không.

Cách Mặc Ngọc lĩnh chừng mười mấy dặm, đạo độn quang dừng lại.

"Kỳ Long Sơn, Thanh Bình cầu kiến Chân Võ Hứa thiếu chủ." Đoạn đạo độn quang lên tiếng.

Là Kỳ Long Sơn và Thanh Bình!

Kỳ Long Sơn và Thanh Bình đều thoát hiểm tại Thanh Thành khư, đã gặp được nhau.

"Hả? Kỳ đạo hữu và Thanh đạo hữu cứ đến Mặc Ngọc lĩnh gặp mỗ." Hứa Thiên Ảo nhạt giọng.

Độn quang hơi sững lại rồi lướt lên Mặc Ngọc lĩnh.

Chốc sau, độn quang đáp xuống, hai tu sĩ xuất hiện trước mặt Hứa Thiên Ảo.

Hôi bào nam tu là Kỳ Long Sơn, nữ tu mặc thanh sắc pháp y, diện mục thanh lệ, chính thị Thanh Bình.

"Chào Hứa thiếu chủ." Đáp xuống phía dưới Hứa Thiên Ảo, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình hành lễ, thần sắc thập phần cung kính.

"Hả?" Hứa Thiên Ảo vẫn ngồi, nhạt nhẽo liếc hai người, "Lưỡng vị đạo hữu gặp mỗ vì việc gì?"

"Không dám giấu, bọn tại hạ đến xin cho Ngụy Tác." Mắt Kỳ Long Sơn ánh lên, đi thẳng vào chính đề.

"Xin cho Ngụy Tác?" Hứa Thiên Ảo không đổi sắc, nhìn Kỳ Long Sơn và Thanh Bình với vẻ đùa cợt, "Thế nào, y và lưỡng vị đạo hữu có quan hệ?"

"Đích xác có giao tình, Ngụy đạo hữu còn có ơn cứu mạng tại hạ." Thanh Bình do dự một chốc: "Nên bọn tại hạ xin Hứa thiếu chủ tha cho Ngụy đạo hữu."

"Nếu thân phận tương đương với mỗ mà nhắc đến việc này, mỗ còn cân nhắc, nhưng lưỡng vị chỉ là phổ thông tán tu, tựa hồ không có tư cách nói thế với mỗ." Hứa Thiên Ảo nhìn Kỳ Long Sơn và Thanh Bình, mỉm cười.

"Tại hạ biết nên không vô duyên vô cớ đến xin thiếu chủ." Kỳ Long Sơn trầm giọng: "Bọn mỗ muốn dùng một thứ đổi Ngụy đạo hữu."

"Hả?" Hứa Thiên Ảo mỉm cười, nhìn Kỳ Long Sơn hòa Thanh Bình đạo: "Nếu y không trong tay mỗ?"

"Y không trong tay thiếu chủ?" Kỳ Long Sơn và Thanh Bình sáng mắt, Kỳ Long Sơn bình tĩnh như thường, "Vậy tại dùng vật đó thỉnh cầu thiếu chủ không đối phó Ngụy đạo hữu."

"Phải xem vật của lưỡng vị đạo hữu đủ phân lượng không đã." Hứa Thiên Ảo nhạt nhẽo nhìn cả hai.

"Thiên nguyên thánh quả." Kỳ Long Sơn và Thanh Bình nhìn nhau, Kỳ Long Sơn nghiến răng nói.

"Thiên nguyên thánh quả?" Mắt Hứa Thiên Ảo lóe lên, lần đầu tiên nhìn hai người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Đúng thế, bọn mỗ biết nơi có Thiên nguyên thánh quả." Kỳ Long Sơn nhìn Hứa Thiên Ảo trầm giọng: "Chỉ cần Hứa thiếu chủ tha cho Ngụy đạo hữu, bọn mỗ sẽ cho biết nơi đó."

"Hả? Vậy hả?" Hứa Thiên Ảo mỉm cười, đứng lên.

Cùng lúc, y phất tay, hàn quang lấp lánh bao lấy Kỳ Long Sơn hòa Thanh Bình.

"Hứa Thiên Ảo, các hạ làm gì!"

Kỳ Long Sơn và Thanh Bình kinh hô. Nhưng cả hai vừa dấy lên hai tầng quang hoa thì bạch sắc thân ảnh đột nhiên hựu xuất hiện cách cả hai không xa.

"Chát!" Một đạo bạch quang phát sau tới trước, đánh tan quang hoa. "Cách!" Hàn quang tràn ra, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình bị đông cứng trong lớp băng cứng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio