"Có tu sĩ?"
Tiền chưởng quỹ và Khổng chưởng quỹ cùng Chương Niệm mặt mũi bình thường và Lưu Thành hiền lành đều cả kinh, nhìn sang Ngụy Tác.
Gã nhìn vào giữa Chân Minh thành, nhưng dù là thần thức hay mục quang, họ đều không tìm ra tu sĩ tồn tại.
"Họ đã phát hiện chúng ta, có lẽ thấy độn quang lúc chúng ta tới." Ngụy Tác gật đầu, bình tĩnh như thường.
"Họ ở đâu, Quý đạo hữu cảm giác được họ đến chỗ chúng ta? Có bao nhiêu người?" Tiền chưởng quỹ và Khổng chưởng quỹ kích động, đồng thời khẩn trương. Chỉ những thành trì còn nguyên, có tông môn quản hạt mới có trật tự, tu sĩ mới mong giữ được an toàn, hiện thời nếu đối phương thiện lương thì sẽ giúp đỡ còn là hạng chuyên môn giết người cướp của thì chưa biết chừng họ lại mất mạng.
"Ít nhất bảy, tám tu sĩ, bất quá không có nguy hiểm, chúng ta ra gặp họ." Ngụy Tác thập phần bình tĩnh, nói với bọn Tiền chưởng quỹ rồi đi trước dẫn đường.
"Xa thế hả?"
Ngụy Tác đích xác đi về giữa Chân Minh thành, nhưng sau nghìn trượng thì gã không dừng lại, vẫn đi trước dẫn đường.
"Quý đạo hữu cảm tri được có tu sĩ từ xa như thế? Những tu sĩ đó ở đâu?" Theo Ngụy Tác di thềm gần nghìn trượng, Tiền chưởng quỹ và Khổng chưởng quỹ nhìn nhau, cực kỳ nghi hoặc. Họ cho rằng dù Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ, thần thức cũng không thể cảm tri được ngoài hai nghìn trượng, họ thậm chí hoài nghi Ngụy Tác giở trò.
Ngụy Tác dừng lại, ngoái lại định giải thích nhưng rồi nhãn quang hơi lóe lên.
"Chát!"
Cùng lúc, cách mấy dặm ngoại đột nhiên vang lên thuật pháp gì đó xung kích vật cứng, cả tiếng tu sĩ thập phần kinh hoảng hô khẽ.
"Có tu sĩ..." Tiền chưởng quỹ và Khổng chưởng quỹ cả kinh, không nói lên lời.
"Có đạo hữu hả?" Ngụy Tác bình tĩnh như thường gọi về phía có tiếng động.
"Chư vị đạo hữu từ đâu tới?" Giọng nói có phần kinh hoảng vang lên.
"Bọn tại hạ là tu sĩ Cốc Khoáng thành." Tiền chưởng quỹ thấy Ngụy Tác liếc mình thì ngẩn người rồi đáp.
"Tu sĩ Cốc Khoáng thành? Đạo hữu..." Đối phương đột nhiên đứt giọng.
"Đạo hữu... Lẽ nào là Trương chưởng quỹ?" Tiền chưởng quỹ và Khổng chưởng quỹ như đồng thời nhó ra, run lên không dám tin.
"Tiền chưởng quỹ! Là đạo hữu hả? Còn ai nữa?" Đối phương lên tiếng cực kỳ kinh hỉ.
"Trương chưởng quỹ, Khổng Đại Niên đây!" Khổng chưởng quỹ cực kỳ kích động.
"Khổng chưởng quỹ! Không ngờ là các vị! Không ngờ gặp được các vị ở đây. Bất quá các vị cẩn thận, vừa rồi hình như có yêu thú." Đối phương kích động rồi khẩn trương nhắc nhở.
"Đối phương là người hai vị quen?" Ngụy Tác có vẻ không ngờ.
Gã biết bọn Khổng chưởng quỹ hoài nghi, nên cố ý sai Phệ tâm trùng tạo tiếng động ở sau đối phương khiến đối phương kinh động, qua cảm ứng với nó mà gã biết đối phương tuy nhân số đông nhưng tu vi không cao, nguyên Phệ tâm trùng cũng thừa khả năng đối phó, thành ra gã không hề khẩn trương, chỉ không ngờ đối phương có quen bọn Khổng chưởng quỹ. Thường thì các chưởng quỹ bận bịu sinh ý, tu vi thường không quá cao nhưng không ngờ lại có ngần ấy chưởng quỹ sông sót, ở đây đã có tới ba rồi.
"Trương chưởng quỹ là người Linh Tinh các ở Linh Tê thành, bọn tại từng gặp mấy lần ở giao dịch hội, giao tình không tệ. Không ngờ lại gặp ở đây." Tiền chưởng quỹ gật đầu, hít sâu một hơi.
U Minh thành ở phía nam Chân Minh thành, Linh Tê thành ở hía đông. Một thành là đi sâu vào Thiên Huyền đại lục bắc bộ, một rẽ ngang. Nhưng Linh Tê thành và Chân Minh thành cách nhau một Mộ Thiên thành. Hiện tại Trương chưởng quỹ ở đây chứng tỏ Mộ Thiên thành đã không còn.
Nếu thế thì thú triều đã quét qua bao nhiêu địa phương?! Chỉ những nơi chúng nhân biết cũng đã một tư, một phần năm Thiên Huyền đại lục bắc bộ.
"Đi, chúng ta ra." Ngụy Tác chấn kinh, nhưng không hề đổi sắc, gật đầu với Tiền chưởng quỹ, gã lại dẫn dường.
Thần thức của gã bao trùm nghìn trượng, yêu thú đó lại là Phệ tâm trùng nên gã không e dì gì, Kim linh phong không nhận ra có Phệ tâm trùng nên vì thế mà bọn Tiền chưởng quỹ đẳng nhân cho rằng trong Chân Minh thành không có cao giai yêu thú, bớt nhiều lo lắng. Có trong tay mấy món pháp khí linh giai trung phẩm trở lên thì ngũ cấp yêu thú không làm khó được họ.
Chốc sau, Phệ tâm trùng đến cách Ngụy Tác hai mươi trượng mà bọn Tiền chưởng quỹ không hề biết, gã nhận ra hai vòi của nó chưa lành hẳn nhưng không thụ thương gì, sinh cơ rất vượng.
"Trương chưởng quỹ, không ngờ gặp được ở đây!" Một toán tu sĩ xuất hiện trong phế khư. Tiền chưởng quỹ và Khổng chưởng quỹ chào hỏi một mặc lão giả mặc lục sắc bào tử, râu rất dài, xem ra đang kích động.
Ngụy Tác quan sát toán tu sĩ này.
Tổng thể có bảy người, trừ Trương chưởng quỹ mặc mặc lục sắc bào tử thì còn một trung niên tu sĩ, lưng đeo xích sắc trường kiếm, có vẻ là một kiếm tu, tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng. Năm người còn lại đều chưa đến ba mươi tuổi, tu vi Thần hải cảnh tứ trọng đến ngũ trọng.
"Trương chưởng quỹ, các vị sao lại ở đây, Linh Tê thành đã bị hủy tại thú triều?" Sau khi quá kích động, Tiền chưởng quỹ vòng tay hành lễ với phe Trương chưởng quỹ đoạn hỏi.
"Linh Tê thành đã hủy, các vị cũng ở đây, lẽ nào Cốc Khoáng thành... cũng bị hủy?" Trương chưởng quỹ hít sâu, trấn định tâm thần. Lão giả này mắt vằn tơ máu, mặt mũi lấm lem, có vẻ thập phần tiều tụy.
"Chư vị đạo hữu, chúng ta quay lại rồi nói, ở ngoài an toàn." Trung niên tu sĩ râu quai nón mặc áo da màu cổ đồng không ngừng nhìn quanh, nói thập phần nghiêm túc.
"Đây là Chu đạo hữu, tu sĩ Cổ Kiếm tông..."
"Quý đạo hữu là tu sĩ Bắc Linh thành?"
"Thiên Sơ thành, Cốc Khoáng thành, Bắc Linh thành, những thành trì này đã..."
"Còn bốn vị đạo hữu may mắn sống sót?"
"..."
Tiếp đó, bọn Ngụy Tác theo Trương chưởng quỹ đi vào phía sau Chân Minh thành.
Vừa đi vừa trò chuyện, bọn Ngụy Tác biết Linh Tê thành đích xác đã hủy tại thú triều. Trương chưởng quỹ đang áp tải một lô hàng luyện đơn đến Chân Minh thành, kết quả còn cách Chân Minh thành vạn dặm thì thú triều quét tới, ông ta nhờ vào cổ phù ẩn giấu khí tức mà ẩn thân trong đầm lầy mấy ngày mới thoát được, những am tu trẻ tuổi trong toán của ông ta đều là điếm viên trước ki đi áp tải cùng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Trung niên tu sĩ thì sau khi họ đến Chân Minh thành mới gặp. Tu sĩ này tên Chu Vũ Các, tu sĩ Cổ Kiếm thành ở Thiên Huyền đại lục trung bộ, y cùng mấy đạo hữu đang rèn luyện gần Chân Minh thành thì tao ngộ thú triều, chỉ ba người thoát thân, trên đường về Chân Minh thành, bọn Chu Vũ Các có cứu hai tu sĩ.
Hiện tại bốn tu sĩ khác đang ở trong một chỗ tạm dựng lên tại Chân Minh thành, có bố trí pháp trận che đi khí tức.
Họ đến Chân Minh thành rồi ở lại đã năm ngày, chưa hề gặp tu sĩ nào sống sót.
"Trương chưởng quỹ, yêu thú trong Chân Minh thành do các vị thanh lý?" Gần đến chỗ bọn Trương chưởng quỹ ẩn thân, Ngụy Tác hỏi.
"Đúng thế, bọn tại hạ sợ thi thể yêu thú thu hút yêu thú ăn xác đến nên thanh lý hết trong Chân Minh thành, chất vào một sơn cốc phía sau." Trương chưởng quỹ khách khí đáp. Những lúc thế này, quan hệ giữa các tu sĩ sống sót tựa hồ thân cận hẳn.
"Chất trong sơn cốc?" Ngụy Tác thoáng nghĩ, Phệ tâm trùng từ phía sau Chân Minh thành đến, rất có thể đang ở đó hút não tủy yêu thú.
Thoáng sau, bọn Trương chưởng quỹ dẫn bọn Ngụy Tác đến chỗ ẩn thân, là một quy giáp cực lớn.
Quy giáp còn to hơn Tử diễm cự giáp trùng mấy phần, màu đỏ rực, có nhiều hỏa diễm hoa văn, hỏa sát khí tức lộ rõ.
Là quy giáp của lục cấp trung giai yêu thú Xích nham cự quy, phái trên có dấu uy năng thuật pháp xung kích, cả mấy chỗ lõm vào. Xem ra lục cấp trung giai yêu thú này khi trước bị tu sĩ lợi hại của Chân Minh thành giết chết khi thành bị phá.
"À!"
Theo bọn Trương chưởng quỹ vào quy giáp, Ngụy Tác hơi ngẩn ra.
Gã thấy bốn tu sĩ mà bọn Trương chưởng quỹ nói tới đều có mặt, trong bốn người này có một hoàng sam nữ tu xinh đẹp, một người nằm bất động dưới đất, thương thế thập phần nghiêm trọng.